Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi


Trong rừng phong se lạnh, lúc này, hai bóng người nhàn nhã đi dạo trong rừng phong, cảnh đẹp như tranh, nam tử áo trắng như tuyết, tuấn dật bất phàm, mắt sáng như sao, nụ cười thỉnh thoảng xuất hiện trên môi. Còn nữ tử đi bên cạnh, xinh xắn lanh lợi, cặp môi khi cười vô cùng quyến rũ.
Tô Khả Nhi chỉ muốn hưởng thụ cảm giác này nên bước rất chậm, đi bên cạnh người đàn ông này làm cô thấy hạnh phúc, thỉnh thoảng cô liếc nhìn sang người đó mỉm cười, tay vẫn ôm chặt lấy cánh tay anh, hơn nữa, cô còn chưa thấy thỏa mãn với sắc tâm của mình, còn sờ tay, ngẫu nhiên hôn trộm một cái, mỗi hành động như thế cô vô cùng thấy đắc ý, cái gọi là hạnh phúc, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Lá phong bị gió thổi khẽ rơi xuống bay giữa không trung, nhìn cảnh đẹp như vậy, trong lòng cô rung động, giang hai tay ra, lá phong rơi xuống chạm vào tay áo rộng, cô khẽ tùy hứng hất ống tay áo lên múa, thoáng nhìn trông giống như một nàng tiên nữ. Mạc Dạ Ly đứng một bên nhìn ngây ngốc.
Nhưng, dù sao thời tiết cũng rất lạnh, toàn thân cô có chút cứng ngắc, vì vậy khi múa, bước chân hơi loạn cả người suýt ngã xuống, cũng may Mạc Dạ Ly nhanh tay lẹ mắt vươn hai tay ra ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô, ôm cô vào lòng. Tô Khả Nhi bật cười lên, không có chút e lệ, còn cảm thấy buồn cười, dựa theo tâm trạng của nữ tử cổ đại, trước mặt người mình yêu sẽ luôn luôn e thẹn ngượng ngùng. Nhưng, Tô Khả Nhi chỉ nhăn mũi, không để ý.
Mạc Dạ Ly chạm vào bàn tay lạnh như băng của Tô Khả Nhi, hắn nhíu mày nói: ‘Bên ngoài rất lạnh, chúng ta vào nhà đi.”
“Vâng.” Tô Khả Nhi ngoan ngoãn gật đầu, để mặc Mạc Dạ Ly nắm tay mình đi vào tiểu lâu.
Ở đây đã ba ngày, mỗi ngày đối với Tô Khả Nhi đều rất dài, cảm thấy tâm trạng càng lúc càng trầm trọng, qua một ngày, chuyện của Tề Tú Viện càng làm cô thấy không thoải mái, chỉ lo có gì đó phát sinh. Cô biết, bệnh tình của Tề Tú Viện thêm một ngày thì càng thêm nghiêm trọng, nếu cứ để kéo dài, có thể cô ấy sẽ điên thật sự.
Ba ngày này, là những ngày Tô Khả Nhi vui vẻ nhất, vứt bỏ mọi cái, được Mạc Dạ Ly sủng yêu. Nhưng, Tô Khả Nhi còn một chuyện dấu tận trong đáy lòng, là không biết nói với Mạc Dạ Ly chuyện mình bị thất thân như thế nào, cô biết đàn ông cổ đại rất coi trọng truyền thống, rất xem trọng trinh tiết, hiện giờ, thời gian càng kéo dài, cô càng buồn rầu. Cô biết Mạc Dạ Ly yêu mình, nhưng, dù sao cũng là không công bằng đối với anh, anh có để ý không?
Tô Khả Nhi vẫn muốn chờ thời cơ thích hợp, lúc này, vào đêm nay, cô muốn nói cho anh biết sự việc. Trong lòng cô đã hạ quyết tâm, liếc nhìn sang Mạc Dạ Ly, lại chạm phải ánh mắt của anh mang ý cười, làm cho cô càng có dũng khí, trong lòng không hề cảm thấy lo lắng.
Tiêu phủ, ba ngày này, vẫn có các quan viên đến thăm hỏi bệnh tình của Tiêu Thương, ngay cả hoàng thượng và thái tử cũng thỉnh thoảng đến thăm, có thể thấy được địa vị của Tiêu Thương trong triều. Hôm nay ở Nam viện vô cùng yên tĩnh lạ thương, không ai quấy rầy, Nam viện rộng lớn như vậy mà lại vô cùng tiếu điều, hoa cỏ trong hoa viên bắt đầu héo rũ úa vàng, phối hợp với thời tiết xám xịt càng làm tăng thêm vẻ hoang vắng. Hơn nữa, một bóng người duy nhất đứng ở bên hồ cũng không che giấu được sự cô độc, làm cảnh sắc này thêm u ám.
Tiêu Thương sắc mặt tái nhợt đứng nhìn dưới làn nước hồ trong suốt, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn đàn cá đang bơi tung tăng dưới hồ.
“Vương gia, bên ngoài gió lớn, cơ thể ngươi vừa đỡ, hãy vào trong nghỉ ngơi đi.” Quản gia đứng sau lưng lên tiếng.
“Quản gia, có cảm thấy trong vương phủ thiếu thiếu gì không” Tiêu Thương đột nhiên hỏi một câu.
“Thiếu tức giận, giống như việc không có Tô cô nương ở đây, trong vương phủ vô cùng yên tĩnh.” Quản gia thở dài đáp.
Tiêu Thương nhếch môi, đúng vậy, trong vương phủ này thiếu đi một người, thiếu đi một nữ nhân có chút không quen. Quả nhiên, thói quen thật đáng sợ, chỉ là lúc này, hắn còn lý do gì để đem nàng trở về? Buồn cười chính là, thì ra muốn đưa nàng trở về phủ, còn cần phải có lý do.
“Vương gia, ngươi xem có nên xin Tô cô nương quay về không?” Quản gia đề nghị.
“Như thế nào?” Tiêu Thương hỏi.
Quản gia đột nhiên nhớ đến thái độ lúc trước của Tô Khả Nhi đối với Tiêu Thương, ông ta sửng sốt, cười khổ một tiếng, không biết nên nói gì nữa, đành tiếp tục dặn dò Tiêu Thương quay về phòng nghỉ ngơi, sau đó ông ta rời đi.
Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào yên lặng, Tiêu Thương không muốn đi, hắn chán ghét người khác coi mình là bệnh nhân, tâm lý hắn cũng không quen yếu đuối trước mặt người khác, trước nay đều là nước xuôi theo chiều gió, với những người cao ngạo, dường như đó là một loại bản năng.
Bởi vì Đông viện cách đại đường khá gần nên những động tĩnh ở đại đường truyền đến đông viện là đầu tiên. Ba ngày qua, đông viện ồn ào làm cho Tề Tú Viện có cảm xúc phiền chán, huống chi, thường xuyên có quan viên chạy qua đông viện để nói chuyện phiếm, có căn dặn, có trách cứ, có đàm luận nghị sự…tóm lại, đông viện không hề có được sự yên tĩnh vốn có.
Lúc này, trong hoa viên đông viện, một quan viên đang to tiếng trách cứ thuộc hạ làm việc bất lợi, vừa đúng lúc giọng nói của quan viên này lại rất to, gần xa đều nghe thấy, như là cố ý cho người khác nghe thấy.
Tề Tú Viện đang ở trong phòng niệm kinh khẽ nhíu mà, cảm xúc kích động hướng sang Tiểu Mai nói:”Tiểu Mai, người bên ngoài là ai? Vì sao cứ luôn làm nhiễu sự thanh tĩnh của ta?”
“Bẩm tiểu thư, là quan thần đang trách mắng hạ nhân.” Tiểu Mai lo lắng nhiều cảm xúc đang thay đổi của tiểu thư, trước kia tiểu thư rất điềm đạm, cho dù hạ nhân có đắc tội thế nào với nàng, nàng cũng không tức giận, còn ba ngày này, tiểu thư đã tức giận hơn mười lần, đôi khi còn hung dữ hất chén trà, điều này làm cho Tiểu Mai rất lo lắng, than thở: tiểu thư hiện giờ thật khác so với tiểu thư trước đây.
“Hãy bảo ông ta đi đi.” Tề Tú Viện lạnh lùng nói.
“Vâng.” Tiểu Mai ra khỏ phòng đi ra ngoài tường, nói khẽ khuyên vị quan viên kia rời đi, ba ngày này, tiểu Mai gần như đã hỏi thăm hết các quan viên đến đây, có đôi khi, sự ồn ào ở đại sảnh cũng truyền tới, những lúc đó, tiểu Mai không xuất hiện để ngăn trở.
Đợi người quan viên kia đi rồi, cảm xúc của Tề Tú Viện vẫn còn chút dao động, hai ngày nay, tiểu Mai từng đề nghị Tề Tú Viện chuyển đến căn phòng cuối hành lang, nơi đó vắng vẻ yên tĩnh, nhưng, Tề Tú Viện không muốn bước ra khỏi phòng nửa bước, giống như sợ hãi khi đối mặt với thế giới bên ngoài.
Tại đông viện đang vất vả lắm mới có được sự yên tĩnh, đột nhiên lại truyền đến một tiếng quát to, cũng là một quan viên đang giáo huấn hạ nhân làm việc bất lợi, “To gan, dám làm vỡ ngọc quan của bản quan, ngươi cũng biết khối ngọc đó đối với bản quan rất quan trọng, nay ngươi bảo bản quan lấy vật gì để tặng cho Vương gia đây hả? Nếu tiền đồ của bản quan vì ngươi mà có gì trắc trở, tru di cửu tộc nhà ngươi cũng không thể hạ mối giận trong lòng bản quan, hừ.”
“Lão gia tha mạng…lão gia khai ân…tiểu nhân không cố ý…tiểu nhân…” Một hạ nhân quỳ xuống sợ tới mức nói năng lộn xộn, cuối cùng gào khóc lên, vô cùng thảm thiết.
Trong phòng mới cố gắng được yên tĩnh một chút thì Tề Tú Viện lại nghe được tiêng gào khóc, nàng ôm đầu thống khổ không chịu nổi, cảm xúc lại không ổn định, khuôn mặt tuyệt mỹ méo mó đến khó coi, giống như bị trúng ma chú, nàng hung dữ đẩy hết những thứ trên bàn xuống, sau đó đẩy cửa phòng rồi như điên mà chạy ra ngoài…
Quan viên đang ở trong hoa viên răn dạy hạ nhân nhìn thấy Tề Tú Viện chạy tới, tất cả đều sửng sốt, Tề Tú VIện rất ít khi ra khỏi cửa, cho nên, thấy nàng chạy tới hướng đại môn vương phủ, đám hạ nhân không ai dám ngăn đón, nhìn thấy nàng, ai cũng đều cúi đầu hành lễ cho nên, Tề Tú Viện thuận lợi chạy ra đại môn, rời đi.
Nửa tiếng sau, Tiểu Mai đi pha trà cho Tề Tú Viện trở về phòng, đứng thấy cửa mở rộng thì giật mình, cô ta đi vào trong phòng mới phát hiện Tề Tú Viện không ở trong phòng. Tiểu Mai hoảng sợ chạy khắp nơi ở đông viện tìm kiếm cũng không thấy bóng dáng Tề Tú Viện đâu, cô ta chấn kinh, toàn thân run rẩy, đến khi hỏi một nha hoàn mới biết tiểu thư đã chạy ra khỏi phủ. Tiểu Mai thấy toàn thân lạnh ngắt, ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.
Sau một hồi hoảng hốt, tiểu Mai chạy vội tới nam viện, một hơi vọt tới trước mặt Tiêu Thương, nhìn người trước mặt uy nghiêm làm tiểu Mai run rẩy toàn thân, ý nghĩ cái chết treo lơ lửng trên đầu, nhưng nghĩ đến tiểu thư đã ra khỏi phủ, tiểu Mai cố ổn định lại tinh thần, quỳ xuống, lắp bắp nói: “Vương gia, có chuyện lớn không hay rồi…Vương phi đã ra khỏi phủ.”
Tiêu Thương ghét nhất là có người quấy rầy mình, sau khi nghe tin tức này, không chút để ý, lạnh nhạt nói: “Vương phi ra khỏi phủ, có gì phải kích động hả?”
Tiểu Mai sợ tới mức cả người cứng đờ, rưng rưng nói: “Vương gia, ngài không biết chứ, Vương phi…thần trí của Vương phi nửa tháng trước đã không còn rõ ràng nữa…” Nói xong, tiểu Mai khóc thương tâm.
Tin tức này làm ày kiếm của Tiêu Thương chau lại, trâm giọng nói: “Ngươi nói gì? Nói rõ ràng đi.”
Tiêu Mai vội lau nước mắt từ từ kể lại mọi chuyện. “Sự việc là như vậy, sau khi thiết phật ở Vương phủ, cả người Vương phi đều thay đổi, thường xuyên tự nói chuyện, vẻ mặt hoảng hốt, bất an, sợ ra ngoài, gần giống như bị điên, trước đó cảm xúc của Vương phi vẫn bình thường, nhưng, từ sau khi Vương gia bị thương, trong vương phủ có nhiều người đến quá ồn ào. Vương phi không vui khi người khác tới quấy nhiễu, ngay vừa rồi vương phi cảm xúc kích động, cho nên, tiểu Mai lo lắng Vương phi ra khỏi phủ, sợ là…sợ là..” Tiểu Mai nói đến đây, lại khóc nức lên.
Nghe tiểu Mai nói xong, người trầm ổn như Tiêu Thương cũng vô cùng ngạc nhiên, không thể tưởng tượng Tề Tú Viện lại biến thành như vậy, nói đến trách nhiệm, Tiêu Thương biết mình không thể tránh được trách nhiệm, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy, không kịp nghĩ nhiều, vội bước ra khỏi Nam viện, lập tức triệu hồi quản gia phái người đi tìm kiếm.
Tiểu Mai sớm đã kinh hồn, thị vệ thì ra ngoài tìm kiếm, Tiêu Thương trở về thư phòng thì ủ dột khó coi, nay tiêu vương phủ đúng là thời buổi rối loạn, Tề Tú Viện tự nhiên lại xảy ra như thế, việc đã đến nước này, việc đầu tiên là tìm được Tề Tú Viện trở về, nhưng, điều này vẫn càng làm cho tâm hắn thêm một chút phiền chán.
Ngón tay thon dài gõ mặt bàn, người dựa vào ghế, Tiêu Thương chau mày trầm tư, đột nhiên, tuấn dung ủ dột thả lỏng, mày kiếm giãn ra, giống như nghĩ ra gì đó. Tiêu Thương trầm giọng triệu hồi quản gia đang ở bên ngoài đi vào.
“Vương gia, có chuyện gì muốn phân phó?” Quản gia cúi đầu nói.
“Đi, đem chuyện Tề Tú Viện ra ngoài nói cho Mạc phủ biết, để mạc lão phu nhân tìm kiếm.” Tiêu Thương ra lệnh, trong mắt lóe lên sự tính toán.
“Vâng.” Quản gia vâng lệnh.
Trong thư phòng, tâm tình Tiêu Thương tựa như không có áp lực, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười.
Tề Tú Viện mất tích, hạ nhân ở Tiêu Vương phủ sau một thời gian tìm kiếm không có kết quả, ai cũng vô cùng nôn nóng. Vương phi mất tích, đó là chuyện nghiêm trọng. Cho nên hạ nhân ai cũng lo sợ, chỉ sợ Tiêu Thương trị tội xuống dưới, mạng nhỏ khó bảo toàn.
Đương nhiên, Tề Tú viện mất tích không chỉ tiêu vương phủ bất an, ở Mạc phủ, tề hầu phủ đều đã cho người ra ngoài tìm kiếm nhưng cũng không thu được kết quả gì. Tề Tú Viện giống như biến mất khác thường.
Trong Mạc phủ, Mạc lão phu nhân đang lo lắng đợi hạ nhân về hồi báo. Tuy rằng Tề Tú Viện không thể làm con dâu của bà, nhưng ít ra bà cũng từng chứng kiến nàng từ nhỏ tới lớn, giống như là nữ nhân thân sinh của mình. Nay nàng mất tích, bà đương nhiên cũng rất lo lắng, huống chi, nghe nói thần trí Tề Tú Viện không ổn định, càng làm cho bà lo lắng hơn.
“Phu nhân, có cần bảo tướng quân về tìm hay không?” Quản gia đề nghị.
“Đúng vậy! Phu nhân, để tướng quân về đi tìm đi. Tướng quân với Tề tiểu thư tình cảm rất tốt, có lẽ tướng quân biết tiểu thư ở đâu.” Nha hoàn cũng gật đầu nói.
“Một khi đã như vậy, cần cho người cấp tốc đi thông báo với Ly nhi, để Ly nhi trở về.” mạc lão phu nhân nói.
Ở kinh thành hôm nay vô cùng bất an, Tề Tú Viện thân là Vương phủ của Tiêu vương phủ, mất tích là một sự kiện rất lớn, tin tức này giống như là đem toàn bộ dân chúng trong thành bất an.
Vậy mà, ở ven hồ đối diện, Mạc Dạ Ly và Tô Khả Nhi lại rất yên tĩnh, không có chút phiền muộn gì, bóng đêm buông xuống làm cho rừng phong lạnh hơn. Trong lầu các, Tô Khả Nhi sau khi dùng cơm xong thì ngồi nói chuyện phiếm với Mạc Dạ Ly, phần lớn là Tô Khả Nhi dùng tri thức hiện đại để khảo anh, ví dụ như, trái đất tròn hay vuông, con người như nào mà có, đồng thời, lại còn chơi trò đấu trí, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng suy tư của Mạc Dạ Ly, Tô Khả Nhi có một cảm giác rất đắc ý, cô thực sự thích nhìn dáng vẻ trầm tư của anh, thích nhìn anh nhíu mày, thích ép anh tới á khẩu không trả lời được, cuối cùng, lúc cô nói ra đáp an, lại làm cho Mạc Dạ Ly vừa tức vừa buồn cười. Tuy rằng bên ngoài gióng lạnh, nhưng trong phòng rất ấm áp và vui vẻ.
“Ta thật muốn biết, trong đầu muội mỗi ngày thường nghĩ cái gì? Mấy vấn đề này sao muội lại nghĩ ra?” Mạc Dạ Ly có chút sủng nịnh nhìn nàng, trò chơi này quả thực làm hắn bó tay, tuy rằng hắn luôn trí dũng song toàn, vô cùng thông minh, nhưng ngay cả vấn đề đơn giản như vậy mà không nghĩ ra đáp an, khi nàng nói ra đáp án, trong đầu hắn chỉ hiện ra hai chữ, đó là: quá đáng. Đối với nữ tử trước mặt, quả thực là vừa yêu lại vừa bó tay.
Tô Khả Nhi cười ha ha nói: ‘Ha ha, hiện giờ muội là người thông minh nhất, Mạc Dạ Ly bị Tô Khả nhi đánh bại rồi.” Tô Khả Nhi mở to mắt, trên mặt vô cùng đắc ý.
Ánh nến chiếu vào Tô Khả Nhi, vẻ tươi cười của cô vô cùng hấp dẫn, tóc xõa tung, làn da trắng mịn, hai mắt sáng rực như sao, vô cùng rạng rỡ. Chiếc cổ của cô mảnh khảnh, vô cùng quyến rũ. Mạc Dạ Ly cũng chỉ là người bình thường, hắn có thất tình lục dục, đêm trong lành như thế, càng khiến cho người ta có những ý nghĩ kỳ diệu, ai mà không muốn được ôm giai nhân vào lòng chứ? Ai mà có thể nhìn thấy người mình yêu ngay trước mặt mà tâm lại lặng như nước đâu? Đương nhiên, Mạc Dạ Ly tuyệt đối không phải là kẻ sắc tâm, nhưng vẫn không kìm lòng được mà ham muốn.
Tô Khả Nhi cũng cảm nhận được ánh mắt của mạc dạ Ly có chút kỳ lạ, theo ánh mắt của anh, cô mẫn cảm nhận ra tia ái muội trong đó, trong lòng cô căng thẳng, cả người nóng nực, trong bóng đêm không chỉ có ý niệm của Mạc Dạ ly, mà Tô Khả Nhi cũng có, chỉ là cô ngại về chuyện mình đã thất thân, cho nên cô chịu đựng đến tận bây giờ, đối mặt với người mình yêu, cô có áp lực, quả thực là bị tra tấn mà.
Ánh mắt của Tô Khả Nhi cũng rực cháy, từ trước tới giờ cô không phải là người dễ che giấu tình cảm. Vì vậy, cô mím môi cười, ánh mắt càng mê hoặc Mạc Dạ Ly, làm khuôn mặt tuấn tú của mạc Dạ ly đỏ bừng, ánh mắt có chút né tránh, bầu không khí bất ngờ rơi vào sự khó hiểu kỳ lạ, sự nóng bức tăng lên càng khiến người ta căng thẳng, khoảng cách thân mật gần như thế, Tô Khả Nhi cảm nhận được hơi thở dồn dập của mạc dạ Ly, trái tim cô cũng đập thình thịch, cô chuyển ánh mắt sang chỗ khác, ngượng ngùng. Cô sợ nếu mình dùng ánh mắt này nhìn anh, chỉ sợ sẽ làm anh sợ mà chạy mất.
Trong phòng quá yên tĩnh làm người khác nín thở, Tô khả Nhi cảm giác hơi thở của mạc Dạ Ly ngay bên gáy, dần đần đến gần môi mình. Tim cô đập dồn dập, nhắm mắt đón chờ, cảm giác môi Mạc Dạ Ly nhẹ nhàng áp vào môi mình, cô không khống chế được bản thân, hai tay ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại.
Dây dưa triền miên làm cho Tô Khả Nhi cảm thấy vô cùng ngọt ngào, được hôn người mình yêu mới cảm nhận đó là tình yêu. Tuy rằng cô từng bị Tiêu Thương ép buộc hôn nhiều lần, nhưng lại không hề giống như lúc này, cô giống như là con mồi của anh, để mặc anh chiếm lấy, cảm giác rất ngọt ngào.
“Ưm..” Tô Khả Nhi khẽ rên một tiếng chìm đắm trong sự dịu dàng của Mạc Dạ Ly, tuy rằng cô hạnh phúc sắp ngất đi, nhưng chuyện thất thân lại hiện trong đầu, cô không muốn giấu diếm Mạc Dạ Ly, đó là không tôn trọng anh, không công bằng đối với anh.
Hơi thở trao nhau, lưỡi quấn lấy nhau, nóng nực, hai người nhiệt tình mà kịch liệt. Tô Khả Nhi cảm nhận tay của Mạc Dạ Ly đặt lên chiếc đai eo của mình, chỉ là đặt ở đó, Mạc Dạ Ly không giống như người lỗ mãng cường ngạnh, hắn đang chờ sự đáp lại của nàng, chỉ cần nàng không muốn, hắn sẽ lập tức dừng lại, hắn không muốn ép buộc, tuy rằng tình cảm của hắn và nàng rất sâu đậm, nhưng hắn muốn cho nàng một danh phận, hắn không muốn làm tổn thương nàng.
Sau khi nụ hôn sâu chấm dứt, Tô Khả Nhi hạnh phúc thở dốc trong lòng Mạc Dạ Ly, cách một lớp quần áo, cô vẫn có thể nghe được tim anh đập rất nhanh, cô thì thầm gọi: “Ly…”
“Ừ.” Mạc Dạ Ly cúi xuống, nhìn gương mặt trong lòng mình đỏ bừng, khóe môi mỉm cười, ánh mắt thâm tình.
Tô Khả Nhi đã sớm quyết định, đêm nay nhất định sẽ đem chuyện thất thân nói thật với anh, cô tin rằng, nếu Mạc Dạ Ly thật sự yêu mình thì sẽ không để ý, huống chi, thất thân không phải là điều mình tự nguyện, hoàn toàn là do Tiêu Thương khống chế.
“Có một chuyện…muội muốn nói với huynh.” Tô Khả Nhi hít một hơi thật sâu, nói thật ra, trong lòng cô có chút sợ, cho dù cô tin tưởng Mạc Dạ Ly, cô vẫn sợ…
Như cảm nhận được gì đó từ Tô Khả Nhi, Mạc Dạ Ly cười hỏi: ‘Có chuyện gì”
Đang định thốt ra, cô lại cảm thấy lo lắng, dũng khí giảm đi một nửa, cô cố gắng mở miệng, nhưng rồi lại ngập ngừng, cứ lắp bắp: “Muội muốn nói…Muội muốn nói là…”
“Ừ?” Mạc Dạ Ly cười chờ đợi cô nói tiếp.
“Muội muốn nói…là….Huynh yêu muội thật chứ?” Tô Khả Nhi vẫn không dám nói ra chuyện kia, liền hỏi vấn đề này trước.
Mạc Dạ Ly cười rất tươi, còn gật đầu, Tô Khả Nhi thấy vẻ mặt này của anh, nghĩ rằng, anh nhất định sẽ muốn cô tiếp tục nói, vì vậy, cô mở miệng: ‘Thực ra muội…”
Trong lúc Tô Khả Nhi đang ngập ngừng, chợt nghe trong màn đêm yên tĩnh có tiếng bước chân dồn dập, giống như có người đang chạy tới đây, mà tiếng bước chân đó đã cắt ngang Tô Khả Nhi, cô thở ra nhẹ nhõm, có chút thất vọng. Tóm lại, cô cũng bị tiếng bước chân này làm cho ngạc nhiên, đã muộn thế này rồi, ai tìm đến họ?
“Vừa rồi muội định nói gì” Mạc Dạ Ly nhìn Tô Khả Nhi, vẫn chờ mong lời nàng nói.
“Muội muốn nói…Muội cũng yêu huynh.” Tô Khả Nhi nghiêng người hôn trộm Mạc Dạ Ly một cái, cười trả lời.
Mạc Dạ Ly run lên, khuôn mặt tuấn tú lộ ý cười, nhưng, Tô khả Nhi không nhìn thấy mắt Mạc Dạ Ly lóe lên, Mạc Dạ ly thân là tướng quân, công phu quan sát để ý rất sắc bén, vừa mới nhìn thấy Tô Khả Nhi ngập ngừng muốn nói gì rồi lại thôi, mạc Dạ Ly nghĩ chắc đó là một chuyện rất quan trọng, nay Tô Khả Nhi lại thoải mái nói đáp án, là ngoài ý muốn của hắn., trực giác nói cho hắn biết là, Tô Khả Nhi chưa nói hết những điều nàng đang muốn nói ra.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài cửa có tiếng đập cửa dồn dập: “Tướng quân…tướng quân.”
Mạc Dạ ly ra mở cửa, thấy thủ vệ mạc phủ, hắn nhíu mày hỏi: ‘Chuyện gì?”
“Tướng quân, không hay rồi, Tề cô nương xảy ra chuyện.” Thị vệ vội vàng nói.
Mạc Dạ Ly và Tô khả Nhi đều căng thẳng. Tô Khả Nhi giành hỏi trước: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chiều nay Tề cô nương chạy ra khỏi Tiêu vương phủ, đến bây giờ không tìm thấy người. Lão phu nhân yêu cầu tướng quân về phủ hỗ trợ tìm kiếm.”
“Cái gì?” Tô Khả Nhi ngẩn ra, đồng thời nhẹ nhàng thở phào, cô còn tưởng Tề Tú Viện vì bệnh tình của mình mà làm để xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Mạc Dạ Ly nghiêm trọng, quay sang định căn dặn Tô Khả Nhi, đã thấy Tô Khả Nhi kiên định nói: ‘Muội và huynh cùng về đi tìm ”
“Bên ngoài rất lạnh, muội nên nghỉ trước đi.” Mạc dạ Ly lo lắng cho sức khỏe của Tô Khả Nhi.
Trong lòng Tô Khả Nhi thấy ấm áp, lắc đầu nói: “Không sao, thêm người thêm lực lượng, chúng ta giờ quay về đi.”
Thấy Tô Khả Nhi như vậy, trong lòng Mạc Dạ Ly rất vui mừng, gật đầu đồng ý.
Trong Tiêu vương phủ lúc này đèn đuốc sáng trưng, hạ nhân trong phủ vẫn ra ngoài tìm khắp nơi, lúc này lại là đêm thu, Tề Tú Viện lại chạy ra ngoài không biết có bị dính phong hàn hay không.
Trong thư phòng, Tiêu Thương cũng không nghỉ ngơi, hắn ngồi yên lặng trước bàn, vẻ mặt lo lắng cho Tề Tú Viện, hắn biết mình đã sai, hắn cảm thấy vô cùng áy náy với Tề Tú Viện, lúc trước hắn một lòng muốn trả thù Mạc Dạ Ly mà lấy Tề Tú Viện, còn trong lòng Tề Tú Viện cũng chỉ có Mạc Dạ Ly làm cho hắn thấy chán ghét nên không sủng hạnh nàng, cuối cùng còn lạnh nhạt với nàng, bỏ mặc nàng. Nhưng, trách nhiệm này cũng phải thuộc về một phần nữ tử kia, nếu không phải cô ta luôn chiếm cứ trong lòng hắn, hắn cũng sẽ không bỏ mặc thê tử của mình , nếu cô ta thuận theo hắn một chút, không chọc hắn, có lẽ hắn sẽ không phân tán tâm tư mình mà quan tâm tới Tề Tú Viện một chút, có lẽ…Tựa như tất cả những sai lầm này đều là vì sự tồn tại của nàng.
Một thị vệ đi vào bẩm báo: “Bẩm vương gia, Mạc Dạ Ly đã quay về Mạc phủ.”
Tin tức này lập tức khiến Tiêu Thương thu lại tâm tư đang phiêu du, hắn mở miệng hỏi: ‘Ừm, chỉ có một mình hắn về thôi sao?”
“Còn có Tô cô nương về cùng hắn ta.” Thị vệ không phụ lòng trả lời câu hỏi mà Tiêu Thương muốn nghe nhất.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Tiêu Thương cong môi lên cười khẽ, nàng đã trở về, trong lòng hắn trào lên ham muốn được gặp nàng, được nhìn thấy nàng. Nếu hắn không phải là người có khả năng kiềm chế hơn người, có lẽ hắn đã sớm ra khỏi phủ từ lâu rồi. Nhưng, hắn lại để mặc trái tim đập mạnh vì nữ nhân kia mà mặt thản nhiên uống trà.
Trong mạc phủ đêm đã khuya, nhưng không ai dám ngủ, toàn bộ hạ nhân đều lần lượt rét run cầm đèn lồng đi ra ngoài tìm kiếm. Mạc Dạ Ly vừa quay về phủ cũng đi tìm kiếm, lần này, hắn kiên trì để Tô Khả Nhi ở lại phủ. Tô Khả Nhi cũng phải đồng ý, cô biết mình rất dễ bị cảm, nếu cứ bướng bỉnh khiến mình bị cảm lạnh thì sẽ càng làm Mạc Dạ Ly phân tâm lo lắng.
Trong đại sảnh, Mạc lão phu nhân ngồi uy nghiêm, lúc này bà cuối cùng không nén được sự tò mò hỏi: ‘Tô cô nương, mấy ngày vừa rồi ngươi ở cùng với Ly nhi phải không?”
“Đúng vậy.” Tô Khả Nhi không nghĩ gì, trả lời luôn.
“Đều ở trong rừng phong?” Mạc lão phu nhân lại hỏi một lần nữa, trên mặt mỉm cười.
“Vâng.” Tô Khả Nhi gật đầu, sau đó lập tức giật mình hiểu ý tứ câu hỏi của bà, cô đỏ mặt lên, ngượng ngùng, nghĩ thầm: nhất định bà đã hiểu lầm rồi!
Mạc lão phu nhân đúng là hiểu lầm, việc Tô Khả Nhi ở cùng với Mạc Dạ Ly trong rừng phong còn không khiến nhiều người nghĩ sao? Mạc lão phu nhân vui sướng, mình sắp được ôm cháu nội rồi, bà cũng rất vừa lòng với Tô Khả Nhi, cô nương này có đôi mắt rất có linh khí, là một nữ tử thiện lương.
Tô Khả Nhi biết rõ Mạc lão phu nhân hiểu lầm, nhưng cô cũng không muốn giải thích, cô nghĩ, cứ để cho bà nghĩ vậy đi. Dù sao sau này sớm muộn cũng phải đối mặt.
Đêm càng muộn, mọi người lại không buồn ngủ, trong Tiêu vương phủ, Tiêu Thương không đề kìm nén được lòng mong muốn gặp Tô Khả Nhi, ba ngày qua đã giày vò hắn lắm rồi, hắn không nghĩ đến lý do vì sao, hắn chủ luôn muốn thỏa mãn ý nghĩ trong lòng mình, chỉ cần hắn muốn, hắn không nghĩ đến lý do, tựa như hắn muốn gặp nàng, căn bản không thèm tìm hiểu vì sao, vì sao lại mong muốn gặp nàng như vậy? Khái niệm này đối với hắn rất mơ hồ, liền đứng lên đi ra ngoài.
Tô Khả Nhi đang trò chuyện cùng Mạc lão phu nhân, chợt nghe bên ngoài thông truyền, nói có người muốn gặp cô. Cô tò mò đi ra ngoài, gặp một thị vệ, hỏi: ‘Huynh muốn gặp tôi?”
“Bẩm Tô cô nương, là ý Tiêu Vương gia, Vương gia có việc tìm ngươi.”
Tô Khả Nhi nhíu mày, nghĩ thầm, là anh ta? Cô không kiên nhẫn hỏi: ‘Tiêu Thương có chuyện gì muốn gặp tôi?”
“Tiêu vương gia bảo Tô cô nương về phủ, đến phòng của Tề Tú Viện xem xét có lẽ tìm được manh mối gì.”
Tô Khả Nhi chau mày lại, nhưng cô cũng không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ, có lẽ biết đâu tìm được manh mối gì thật ở trong phòng Tề Tú Viện cũng nên. Nghĩ xong, cô quay người lại nói với Mạc lão phu nhân một câu, rồi theo thị vệ về phủ Tiêu Thương.
Tô khả Nhi chỉ là rất lo lắng cho Tề Tú Viện, cô muốn chia sẻ một chút áp lực với Mạc Dạ Ly, cho nên mới quyết định về phủ Tiêu Thương, nếu cô cẩn thận suy xét lại, vì sao Tiêu Thương lại muốn mình về tim? Tự Tiêu Thương không tìm được sao? Nhưng, chuyện của Tề Tú Viện đã quá khẩn cấp nên cô không nghĩ nhiều
Sau nửa canh giờ Tô Khả Nhi đã về tới cửa Tiêu phủ, vừa xuống xe đã được đưa đến phòng Tề Tú Viện. Lúc vào phòng, cô thấy Tiêu Thương đang uy nghiêm cao ngất đứng trong đó.
Hai người đối diện nhau, một người thì lộ ra tia vui sướng, còn người kia thì lạnh nhạt, rõ ràng người lạnh nhạt là Tô Khả Nhi. Lúc này cô không rõ cảm giác với người đàn ông trước mắt là gì, muốn nói là hận hắn, nhưng chuyện lần đó khiến cô không thể giận được, cho nên, cô nghĩ cứ coi như anh ta là người xa lạ.
Cô bước vào phòng, không chào hỏi Tiêu Thương mà bắt đầu kiểm tra trong phòng Tề Tú Viện, nhưng, sau khi xem xét một lượt, cô phát hiện chỗ này không có chút manh mối gì, còn người kia thì đứng im như tượng, cô hỏi: ‘Này, huynh có điều tra được manh mối Tề tỷ tỷ biến mất không?”
“Bổn vương còn tưởng rằng ngươi không biết đến sự tồn tại của bổn vương chứ.” Tiêu Thương đùa cợt, đối với thái độ lạnh lùng của Tô Khả Nhi mà hắn không chút giận.
“Vậy huynh cho rằng chúng ta có thể nói chuyện được sao?” Tô Khả Nhi nhíu mày, nhìn thẳng Tiêu Thương.
“Chẳng lẽ lần trước bổn vương bị thương vì ngươi, một câu cảm ơn cũng không có sao? Ngươi không quan tâm bổn vương bị thương có nặng không à?” Tiêu Thương chau mày, nhắc nhở.
“Những điều này không phải rất vô nghĩa sao? Nếu huynh bị thương nghiêm trọng sao còn có thể đứng ở đây được?” Tô Khả Nhi bác lại, so với sự đối xử trước kia của hắn như thế là nhẹ quá rồi. Huống chi, cho dù có cám ơn hắn, thì sự chán ghét của cô đối với Tiêu Thương cũng không hề giảm đi.
Đôi mắt Tiêu Thương trở nên đen kịt sắc bén, hắn hừ lạnh: ‘Xem ra đêm hôm đó việc bổn vương cứu ngươi là dư thừa.”
“Huynh cứu tôi, là vì huynh nợ tôi.” Tô Khả Nhi nói.
“Sao bổn vương lại nợ ngươi?” Tiêu Thương hừ lạnh, nữ nhân này thật chẳng có lý lẽ gì.
“Huynh đoạt đi lần đầu tiên của tôi, huynh cứ bỏ qua như vậy sao?” Tô khả Nhi nghĩ mình vẫn chưa thể đối diện với Mạc Dạ Ly là vì Tiêu Thương tàn nhẫn cướp đi lần đầu tiên của mình, càng nghĩ càng bốc hỏa, nếu không vì anh ta, cô đã sớm gả cho Mạc Dạ Ly rồi, nếu không phải vì anh ta, cô không cần sống khổ sở như này.
“Hả? Hắn ta ghét bỏ ngươi?” Tiêu Thương châm chọc lên tiếng, trong lòng khoái hoạt, hắn vô cùng thích kết quả này.
Trong lòng Tô Khả Nhi vừa tức vừa giận, tên đàn ông này rốt cuộc có biết xấu hổ hay không, rõ ràng là mình sai, lại còn trào phúng cô. Tô khả Nhi không nhận thua, cười lạnh nói: ‘Thật đáng tiếc, tôi nói rồi, Mạc Dạ Ly không phải là loại người này, trí tuệ của huynh ấy vượt xa huynh, huynh ấy đã tha thứ cho tôi.”
Lời nói của Tô Khả Nhi giống một tảng đá ngàn cân đè nặng hắn, khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thương lạnh run, giọng nói trầm tức giận: “Hắn ta đã chạm vào ngươi?”
Một ý nghĩ không chịu thua nảy lên trong đầu, cô ngước lên, thoải mái thừa nhận: ‘Không sai, chuyện tối hôm đó không hề ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi.”
Tô Khả Nhi nói xong, khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thương tràn đầy sự thống khổ, hoảng hốt, không cam lòng, phẫn nộ, bi thương..cơ hồ như mọi cảm xúc đều hiện ra làm ánh mắt của hắn trở nên đáng sợ, giống như một con hổ bị chọc giận, nguy hiểm. Tô Khả Nhi vừa mới có chút đắc ý, thấy giữa trán Tiêu Thương nổi lên gân xanh, cô biết mình đã sai khi đã chọc giận hắn.
“Ngươi thật sự đã để hắn ta chạm vào?” Tiếng nói trầm thấp khàn khàn.
Tô Khả Nhi không hiểu vì sao Tiêu Thương lại lặp lại câu hỏi, nhưng, tâm lý không chịu yếu thế khiến cô một lần nữa lên tiếng: ‘Không sai.”
Cô vừa nói xong liền cảm nhận một luồng khí lực chèn lấy cổ họng, một bàn tay to lớn bóp chặt lấy như muốn lấy mạng cô làm cô không thể hít thở được. Lúc này cô mới ý thức được sự nguy hiểm của mình, trong sự kinh hoảng, cô không biết mình đã làm gì cái gì, theo bản năng, cô giãy dụa, khó khăn kêu lên: ‘Buông ra…Buông ra…”
Vẻ mặt Tiêu Thương chẳng khác gì ác ma, lãnh huyết vô tình, lại giống như dã thú bị thương trở nên điên cuồng, tuy nhiên, trong mắt hắn lại có sự thống khổ càng làm cho hắn nản lòng thoái chí, thương tâm đến cực điểm, rốt cuộc lúc này là ai, hắn cũng không thể nhận ra, chỉ muốn để mặc cho lửa giận bốc lên, thiêu hủy lý trí của mình. Lúc này đây, hắn nguyện là ma quỷ.
Khi hơi thở mỏng manh phả nhẹ vào bàn tay hắn, Tiêu Thương mới đột nhiên ý thức được vội buông bàn tay ra, thấy cơ thể mảnh mai ngã xuống đất, nghe thấy nàng ho khan, thấy nàng dùng ánh mắt căm giận nhìn mình, còn hắn lại thấy chiếc giường gần đó, một cảm giác xung động nảy lên trong đầu, một nụ cười lạnh trên khóe miệng, một khi đã như vậy, hắn cần gì phải kiềm chế?
Tô Khả Nhi vừa mới thở lại được, lại thấy ánh mắt kia của Tiêu Thương, cô không còn xa lạ với ánh mắt này, đó là ánh mắt thú tính của đàn ông, cô sợ hãi trốn tránh ánh mắt đó, còn chưa kịp thoát thân đi thì đã bị bàn tay to lớn bắt lấy ném về phía chiếc giường.
Bị ném xuống, Tô Khả Nhi thấy đau đớn, nhưng, lúc này cô không bận tâm đến sự đau đớn của cơ thể, cô bối rối quay đầu lại, kêu to: ‘Huynh muốn làm gì?”
“Ngươi đã tùy tiện như thế, cần gì phải hỏi ta muốn làm gì?” Giọng nói trầm thấp lạnh băng, cả người áp tới gần.
“Huynh không được tới đây.” Tô Khả Nhi vừa lo sợ vừa tức giận, nói.
Lúc này Tiêu Thương làm gì còn lý trí nữa, bởi vì câu nói của nàng, hắn đã mất đi lý trí, hắn không biết vì sao lại tức giận như vậy, hắn chỉ biết mình rất tức giận, giận đến nỗi muốn giết hết tất cả mọi người trên đời này, hắn càng muốn bóp chết nữ nhân trước mắt đây. Không thể, nàng không thể thuộc về Mạc Dạ Ly, nàng không thể thuộc về bất kỳ kẻ nào…. Nàng chỉ có thể là nữ nhân của Tiêu Thương. Tô Khả Nhi chỉ có thể là nữ nhân của Tiêu Thương, ý nghĩ này vừa xuất hiện, ngay cả Tiêu Thương cũng chấn động, thì ra, đây chính là điều mà mình không dám thừa nhận, thì ra, đây mới chính là mong muốn thật lòng của hắn.
Nhìn Tô Khả Nhi ở trên giường dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình, hắn đau lòng, cảm giác đau lòng này nhộn nhạo làm hắn không hít thở được, nếu kiếp này không thể được lòng của nàng, vậy thì chỉ cần có người của nàng, nếu cả đời này nàng không thương hắn, hận hắn thì hắn cũng không bận tâm. Chỉ cần nàng ở bên mình là đủ rồi.
“Tránh ra không được động vào tôi.” Tô Khả Nhi sợ đến khóc, tên đàn ông này muốn sao mới bỏ qua cho cô? Vì sao lúc nào cũng tra tấn cô?
Dáng người cao lớn bước tới gần, thô bạo không lưu tình xe bỏ quần áo trên người nàng, mang theo cảm xúc cực đoan, Tiêu Thương ép chặt Tô Khả Nhi dưới cơ thể mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui