Kinh thành ba ngày sau, trên ngã tư đường phồn hoa, một chiếc xe ngựa thô sơ đi vào đó, đột nhiên, ở đối diện với chiếc xe ngựa, một tuấn mã sang trọng chạy tới, hai xe ở hai đầu đường đối diện nhau làm dân chúng kinh ngạc. Lúc này, chiếc rèm của chiếc xe ngựa hoa lệ được vén lên, một bóng dáng phong hoa tuyệt đại bước xuống, nét mặt dịu dàng đoan trang nhưng lại không giấu được vẻ vui mừng, phía sau, một phu nhân trung niên bước nhanh tới, vội kêu lên :”Hoàng hậu nương nương, chậm một chút…cẩn thận kẻo ngã…”
Giọng nói này vang lên làm cho dân chúng khiếp sợ, sau vài giây với kịp phản ứng, nữ nhân hoa mỹ trước mắt này chính là đương kim hoàng hậu, mọi người cùng nhất loạt quỳ xuống, miệng hô:’Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Đương kim hoàng hậu cao quý tao nhã xuất hiện trước mặt dân chúng, điều này làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, rốt cuộc là người nào có thể khiến cho đương kim hoàng hậu không để ý tới thân phận mà xuất hiện ở trước mặt mọi người? Đúng lúc này, màn xe ngựa đôi diện xốc lên, một mỹ nam tuấn tú lại nhận lấy sự chú ý của mọi người, nhưng, ngại hoàng uy nên chỉ dám vụng trộm lén nhìn vài lần.
Hoàng hậu nhìn vị thiếu niên kia, trong giây lát vừa vui vừa buồn, đau đớn, vị thiếu niên gầy gò kia chính là tiểu nhi tử Tiêu Lạc Thần mất tích mấy ngày của bà. Sau giây lát khiếp sợ, hoàng hậu mới kích động kêu: “Thần nhi…Thần nhi…” Nói xong, liền ôm thiếu niên vào lòng, ôm chặt lấy.
Tiêu Lạc Thần không ngờ mẫu hậu lại nghênh đón mình trước mặt mọi người, nhất thời kích động không nói nên lời, cảm nhận được lực ôm của mẫu hậu, giống như cảm nhận được nỗi sợ hãi và đau khổ của bà, một lúc lâu sau, hắn mới òa lên kêu :”mẫu hậu…”
Lúc này, dân chúng lại một lần nữa khiếp sợ, thì ra vị thiếu niên tuấn tú này là tứ hoàng tử đã mất tích, tứ hoàng tử giờ còn sống, hơn nữa còn ở ngay trước mặt họ, làm cho họ vừa mừng vừa sợ, ngẩng lên nhìn người cao quý trên phố, bọn họ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
‘Con không chết..Con không chết…Thần nhi của ta…Không chết…Thật sự là quá tốt.” Hoàng hậu liên tục nói, giống như muốn xác định người đứng trước mặt chính là con mình, bà đưa tay vuốt ve mặt con, đau lòng nói: “Con gầy đi.”
Tô Khả Nhi ngồi trong xe ngựa tuy rằng không tận mắt chứng kiến cảnh bên ngoài, nhưng cũng cảm động trước tình cảnh mẹ con gặp nhau này, nghĩ đến việc Tiêu Lạc Thần được yêu thương, được nhiều người quan tâm, còn mình thì thân ở thời đại khác, không có nơi chốn, càng không có ai quan tâm, làm cho cô nước mắt đầy mi, cô cũng muốn được gặp cha mẹ.
Đúng lúc này, rèm cửa xe lại vén lên, Tiêu Lạc Thân đi vào, Tô Khả Nhi vội đưa tay lau nước mắt, không muốn Tiêu Lạc Thần nhìn thấy. Nhưng Tiêu Lạc Thần đã thấy, hắn ngẩn ra nhìn Tô Khả Nhi, trong lòng hắn dâng lên sự thương mến, không muốn để Tô Khả Nhi khó xử, hắn giả vờ như không thấy, cât tiếng: “Theo ta cùng hồi cung gặp phụ hoàng!”
Tô Khả Nhi lắc đầu, nói: “Tôi không muốn đi.”
“Vì sao?” Tiêu Lạc Thần kinh ngạc, có thể được gặp hoàng đế, là niềm ao ước của dân chúng cả nước, vì sao nàng lại cự tuyệt?
“Không muốn là không muốn, còn có lý do sao?Hơn nữa, hoàng cung quy củ nhiều như vậy, nhỡ tôi chọc giận hoàng đế, chẳng phải là mất đầu hay sao?” Tô Khả Nhi thuận miệng đáp, dù sao nàng không muốn gặp hoàng đế, lý do rất đơn giản, gặp hoàng đế thì là chuyện tốt sao? Hiện giờ nàng chỉ hy vọng cách xa hoàng cung hắc ám càng xa càng tốt, nghĩ lại việc Tiêu lạc Thần lần này bị đuổi giết, còn không phải là bởi vì ân ân oán oán ở hoàng cung hay sao?
“Sẽ không đâu, nếu phụ thân biết ngươi đã cứu ta, nhất định sẽ thưởng cho ngươi.” Tiêu Lạc Thần gấp gáp nói, không biết vì sao,nghe Tô Khả Nhi không muốn vào hoàng cung, trong lòng hắn rất thất vọng.
Nhưng Tô Khả nhi không chút vui sướng, chỉ thản nhiên nói: “Không cần, lát nữa, để tôi xuông đầu đường kia.”
Tiêu Lạc Thần nóng vội, có chút tức giận hỏi: “Vì sao? Đây là vinh hạnh cả đời của dân chúng mà?”
“Tiêu Lạc Thần, hiện giờ, chúng ta đã bình an trở về kinh thành, từ giờ trở đi, cậu vẫn là hoàng tử như trước đây, còn tôi vẫn là Tô Khả Nhi, chúng ta không có quan hệ gì với nhau, còn nữa, tôi không biết chúng ta có thể còn sống trở về, cho nên, trước kia không hiểu gây tội, mong cậu đại nhân đại lượng bỏ qua cho tôi.”
Tô Khả Nhi chân thành nói.
Tiêu Lạc Thần tim đập mạnh và loạn nhịp, chăm chú nhìn Tô Khả Nhi, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói gì, trong lòng hắn biết Tô Khả Nhi không phải là nữ tử bình thường, cho nên, nếu nàng không muốn làm việc gì, nàng cũng rất kiên quyết. Tiêu Lạc Thần nhíu mày hờn giận nói: “Ngươi thực tâm đã quyết?”
‘Tôi thật sự đã quyết, được rồi, tôi muốn xuống xe, hẹn gặp lại, à không, không gặp nữa.” Nói xong, Tô Khả Nhi kêu lên: “Dừng xe.” Xe ngựa dừng, Tô Khả Nhi nhảy xuống xe, đứng ở trong đám đông yên lặng nhìn xe ngựa rời đi, còn ở trong xe ngựa,Tiêu Lạc Thần vốn định vén rèm lên quay đầu lại nhìn, nhưng lòng tự cao không cho phép hắn quay đầu lại đối với một nữ tử này, hắn biết làm như vậy là không phóng khoáng, hắn thực hối hận. Khi hắn quyết tâm vén rèm lên nhìn, lại phát hiện phía sau toàn người xa lạ, còn gương mặt và bóng dáng thân quen đã không còn đâu nữa.
Tô Khả Nhi cảm thấy lạc lõng trong dòng người, cô nhìn những biểu hiện của họ, cũng đoán được tâm trạng của họ, nhưng tuyệt đối không ai giống cô, mấy hôm trước còn trong khoảnh khắc sinh tử, cảm giác vui sướng sống sót sau tai nạn, cô đối với nhân sinh quan có một giác ngộ rất lớn, hiện giờ, cô thầm nghĩ tới cuộc sống của mình, cảm thấy vô cùng mất mát, lần này không thành công tìm được Mạc Dạ Ly, cô cảm thấy rất tiếc nuối.
Đúng lúc này, một giọng nam vang lên sau lưng: “Tô cô nương, Vương gia ời!”
Tô Khả Nhi quay đầu lại, thấy một người đàn ông đứng sau mình, mi dày thanh tú, trong lòng thầm đoán, Vương gia? Là ai? Tiêu Thương? Nhanh như vậy đã tìm tới cô rồi ư? Tin tức của anh ta cũng thật là nhanh!
Tô Khả Nhi không phản kháng, không cự tuyệt, hết thảy đều vì lần sinh tử này làm cho cô cảm thấy vượt qua được cái chết, không khó khăn gì là không vượt qua được cả, Tiêu Thương ư, anh ta làm sao so với Diêm Vương được chứ? Dù sao hiện giờ tiền không có, nơi ở cũng không, thật là không chỗ dung thân, quay về Tiêu Vương phủ là đúng nhất.
Tô Khả Nhi nhìn đại môn quen thuộc trước mắt, trong lòng có chút cảm xúc, dù sao cũng ở đây khá lâu, tuy rằng chủ nhân nơi này rất đáng ghét, nhưng, căn phòng hoa lệ nơi đây vẫn khiến cô lưu luyến.
Tô Khả Nhi vừa mới bước vào cửa phòng, liền cảm nhận được một ánh mắt vui mừng chiếu lên mình, tiếp theo, tiếng quản gia kích động vang lên: “Khả Nhi cô nương….cô nương đã trở về…Thật sự cô nương đã trở về..Lão nô không phải nằm mơ đấy chứ!”
“Quản gia, cảm ơn ông nhớ tới tôi, tôi vẫn khỏe!” Tô Khả Nhi nhoẻn miệng cười, tươi tắn như ánh mặt trời, đang cười, chợt cô cảm nhận sau mình có một đôi mắt lợi hại, một sự sợ hãi khó hiểu làm cô quay đầu lại, thấy một bóng dáng lãnh khốc đang khoanh tay đứng bên ngoài, khuôn mặt lạnh lùng không gì thay đổi, thay đổi là đôi mắt thâm thúy kia, một đôi mắt lộ vẻ hoang mang, cô nghĩ rằng, anh ta nhất định hoang mang là vì sao cô lại tìm được đường sống trở về! Trên đường về cô đã nghe chuyện mấy ngày trước.
Đôi mắt đen thẳm lạnh nhạt như trước, nhưng, khi nhìn thấy bóng dáng Tô Khả Nhi lại ánh lên một tia vui sướng, chỉ là, xưa nay hắn không bao giờ hiểu hiện ra ngoài quá lên, vì vậy, Tiêu Thương nhướng mày, hỏi một câu: “Ngươi đã trở về.”
“Phải, tôi đã trở về.” Tô Khả Nhi cũng đáp lại như vậy.
Tiêu Thương thầm hừ một tiếng, tuy rằng nàng mất tích hơn mười ngày, cũng không biết trải qua sinh tử như nào, nhưng nhìn trên mặt nàng, hắn thấy được sự khác biệt, thái độ của nàng lạnh nhạt, ánh mắt trầm tĩnh, nhưng duy nhất tính tình quật cường là không thay đổi, xem ra, trận sinh tử này đã làm nàng hiểu được thế nào là quý trọng tính mạng.
“Theo ta vào thư phòng.” Tiêu Thương hạ giọng ra lệnh, xoay người, bóng dáng tuấn dật đi vào trước.
Tô Khả Nhi cắn môi đi theo sau, cô có chút tò mò, anh ta bảo mình vào thư phòng để làm gì?
Tô Khả Nhi vẫn đi theo Tiêu Thương vào thư phòng, sau đó, hắn ngồi, cô khoanh tay đứng, hắn mở miệng, giọng nói trầm thấp không giấu được sự hiếu kỳ: “Ngươi hãy nói cho bổn vương biết vì sao lần này lại chạy ra ngoài, vì sao bốn đại nội cao thủ lại không may mắn thoát khỏi, mà ngươi và tứ hoàng tử lại bình yên vô sự? Trong đó có phải có bí mật gì không?”
“Có gì mà bảo là bí mất? Chẳng lẽ vương gia lại hoài nghi tôi và tứ hoàng tử liên thủ lại giết chết bốn đại nội cao thủ kia sao?” Tô Khả Nhi nghe Tiêu Thương hỏi vậy, trong lòng thấy quá buồn cười phản bác lại.
“Không được nói thừa, hãy kể lại chi tiết cho bổn vương.” Ánh mắt Tiêu Thương nghiêm khắc làm Tô Khả Nhi khiếp sợ.
Cô không thích bị như vậy, dựa vào gì mà bắt cô hồi phủ, một câu hỏi thăm thân thiết cũng không có, cô không có nghĩa vụ phải kể lại cho anh ta, anh ta dựa vào cái gì chứ! Tô Khả Nhi quay mặt sang bên, nói một câu: “Tôi khát, tôi đói bụng, tôi có thể ăn gì trước rồi nói sau được không?”
Tiêu Thương cố nén giận, hừ lạnh nói: “Ngươi chớ có được nước lấn tới đấy.”
“Tôi nào có yêu cầu gì quá đáng với huynh đâu, chỉ là tôi khát, đói bụng, lúc này cả người đều bẩn thỉu, yêu cầu đó của tôi cũng bị coi là được nước lấn tới hay sao?” Tô Khả Nhi không chịu thua.
Ánh mắt Tiêu Thương tóe lửa, nhưng hắn kiềm chế sự tức giận, khẽ quát lên: “Người đâu, tới hầu hạ Tô cô nương.” Nói xong, hắn hất bào bỏ đi.