Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi


Tô Khả Nhi ngồi một mình trong đình viện nghỉ ngơi, nhìn bầu trời trong xanh, chim chóc bay lượn tự do, trong lòng cô vô cùng ngưỡng mộ. Trước kia ở thời hiện đại, cha mẹ đi làm, cô thì tự do tự tại. Còn giờ đây, đến thời đại này, tự do còn khó cầu hơn so với tiền tài, không cần phải nói, Tây viện nơi cô ở luôn luôn có bốn năm thủ vệ, điều này làm cho cô thấy vô cùng phiền muộn. Rốt cuộc thì làm thế nào mới có thể hoàn toàn rời khỏi hẳn nơi quỷ quái này?
Quá mức nhàm chán, đột nhiên cô muốn tới phủ đệ của Tề Tú Viện, lâu vậy rồi cô đã không cùng cô ấy nói chuyện, không biết có sang đó được không. Kỳ thật, trong lòng cô cảm thấy rất áy náy với Tề Tú Viện vì có cảm giác đã đoạt lấy Mạc Dạ Ly của cô ấy.
Có nên sang đó không? Trong lòng Tô Khả Nhi chần chừ, cuối cùng, nghĩ thầm, thôi bỏ đi, có lẽ ngày hôm qua Tề Tú Viện cũng đã biết chuyện giữa cô và Mạc Dạ Ly, vẫn nên để cô ấy bình tĩnh lại. Nhưng, lúc này thời tiết cuối thu rất đẹp, cứ ngồi mãi ở Tây viện cũng thấy thật lãng phí.
Đúng lúc này, chỉ thấy vài nha hoàn khẩn trương chạy ở hành lang, cô kinh ngạc gọi lại một người, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bẩm Tô cô nương, là Vương phi, Vương phi bị bệnh.” Nha hoàn bưng một chậu nước ấm vội vàng trả lời.
Tô Khả Nhi thất kinh, vội hỏi: “Nghiêm trọng lắm sao?”
“Thái y đã tới, nói Vương phi khí giận công tâm khiến cho phong hàn, sốt cao, đang ở trong phòng nghỉ ngơi.” Nha hoàn đáp.
Nha hoàn đi rồi, Tô Khả Nhi tâm tư lo lắng. Tề Tú Viện bởi vì khí giận công tâm dẫn đến cảm mạo? Vì sao? Chẳng lẽ là vì chuyện hôm qua? Tô Khả Nhi lại một lần nữa xấu hổ. Nhất định là Tề Tú Viện biết chuyện ngày hôm qua rồi, giờ làm sao bây giờ? Cô ấy bị bệnh, cô có nên đến thăm không? Nghĩ vậy, Tô Khả Nhi vẫn quyết định là đến thăm Tề Tú Viện.
Vừa mới đến cửa đông viện, đã thấy ở ngoài cửa phòng Tề Tú Viện có bốn năm nha hoàn đứng đó, người nào cũng lộ vẻ lo lắng, bất an. Có thể thấy bênh tình của Tề Tú Viện thật sự nghiêm trọng. Nhưng, Tô Khả Nhi đang đi đi vào thì một đôi tay ngăn lại, một câu nói lạnh nhạt bảo: “Tô cô nương xin hãy quay về. Chỉ sợ Vương phi chúng ta không muốn gặp cô nương>’
“Đã đỡ rất nhiều rồi, Tô cô nương không có gì thì không cần phải đến Đông viện làm phiền. Vương phi chúng ta cần thanh tĩnh.”
Những lời của nha hoàn mang ý thù hằn, hơn nữa nhìn Tô Khả Nhi với ánh mắt khinh miệt. Tô Khả Nhi thở dài, xoay người rời đi. Nhưng, trong lòng cô biết, mình là cái đích để những hạ nhân trung thành trong vương phủ chỉ trích, những nha hoàn hầu hạ Tề Tú Viện đều nhìn cô với ánh mắt khác thường.
Tô Khả Nhi quay về, nghĩ rằng vẫn tốt nhất là mau chóng rời khỏi Tiêu vương phủ, mình cứ ngây ngốc ở đây lại ảnh hưởng không tốt. Đúng lúc này thì một bóng người tuấn dật đối diện bước tới, thiếu chút nữa thì hai người va phải nhau. Tô Khả Nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy gương mặt trẻ trung tràn ngập sự cao ngạo kia thì giật mình, người đó chính là Tiêu Lạc Thần, cô nhíu mày lạnh nhạt hỏi: “Tứ hoàng tử tới làm gì vậy?”
“Ta đến thăm ngươi.” Tiêu Lạc Thần không nén được sự kích động, liền mỉm cười. Từ lúc trở về hoàng cung, hắn ngày đêm mong ngóng gặp nàng, nhưng nhìn trên mặt nàng đầy vẻ lạnh nhạt làm hắn có chút thất vọng.
“Ai muốn cậu tới thăm tôi, tôi nói rồi, tôi không muốn có liên quan gì với cậu.” Tô Khả Nhi dùng khẩu khí bất hòa trả lời.
“Ngươi đã quên ngươi ở trong sơn động đã nói gì rồi sao? Ngươi nói nếu chúng ta có thể ra ngoài, ngươi muốn ta báo đáp ân tình của ngươi. Hiện giờ, là lúc bổn hoàng tử báo ân. Ngươi muốn gì, ta đều tận lực thỏa mãn ngươi.” Tiêu Lạc Thần mở miệng nói, cảm thấy không có gì không muốn, lúc này, hắn muốn lấy lòng nàng.
“Được. Cậu cách xa tôi ra là cách báo ân tốt nhất. Chúng ta giờ không ai nợ ai.” Tô Khả Nhi nói xong quay người đi. Cô thật sự không muốn dây dưa với người trong hoàng cung. Tuy rằng không ghét Tiêu Lạc Thần, nhưng cô biết, càng cách xa với người quyền quý, cô càng an toàn.
“Tô Khả nhi…” Người nào đó rốt cuộc tức giận, kêu lên.
Tô Khả Nhi còn chưa đi được vài bước đã bị một cánh tay oán giận kéo lại. Tô Khả Nhi ngẩng lên thấy hành động thô lỗ của Tiêu Lạc Thần, buồn bực nói: “Rốt cuôc cậu muốn gì? Mau buông tay.”
Tiêu Lạc Thần quả thực không dám tin Tô Khả Nhi dám quát lại mình. Hắn sững lại một chút rồi buông tay ra, gương mặt trẻ tuổi rõ ràng lộ rõ bị tổn thương, hắn cảm xúc kích động, hai tay bắt lấy Tô Khả Nhi, để Tô Khả nhi đối diện với mình, sắc mặt khó coi: “Ngươi…ngươi thật sự chán ghét nhìn thấy ta sao? Vì sao?”
Tô Khả Nhi còn chưa trả lời, lại bị một giọng nói trầm thấp cất tiếng: “Thần nhi, ngươi đang làm gì vậy?”
Hai người cùng ngẩn ra, thấy cách đó năm thước, Tiêu Thương đang khoanh tay đứng đó, thần sắc phức tạp, ánh mắt trầm tĩnh mà sắc bén, nhìn chằm chằm vào tay của Tiêu Lạc Thần đang đặt lên vai Tô Khả Nhi.
Tiêu Lạc Thần thấy Vương thúc đến, liền buông vai Tô Khả Nhi ra, quay lại nói: “Vương thúc.”
Tiêu Thương lướt mắt qua Tiêu Lạc Thần rồi bắn sang Tô Khả Nhi, có ý cảnh cáo. Tô Khả Nhi hừ một tiếng rồi bỏ đi. Tiêu Lạc Thần thấy Tô Khả Nhi bỏ đi định chạy đuổi theo, lại bị Tiêu Thương gọi lại: “Không được đi.”
Tiêu Lạc Thần ngẩn ra, dừng bước, ánh mắt vẫn đuổi theo cho đến khi bóng dáng của Tô Khả Nhi khuất hẳn ở hành lang, hắn không để ý ánh mắt phức tạp của Tiêu Thương ở đằng sau. Tiêu Thương thấy Tiêu Lạc Thần vẻ mặt bức thiết nhìn theo Tô Khả Nhi, một sự bất an trào lên trong lòng hắn.
“Thần nhi, theo ta vào thư phòng.” Tiêu Thương phân phó rồi đi vào trước.
Tiêu Lạc Thần đi theo sau, bởi vì Tiêu Lạc Thần từ nhỏ có quan hệ rất tốt với Tiêu Thương, đối với hắn cũng đặc biệt kính trọng, rất nghe lời hắn. Hiện giờ, tuy rằng là hoàng tử, nhưng ở trước mặt Tiêu Thương vẫn không dám thất lễ.
Vào thư phòng, Tiêu Thương hỏi lại Tiêu Lạc Thần một lần nữa chuyện sát hại. Tiêu Lạc Thần kể lại phần đầu thì rất hăng say, đến đoạn sau ở cùng Tô Khả Nhi trong sơn động thì ấp a ấp úng, mặt thì đỏ bừng. Không khó nhận ra Tiêu Lạc Thần đã thích Tô Khả Nhi. Nghe đến đó, Tiêu Thương thầm bực mình, Tô Khả Nhi này, suốt ngày chỉ biết quyến rũ nam nhân, chẳng lẽ không có bản lĩnh gì khác hay sao? Ngay cả thiếu niên mười tám tuổi cũng không bỏ qua.
“Vương thúc, ngươi có thể để Tô Khả Nhi theo ta hồi cung được không?” Tiêu Lạc Thần khẩn khoản, ánh mắt hy vọng.
Tiêu Thương sầm xuống, quả quyết từ chối: “Không được.”
Tiêu Lạc Thần quýnh lên, vội vàng hỏi: “Vì sao?”
“Trải qua trận sinh tử vừa rồi, chẳng lẽ ngươi không chút phòng bị gì sao? Mặc dù Tô Khả nhi cùng ngươi cộng hoạn nạn, nhưng ngươi lại không biết nhiều về cô ta, bổn vương lo lắng.” Tiêu Thương tìm bừa một lý do.
Lý do này làm Tiêu Lạc Thần khiếp sợ, vội vàng phản bác: ‘Tô Khả Nhi tuyệt đối không phải là người xấu, ta hiểu nàng, nàng là người tốt.”
“Ngươi tuổi còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm, tri nhân tri diện bất tri tâm, thử hỏi ngươi hiểu rõ ba vị ca ca ngươi sao?” Tiêu Thương nhướng mày hỏi.
Vấn đề này làm cho Tiêu Lạc Thần cứng họng. Hắn cẩn thận suy xét một lúc, rồi ngẩng lên, kiên quyết: “Tuy rằng ta còn trẻ, chưa có kinh nghiệm, nhưng, Tô Khả Nhi là người như nào, ta hiểu rất rõ. Nếu không, nàng sẽ không quan tâm, lo lắng cho ta lúc gặp hoạn nạn.”
“Tóm lại, vì an nguy của ngươi, ta không thể để Tô Khả Nhi tiến cung. Chừng nào bổn vương chưa điều tra rõ cô ta, không có sự cho phép của ta, tốt nhất ngươi không nên tiếp cận Tô Khả Nhi.” Tiêu Thương nói.
“Vương thúc, sao ngươi có thể nghi ngờ Tô cô nương chứ? Nàng đối với ta tuyệt không có ác ý, không phải là ngươi biết rõ mọi chuyện của nàng sao?” Tiêu Lạc Thần có chút tức giận, sao lại có thể nghi ngờ Tô khả Nhi chứ, trong lòng hắn có chút sợ hãi mơ hồ.
“Tuy rằng bổn vương có ngọc bội của cha nàng làm chứng, nhưng, mười mấy năm trời đủ để che giấu nhiều bí mật, rốt cuộc cô ta có phải là Tô Khả Nhi thật sự hay không, bổn vương còn chưa xác định rõ thân phận cô ta. Tốt nhất là ngươi không nên gặp cô ta.”
“Vương thúc…” Tiêu lạc Thần vẫn luôn nghe lời Tiêu Thương, duy nhất lần này hắn nghi ngờ khó hiểu. Tô Khả Nhi tuyệt đối sẽ không hại hắn. Nhưng từ nhỏ đến giờ, Vương thúc luôn làm tất cả vì hắn.
‘Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, về cung trước đi.” Tiêu Thương khẽ quát lên.
Tiêu Lạc Thần giật mình ngạc nhiên một chút, hắn chưa bao giờ thấy Vương thúc lại nghiêm khắc đối với hắn như vậy. Hắn đứng lên ra khỏi thư phòng. Phía sau, Tiêu Thương nheo mắt lại, thần sắc lộ vẻ mệt mỏi. Vì sao Tiêu Thương lại luôn bảo hộ vị tiểu hoàng tử này? Nguyên nhân là sáu năm trước, trong hậu cung xảy ra một cuộc hỗn loạn, đương kim hoàng hậu hạ mình đến cầu khẩn Tiêu Thương, muốn hắn trong triều đình bảo hộ tiểu nhi tử của bà. Bởi vì hoàng hậu tuy là đương kim quốc mẫu nhưng chỉ là hư vị, không có thực quyền trong tay, hậu cung không thể tham gia vào chính ự, đây là quy củ từ trước đến nay của hoàng cung, mà Tiêu Lạc Thần sớm muộn gì cũng được phong làm vương, nếu không có một cây đại thụ che gió che mưa, thì vương gia trẻ tuổi như Tiêu Lạc Thần sẽ sớm bị kẻ khác hãm hại, mà đương kim hoàng hậu và Tiêu Thương cũng có chút thân thích, huống chi, Tiêu Thương có thể có địa vị ngày hôm nay, đương nhiên cũng không thể thiếu sự giúp đỡ của hoàng hậu, chính là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau.
Tiêu Thương khẽ nhắm mắt lại dưỡng thần, lại nghe dồn dập tiếng bước chân, tiếng quản gia vang lên: “Vương gia, sáng nay Vương phi bị bệnh, xin Vương gia sang Đông viện vấn an.”
“Bổn vương mệt mỏi, đêm nay sẽ tới thăm nàng.” Tiêu Thương vẫn lạnh nhạt nói.
Quản gia thầm than trong lòng, cất tiếng: “Vương gia, ngài cũng nên để ý tới thân mình, thời gian này đang vào thu, thời tiết sẽ chuyển lạnh.”
“Ừm.” Tiêu Thương lên tiếng.
Quản gia lui ra ngoài. Tiêu Thương mở mắt ra, hắn đứng lên, vốn định đi lại trong phủ một chút, nhưng bất giác lại bước tới Tây viện làm hắn giật mình, cũng có chút ảo não, vốn định rời đi thì ánh mắt lại nhìn thấy một bóng người đang hóng mát cách đó không ca. Hắn dừng lại, có một sự hấp dẫn vô hình làm hắn đi tới hướng nữ nhân này.
Nghe tiếng bước chân, Tô Khả Nhi theo bản năng quay lại xem, thấy nam tử đứng cách đó năm thước, cô chau mày chán ghét.
‘Bổn vương thật khinh thường ngươi, trong một khoảng thời gian ngắn có thể mê hoặc được tứ hoàng tử.” Một giọng nói châm chích vang lên.
Tô Khả Nhi không khách khí đáp lại: “Đó là vì tôi có sức quyến rũ.”
“Bất kể ngươi dùng thủ đoạn nào, dụng ý gì tiếp cận tứ hoàng tử, nhưng từ hôm nay trở đi, ngươi phải rời xa hắn.” Lại một giọng nói bá đạo vang lên.
Tô Khả nhi cười thầm, nghĩ người đàn ông này ngoại trừ dùng thân phận mình để áp đặt người khác thì chẳng có gì cả. Cô vốn không có mục đích gì, nhưng, nếu anh ta đã nói vậy thì cô ngoan ngoãn thuận theo anh ta thì sẽ không phải là Tô Khả Nhi. Vì vậy, cô trề môi, cất tiếng phản bác: “Nếu như tôi không nghe theo?”
Đôi mắt thâm thúy âm u, ngay khi Tô Khả Nhi chưa kịp thu hồi lại khóe miệng đắc ý thì cánh tay đã giơ lên, nắm lấy chiếc cằm thanh tú, cất tiếng cảnh cáo: “Ngươi sẽ biết hậu quả.”
Tô Khả Nhi bị bắt ngẩng lên đối diện với Tiêu Thương, trong ánh mắt cô không chịu khuất phục, chỉ lộ vẻ đau đớn. Tô Khả Nhi trừng mắt với Tiêu Thương, kêu khẽ: “Buông tay.”
Cánh tay vừa buông ra, trên má đã in dấu vết tay rõ ràng. Tô Khả Nhi thở hổn hển, hừ một tiếng: “Chẳng lẽ huynh ngoài bản lĩnh uy hiếp người khác ra thì không còn gì khác nữa sao? Đường đường là một nam tử hán lại đi ức hiếp một nữ tử, huynh không mất mặt, nhưng tôi cảm thấy xấu hổ thay cho huynh.”
Thật ra Tiêu Thương không hề tức giận bởi câu nói này, chỉ cất giọng khàn khàn: “Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì làm sao bị như vậy chứ?’
“Nếu huynh có thể đối xử tốt với tôi, vì sao tôi không nghe lời?” Tô Khả Nhi hỏi ngược lại.
“Đối xử tốt với ngươi, bổn vương rất muốn, nhưng, chỉ vì ngươi làm cho bổn vương quá thất vọng.” Tiêu Thương nói.
“Chỉ vì tôi thích Mạc Dạ Ly ư? Chỉ vì tôi tiếp cận Tiêu Lạc Thần ư? Rốt cuộc tôi làm sai gì nào? Rốt cuộc vì sao tôi phải e ngại huynh? Huynh dựa vào gì mà xen vào chuyện của tôi?” Tô Khả Nhi tức giận, nói chưa xong mà cô đã thấy bốc hỏa phừng phừng.
“Ngươi quá phản nghịch, không thuận theo mệnh lệnh của bổn vương.” Tiêu Thương đảo mắt qua chỗ dấu tay trên má nàng, ánh mắt phức tạp.
“Con người của tôi cái gì cũng tốt, nhưng sẽ không thuận theo bất cứ ai cả.” Tô Khả Nhi không cam lòng.
“Thật không? Tô Khả Nhi, rốt cuộc là ngươi có gan ở đâu ra? Chẳng lẽ ngươi thực sự không sợ bổn vương giết ngươi?” Tiêu Thương thật sự tò mò, rốt cuộc là phải sống trong hoàn cảnh nào, mới có thể sinh ra một người lớn mật như thế.
“Nếu sống như thế thì không bằng chết, chết là mọi chuyện xong xuôi, không phải thoải mái hơn sao?” Tô Khả Nhi cười nhạt.
Tiêu Thương cảm thấy bất cứ cách nào cũng không có tác dụng với nữ tử này. Giết nàng ư? Hắn thực sự không cam lòng. Không cam lòng cứ như vậy mà giết nàng đi, ít nhất, hắn còn muốn nhấm nháp tư vị đến khi nàng thuận theo hắn. Trong lúc hai người đang giằng co, đúng lúc, quản gia xuất hiện trước mặt họ, vẻ mặt lo lắng: “Vương gia, Vương phi ho rất nhiều, e là bênh tình nặng thêm, Vương gia, ngài nên đến thăm phu nhân.”
Tiêu Thương nhíu mày, bực mình nói: “Không thấy bổn vương đang có việc sao?”
Tô Khả Nhi thì lại khẩn trương, cô đứng lên hướng về quản gia hỏi: “Tề tỷ tỷ bệnh tình nghiêm trọng thật sao? Sao không gọi thái y?”
“Tối qua Vương phi có thể bị phong hàn, trưa nay cũng không ăn được gì, chiều nay bệnh càng nặng hơn. Thái y đã tới, đang viết đơn thuốc.”
Tô Khả Nhi chuyển ánh mắt sang dáng người đứng bên, nói: “Tiêu vương gia, Tề tỷ tỷ dù sao cũng là thê tử của huynh, sao huynh lại nhẫn tâm với tỷ ấy như thế?”
Tiêu Thương thú vị đáp trả: “Rốt cuộc Vương phi của ta vì sao sinh bệnh, điều này ngươi phải rõ hơn ai hết.”
“Huynh nói cái gì?” Tô Khả Nhi bị Tiêu Thương nói vậy có chút ngạc nhiên, trong lòng cũng hiểu ẩn ý lời nói của anh ta.
“Ngươi không hiểu sao? Chẳng lẽ còn cần bổn vương nói chân tướng ra cho ngươi hay sao?” Tiêu Thương cười lạnh.
Tô Khả Nhi cứng họng, nhưng trong lòng lại thầm hy vọng Tiêu Thương đi thăm Tề Tú Viện. Cô im lặng, càng làm cho Tiêu Thương thấy thú vị, tiếp tục châm chọc: “Sao vậy? Chột dạ? Là bổn vương vô tình hay là do ngươi nhẫn tâm? Cho dù Vương phi của ta bị bệnh đến không dậy nổi, trách nhiệm cũng đều do ngươi, người nên áy náy là ngươi, mà không phải là bổn vương.”
“Đừng nói nữa.” Tô Khả Nhi trừng mắt với Tiêu Thương.
Tiêu Thương hừ lạnh, ánh mắt nhìn sang chỗ khác. Tô Khả Nhi cắn môi, giọng điệu đuối lý: “Phải như nào huynh mới bằng lòng đi thăm Tề tỷ tỷ?”
“Cầu xin ta.” Một câu nói lãnh khốc vang lên.
Tô Khả Nhi mắt mở to, nhưng tự biết mình không đúng, đành phải cất tiếng: “Cầu xin Vương gia đi thăm Tề tỷ tỷ.”
“Ngữ khí của ngươi không chút thành ý. Chẳng lẽ căn bản ngươi không biết cầu xin người khác?” Tiêu Thương cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dáng vẻ bối rối của Tô Khả Nhi.
“Vậy huynh muốn thế nào?” Tô Khả Nhi cắn chặt môi, hỏi.
“Đáp ứng bổn vương một việc, ta sẽ đi thăm Tề Tú Viện.” Tiêu Thương nói.
“Là việc gì?” Tô Khả Nhi sợ hãi ngước mắt lên, người này đưa ra yêu cầu, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, cũng không phải là chuyện hay ho gì.
“Rốt cuộc là chuyện gì, bổn vương chưa nghĩ ra, lúc nào nghĩ ra sẽ nói sau.” Tiêu Thương cố tình thâm trầm.
“Tôi không phải là tờ giấy trống mà huynh thích viết gì thì viết?” Tô Khả Nhi tức tối nói, người này được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Càng lúc ngươi càng thú vị, nếu ngươi đáp ứng, bổn vương ngay lập tức đi thăm nàng ấy.” Tiêu Thương ép buộc.
“Được, tôi chỉ nói là đồng ý, nếu huynh có yêu cầu gì quá đang, tôi tuyệt đối sẽ không đáp ưng.” Tô Khả Nhi bất đắc dĩ nhận lời.
“Có thể.” Tiêu Thương lộ ánh mắt tinh quái, xoay người rời đi.
Tô Khả Nhi lúc này mới thấy sự căng thẳng trong lòng trùng xuống, nói chuyện cùng anh ta, thật là mệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui