Sau khi ăn cơm no nê, Tô Khả Nhi lại một lần nữa được đưa tới trước mặt Tiêu Thương, Tiêu Thương uy nghiêm ngồi đó, đôi mắt sắc bén cực kỳ giống loại động vật nào đó được miêu tả trong sách, làm cho Tô Khả Nhi theo bản năng cho rằng mình đang trở về khu rừng nguyên thủ. Cô khẽ ho một tiếng, thầm nghĩ mình nên nhanh chóng rời khỏi tên đàn ông nguy hiểm này, liền cất tiếng: “Vương gia có gì cần hỏi thì hỏi đi.”
“Ta muốn nghe những gì ngươi trải qua, không được bỏ sót một câu.” Đôi môi cong lên, khẩu khí dày dặn mà vô cùng sắc bén.
Tô Khả Nhi cũng biết nhất định Tiêu Thương sẽ điều tra toàn bộ sự việc đã trải qua, cô nghĩ, nói cho anh ta biết cũng chẳng sao, để cho anh ta đi điều tra xem kẻ nào muốn hại Tiêu Lạc Thần, vì vậy liền đem chuyện tối hôm đó tỉ mỉ kể lại, giữa chừng, Tiêu Thương nghe đến đoạn giao dịch của đám hắc y nhân thì nhíu mày, thái độ khó hiểu.
“Nói như vậy, tính mạng của tứ hoàng tử là do ngươi cứu?” Tiêu Thương thật sự không nghĩ nữ tử yếu đuối trước mắt này lại dũng khí như vậy.
“Cứ coi là vậy đi! Lúc ấy kiếm bổ tới, dù sao cũng chết, vì vậy tôi lựa chọn nhảy xuống vách núi, có lẽ có một đường sống.” Tô Khả Nhi chau mày nói, cô biết nói ra những lời này sẽ không có mấy người tin.
Tiêu Thương không chút nghi ngờ, hắn thực sự tin những lời nàng nói, không thể phủ nhận, Tô Khả Nhi rất khác so với những nữ tử khác, đổi lại nếu là nữ tử khác trong hỗn loạn giết chóc đó đã sớm bị dọa chết rồi, cũng đừng nói có thể lý trí tự tìm mưu tính kế, còn nữ tử trước mặt lại làm được, điều này nói lên nàng không phải là nữ tử bình thường, có dũng có mưu. Tiêu Thương âm thầm tán thưởng, nhưng, dù sao, nữ tử này vẫn chưa làm hắn hài lòng.
“Ngươi có công cứu giá thứ hoàng tử, nhưng ngươi một mình trốn đi biên quan cũng là có tội, ngươi cũng có khuyêt điểm, từ này về sau chỉ cho phép ở trong vương phủ, không được sự cho phép của bổn vương không được một mình ra ngoài phủ.”
Một câu nói rất nhẹ nhàng bâng quơ lại làm Tô Khả Nhi trố mắt ra, cái gì mà tùy tiện tìm một tội dán cho cô để cấm chừng Vương phủ? Tô Khả Nhi bực mình nói: “Tiêu Vương gia, huynh thật quá đáng, chẳng lẽ tôi cả đời này phải bị nhốt trong vương phủ sao? Vì sao tự do của tôi lại không được tôi làm chủ? Dựa vào cái gì mà tất cả đều bị huynh định đoạt? Tô Khả Nhi tôi cũng được coi là ân nhân của huynh, không phải là nha hoàn bán mình trong phủ huynh, xin huynh hãy làm cho rõ ràng.”
Những lời này nói ra làm cho Tiêu Thương bật cười, nữ nhân nhanh mồm nhanh miệng này hầu như lần nào cũng phản bác hắn, nhưng, càng khó thuần như thế càng khiêu khích dục vọng chinh phục của hắn. Nữ nhân trước mắt này càng lúc càng làm hắn hứng thú. Hắn nhíu mày, cười gian xảo: “Sao nào? Bổn vương là Vương gia đương triều, có quyền lực trong tay quyết định sinh tử của người dân bình thường.”
“Huynh thật là thô bỉ không biết xấu hổ.” Tô Khả Nhi bật thốt câu mắng.
‘Tô Khả Nhi, bổn vương có thể miễn cho ngươi tội vô lễ, nhưng, ngươi đừng tưởng được nước lấn tới, sự nhẫn nại của bổn vương luôn có giới hạn.” Tiêu Thương nhíu mày, trong lòng cũng thấy kỳ quái, không biết từ khi nào đối với ngôn từ vô lễ của Tô Khả Nhi, hắn lại không chút phẫn nộ.
“Huynh cũng biết sự nhẫn nại của một người là có giới hạn. Vậy tôi nói cho huynh biết, tôi đối với huynh cũng không thể nhẫn nhịn được nữa. Hôm nay tôi muốn rời khỏi vương phủ, cả đời này không muốn liên quan gì đến huynh nữa.” Tô Khả Nhi cảm thấy người đàn ông lạnh lùng trước mắt không đáng sợ, mà là không muốn nhìn mặt mũi anh ta nữa.
Những lời này làm cho gương mặt tao nhã của Tiêu Thương sầm xuống, hắn hừ nhẹ: “Ngươi chán ghét bổn vương như vậy sao?”
Tô Khả Nhi ngước gương mặt nhỏ nhắn lên, cũng hừ một tiếng, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thương, thẳng thắn nói: “Tường thành dầy, do vách tường dầy. Vương gia cả da mặt và tường thành đều dầy.”
Những lời này càng làm cho Tiêu Thương thái độ khó coi, trong lòng tức giận cuồn cuộn, thẹn quá hóa giận nghiêm khắc trách cứ: “Đủ rồi.”
“Vậy tôi đi trước.” Tô Khả Nhi xoay người che miệng cười trộm, chạy nhanh ra khỏi đại môn, còn Tiêu Thương ở đằng sau thì cảm thấy nhục nhã vô cùng, Tô Khả Nhi càng lúc càng làm càn, không cách mấy ngày đã chẳng coi hắn ra gì.
Tô Khả Nhi ra khỏi cửa phòng, cũng không biết có chỗ nào để đi, dù sao Mạc Dạ Ly cũng không trở về, trước tiên cô an phận ở trong vương phủ tịnh dưỡng, hơn nữa, ở nơi hoang dã vài ngày, cô ăn ngủ không đầy đủ, người gầy đi, cô chỉ có thể lợi dụng khoảng thời gian này để bồi dưỡng cơ thể.
Lúc này, một bóng người đang phi như bay trên đường, trường bào tung bay phần phật, trên đầu tóc lay động hiện ra một gương mặt tuấn tú, nhưng ánh mắt lại đỏ ngầu, Mạc Dạ Ly lao nhanh như gió chỉ vì một người, mặc cho gió lạnh thấu xương tạt vào tuấn nhan, trong lòng chỉ nghĩ đến một bóng người, Tô Khả Nhi….Trên đường đi, trong đầu hắn tràn ngập gương mặt một nữ nhân, hắn lặp đi lặp lại câu hỏi, vì sao nàng lại đến biên quan? Vì sao? Đáp án đã rõ ràng ở trong lòng hắn, là vì hắn, Tô Khả Nhi vì hắn mà chết…
Mạc Dạ Ly tự nhận mình là một cường nhân, vậy mà lại không giấu được bao nỗi oán giận cùng với bi ai chồng chất, đủ để cả người suy sụp, động lực duy nhất chống đỡ hắn có thể tiếp tục đi về phía trước, chính là bóng người trân quý trong lòng kia.
Mạc Dạ Ly không nghỉ ngơi dọc đường, ngày đêm miệt mài kiên trì, mãi cho đến khi về kinh thành, vô tình nghe được một tin tức làm cho hắn tâm như đang chết lại sống lại.
“Nghe nói thì ra tứ hoàng tử không chết, nghe nói đã về tới hoàng cung, thật sự là may mắn.” Ở đầu đường mọi người bàn tán thảo luận mỗi người một câu về tin tức tứ hoàng tử.
Mạc Dạ Ly đi chậm lại, nghe những lời này lập tức bất chấp thân phận khí chất, xen vào nói chuyện, hỏi: “Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa.”
Vị nam tử kia vội vàng kể lại mọi chuyện: “Nghe nói tứ hoàng tử chưa chết, ba ngày trước đã quay về hoàng cung.”
Mạc Dạ Ly không nén nổi sự kích động cùng với sự vui mừng như điên, lại hỏi: “Vị cô nương đồng hành cùng tứ hoàng tử đâu? Nàng có bình yên không?”
“A, công tử hỏi là Tô cô nương. Nàng đã quay về Tiêu vương phủ rồi, đang nghỉ ngơi trong Tiêu vương phủ.”
Tô Khả Nhi không chết? Mạc Dạ Ly chỉ cảm thấy trong giây phút này mình như đang trong băng lửa lại bị nhốt vào băng thiên ngàn năm, hắn buông vạt áo vị nam tử kia ra, giục ngựa phi như bay đến Tiêu vương phủ, lúc này hắn chẳng thèm bận tâm thân phận mình, tất cả không quan trọng, hắn muốn mình đến Tiêu vương phủ để xác định Tô Khả Nhi còn sống hay chết, có bị thương hay không.
Trước cửa Tiêu vương phủ, quản gia đang trách cứ hạ nhân làm sai, đang nói kịch liệt, chợt nghe tiếng ngựa, tưởng rằng có khách tới bèn ngước mắt lên, chỉ thấy một bóng người hiên ngang đứng trước mặt, ông ta mở to mắt, ngạc nhiên kêu lên: “Thì ra là mạc tướng quân.”
“Tô Khả Nhi đâu?” Mạc Dạ Ly gấp gáp hỏi.
Quản gia trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, kinh ngạc thốt lên: “Khả Nhi cô nương đang ở Tây viện nghỉ ngơi.”
Nghe tin tức này, Mạc Dạ Ly chưa được mời đã đi vào, quản gia phía sau tim đập mạnh, kịp phục hồi tinh thần lại, nghĩ Tiêu vương phủ trước nay không chào đón Mạc Dạ Ly, sẽ chọc giận Vương, lập tức vội vàng đuổi theo, kêu lên: “Tướng quân…Mạc tướng quân…”
Mạc Dạ Ly đi thật nhanh đến Tây viện, trải qua ngày đêm trên đường, lúc này y phục trên người hắn không chỉnh tề, tóc tai có chút rối loạn, vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt đỏ ngầu, nhưng vẫn không mất đi khí độ thong dong, làm bọn hạ nhân kinh ngạc không thôi.
Ở Tây viện, Tô Khả Nhi đang cùng hạ nhân ở trước vườn hoa, tay cầm bình nước đang tưới hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thư thái tươi tắn. Tô Khả Nhi đang định xoay người thì đúng lúc, đằng sau có một giọng nói thâm tình vang lên: “Tô Khả Nhi…” tiếng gọi chứa đầy sự lo lắng, đau lòng từ không khí truyền đến…
Tiếng gọi này đột nhiên xâm nhập vào trái tim làm Tô Khả Nhi tay cô run rẩy, cô tưởng mình bị ảo giác, còn chưa kịp quay đầu lại, trong nháy mắt, cả người đã được một vòng tay ấm áp ôm lấy, cô cảm giác hơi thở quen thuộc của người nào đó, cả người cô nằm gọn trong vòng tay ấy, nước mắt cô cứ thể chảy xuống, ràn rụa, trong lòng tràn ngập nỗi buồn tủi, không cần xác định người phía sau là ai, cô giãy dụa thoát khỏi vòng tay ấy.
Mạc Dạ Ly có chút kinh ngạc nhìn nàng đẩy hắn ra. Tim hắn thấy đau đớn, là hắn tới muộn sao?
Nhưng, khi nhìn thấy đôi mắt tràn ngập nước mắt đối diện với hắn, rồi nàng nhào vào lòng hắn, ngược lại ôm chặt hắn, vào giờ khắc này, toàn bộ đất trời như rơi vào yên tĩnh, toàn bộ thế giới này như chỉ có hai người họ, không một tiếng động, càng không cần nói gì.
Hình ảnh này đều rơi vào tầm mắt của một nam nhân cách đó không xa, Tiêu Thương biết Mạc Dạ Ly xông vào Vương phủ, hắn giận giữ chạy vội tới Tây viện, thật không ngờ lại chứng kiến được cảnh này, hình ảnh hai người ôm nhau làm tâm hắn đau đớn, một cảm xúc lạ lẫm nảy sinh trong lòng hắn, là không cam lòng, phẫn nộ, đau đớn…Tất cả đều hội tụ lại phát sinh như muốn đốt cháy hắn, hắn hận Mạc Dạ Ly, lúc này càng hận Tô Khả Nhi, hắn chỉ muốn xé nát hai bóng người kia, sau đó đem nữ nhân kia giấu ở một nơi mà bất cứ ai cũng không tìm thấy, rất muốn rất muốn, loại cuồng vọng bá đạo này tràn ngập độc chiếm tâm hắn trước nay chưa từng có.
Cũng cách đó không xa, một đôi mắt khác cũng đầy tuyệt vọng đau đớn nhìn chăm chú. Tề Tú Viện không tin được, biểu ca từng yêu thương nàng, vị tướng quân luôn lạnh nhạt kia, lại ở ngay trước mắt nàng ôm một nữ tử khác vào lòng. Sự chấp nhất, tình cảm sâu nặng như thế trước đây nàng chưa từng có được. Hắn mệt mỏi phong trần, hắn không tiếc ngàn dặm xa xôi từ biên quan chạy về. Là nàng nghe nha hoàn báo là mạc Dạ Ly đến Tiêu vương phủ, trong lòng nàng đầy vui sướng tưởng rằng hắn đến vì nàng, đến khi nghe nói hắn đang đến Tây viện, nàng còn cho rằng hắn tưởng nàng ở Tây viện. Nhưng, nhìn hình ảnh trước mắt, nàng hiểu, nàng sai lầm rồi, thì ra hôm nay hắn bất chấp đến đây là vì nữ nhân kia. Nàng dùng ánh mắt tuyetj vọng lẳng lặng chăm chú nhìn hai người đó, vô cùng đau đớn.
Tô Khả Nhi cảm thấy như nghẹt thở, nhưng cảm giác này chính là vô cùng vui sướng, cuối cùng cô đẩy Mạc Dạ Ly ra, đấm vào ngực anh ta, kêu lên: “Vì sao huynh giờ mới quay về?” Tô Khả Nhi nhìn đôi mắt mệt mỏi kia, lại thấy đau lòng, lo lắng nói: “Huynh gấp gáp từ biên quan quay về sao?”
“Ta chỉ muốn xác định sự an nguy của muội.” Mạc Dạ Ly cười, hiện tại hắn đã an tâm rồi.
“Huynh không quan tâm tới sức khỏe của bản thân mình sao? Huynh thật ngốc. Chẳng biết yêu quý bản thân mình chút nào.” Tô Khả Nhi cũng không biết vì sao vào lúc này lại giận Mạc Dạ Ly quay về, là vì đau lòng thấy anh mệt mỏi, lại trách cứ anh không yêu quý bản thân mình, thật sự phức tạp mâu thuẫn.
“Mạc tướng quân, ngươi tự tiện vào đây, thực sự là khinh thường Tiêu mỗ.” Phía sau, một giọng nói lạnh lùng cất lên mang theo sự cảnh cáo.
Mạc Dạ Ly biết mình thất lễ, nhưng trên mặt lại không có ý xin lỗi, nhưng vì cấp bậc lễ nghĩa phải chu toàn: “Xin Vương gia thứ tội, Mạc mỗ là quá lo lắng cho sự an nguy của Tô cô nương nên mới bất đắc dĩ xông vào vương phủ.”
“Những lời này của Mạc tướng quân là chỉ trích Tiêu mỗ vô năng bảo hộ người trong vương phủ hay sao?” Trong giọng nói mang hàm ý trào phúng.
Mạc Dạ Ly biết mình đuối ly, liền mở miệng: “Không dám.”
“Hiện giờ, an nguy của Tô cô nương ngươi đã xác định được rồi, ngươi có thể đi, thứ cho ta không tiễn.” Một câu đuổi khách lạnh lùng.
Tô Khả Nhi đã sớm nghe không lọt tai, cô nhướng mày phản bác: “Tiêu Vương gia, nói thế nào thì Mạc tướng quân cũng là một tướng quân, đã đến vương phủ rồi thì là khách, huynh cứ như vậy mà đuổi khách sao?”
Tiêu Thương chỉ cảm thấy nữ nhân trước mắt rất có năng lực cản phá, hắn càng thêm chán ghét, hắn hừ lạnh một tiếng, căm tức nói: “Không phải chuyện của ngươi, Tiêu vương phủ ta không chào đón vị khách này.”
“Rõ ràng là huynh keo kiệt, rốt cuộc Mạc Dạ Ly đắc tội gì với huynh, sao huynh cứ nhắm vào huynh ấy.” Tô Khả Nhi tức giận.
“Tô Khả Nhi, ngươi còn nói nữa thì tự gánh hậu quả.” Tiêu Thương bên trong tức giận, nhưng trong lời nói bên ngoài vẫn không biểu lộ hết sự phẫn nộ của mình.
Mạc Dạ Ly cũng không muốn Tô Khả Nhi bị bắt nạt, ức hiếp, vội nói: “Tô Khả Nhi, muội không cần lo lắng cho ta, chỉ cần muội an toàn, ta an tâm rồi.”
Một câu Khả Nhi bao hàm đầy tình cảm làm lửa giận trong lòng Tô Khả Nhi tiêu tán, cô cười tươi, trả lời: “Huynh từ biên quan xa xôi trở về, cho dù muội có làm gì cho huynh cũng đáng.”
Tô Khả Nhi vừa nói xong thì một tiếng gầm vang lên: “Quản gia, tiễn khách.”
Quản gia đứng bên cạnh sớm đợi lệnh, đi đến bên Mạc Dạ Ly nói: “Mạc tướng quân, xin mời.”
Mạc Dạ Ly thân thiết nhìn Tô Khả Nhi, mím môi nói: “Lần sau gặp lại.”
“Được, muội chờ huynh.” Tô Khả Nhi cười.
Mạc Dạ Ly bước trên hành lang, chợt cảm nhận được một đôi mắt cách đó đình viện không xa nhìn mình, liền quay lại chỉ thấy nơi đó trống vắng, hắn ngẩn ra, hắn biết Tề Tú Viện là ở chỗ này, hắn khẽ nhắm mắt, tâm tư hỗn loạn, quay đầu nhìn Tô Khả Nhi ở trong Tây viện một lần nữa, thấy nàng cười rất tươi đang vẫy tay chào mình, trong lòng hắn lại trào dâng một sự kiên định.
Nhìn Mạc Dạ Ly rời đi, Tô Khả Nhi thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng liếc nhìn bóng người cao lớn ở bên ngoài, tuy rằng anh ta quay lưng về phía mình, nhưng cô có thể cảm nhận được sự lạnh lùng uy nghiêm của anh ta.
Cô xoay người muốn quay về phòng, lại bị gọi lại: “Chờ đã.”
“Tiêu vương gia, có việc gì?” Tô Khả Nhi hỏi.
Một mệnh lệnh bá đạo uy nghiêm vang lên: “Từ giờ khắc này trở đi, ngươi không được phép gặp Mạc Dạ Ly nữa, vĩnh viễn không được phép.”
Tô Khả Nhi mở to mắt, một sự sợ hãi vô hình làm cô bật lên phản kháng: “Huynh có quyền gì..”
Cô chưa nói hết lời đã im bặt, một đôi mắt sắc bén như hổ báo nhìn cô, tiếng nói đó lại vang lên: “Bổn vương có quyền đó, bổn vương chính là quyền lực khống chế vận mệnh của ngươi.’
Tô Khả Nhi hoàn toàn chấn động, ánh mắt Tiêu Thương lạnh băng vô tình, tỏ rõ huyết sát ý, biểu hiện trên mặt anh ta như ác ma ở địa ngục, cuồng ngạo, giọng điệu sắc bén như đao kiếm, khiến người khác không thể phản bác.
Tô Khả Nhi chớp mắt, trong khoảnh khắc không biết phải phản ứng như nào, chỉ cảm thấy người đàn ông đó tràn đầy sự áp bức làm cô không thể hít thở, cô thấy khó chịu, cô bối rối cụp mắt xuống, nói nhỏ: “Rõ ràng là huynh muốn giết tôi.”
“Nếu cần, bổn vương cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.” Lời nói thốt ra còn lạnh hơn hàn băng.
“Huynh…” Tô Khả Nhi quả thực không còn gì để nói, cô không thèm để ý tới loại người cuồng vọng tự đại này, cô xoay người bỏ đi, để lại người phía sau cùng đám hạ nhân đang run rẩy.
Còn đằng sau cột đá cách đó không xa, Tề Tú Viện nước mắt đã tuôn như mưa, nàng cảm nhận từ nhỏ tới giờ chưa lần nào cõi lòng lại đau đớn tan nát như lúc này, hai nam nhân cùng tức giận vì một nữ nhân, còn nàng, càng buồn cười chính là, một người là nam tử nàng yêu, một người hiện giờ là phu quân của nàng, tất cả đều vì một nữ nhân tên là Tô Khả Nhi mà khắc khẩu giận giữ.
Làm nữ nhân như nàng, bằng tâm tư mẫn cảm nàng cảm nhận được, tuy rằng nàng nghe được trong giọng nói của Tiêu Thương có sự tức giận, nhưng, lại là tức giận với một nữ nhân không đâu. Thân là Vương gia vì sao hắn luôn dễ dàng bị nữ nhân đó chọc giận? Nàng không quên được hình ảnh lúc Tô Khả Nhi bị bỏ đói chết ngất xỉu, là hắn đã gấp gáp đi vào phòng, biểu hiện đầy lo lắng? Nàng càng không quên, buổi tối ngày nào đó, vì sao hắn tâm phiền ý loạn, khi nữ tử đó mất tích hơn mười ngày, hắn thường xuyên lơ đãng nhíu mày, vẻ mặt không yên lòng, một mình trong thư phòng khóa trái lại, mượn rượu tiêu sầu, đây không phải là việc bình thường đối với một nam nhân, mà điều này chính là biểu hiện lo lắng của một nam nhân đối với nữ nhân đó…