Vương Gia Bản Phi Muốn Độc Sủng


Nhìn Mục Đồng Đồng quỳ rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, Nhiễm Mặc hơi hơi hất mi, ngồi xổm người xuống, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Mục Đồng Đồng phẫn uất, cong môi cười: “Nương tử, nàng thật sự muốn chạy trốn ra ngoài, như vậy là không được, nàng cũng biết Mặc trang lớn bao nhiêu?”
“Lớn bao nhiêu?” Tức giận liếc mặt nhìn Nhiễm Mặc, hừ lạnh một tiếng đảo qua hắn duỗi tay đến trước mặt, không có hảo ý liếc mắt nhìn áo trắng trên người hắn không nhiễm hạt bụi nhỏ, rất nhanh đưa tay, nhéo quần áo trước ngực hắn, đứng lên, vỗ vỗ tay, vừa lòng nhìn áo trắng Nhiễm Mặc trước ngực hiện rõ hai dấu tay nổi bật, vừa lòng ngửa đầu xoay người đi.
Lần này nàng nhận thua, chỉ tại nàng trước không biết rõ ràng tình hình, quá coi thường “quân địch”, tạm thời lui binh, chờ thăm dò rõ ràng tình hình, mưu kế định sau hành động, tóm lại cái hố lửa lớn vạn năm này, nàng là nhất định phải chạy đi.

Tuy rằng Nhiễm Mặc trước mắt này bộ dạng không giống trong tưởng tượng của nàng, nhưng mà, như vậy càng đáng sợ, một kẻ có tiền như vậy, nam nhân có tướng mạo, nghĩ muốn cái dạng nữ nhân gì đều có? cha nàng là có chút tiền, đều vẫn so ra kém người ta, nhưng nhân vật hình dáng phượng mao lân chỉ này, lại muốn kết hôn cùng nàng đòi tiền không có tiền, muốn diện mạo không diện mạo, muốn danh tiếng cũng không co danh tiếng, trung gian khẳng định có cái gì không muốn người biết miêu mị.
Hất mi nhìn bóng dáng Mục Đồng Đồng chỉ mỉm cười, cúi đầu mơ hồ không thèm để ý quét mắt nhìn dấu tay trên y phục trước ngực, bật cười lắc đầu, lại ngẩng đầu, nhìn Mục Đồng Đồng giống tiểu man ngưu đi hướng phía trước cũng không quay đầu lại, ho nhẹ một tiếng: “Nương tử, nàng đi lầm đường, nơi ở của chúng ta ở phía tây.”
Được Nhiễm Mặc nhắc tới như vậy, Mục Đồng Đồng nhất thời trên mặt lúng túng, chỉ mím môi, quay đầu lại liếc hắn một cái: “Ta nói phải về phòng sao? Ta khắp nơi đi một chút không được hả?”
“Đi đi đi, nương tử nói cái gì chính là cái đó.” Đối về ánh mắt thẹn quá thành giận của Mục Đồng Đồng, Nhiễm Mặc biết nghe lời gật đầu một cái, tiến lên từng bước, đưa tay dắt tay nhỏ bé của Mục Đồng Đồng: “Nương tử muốn đi đâu, vi phu đi cùng nàng.”
Buông mắt nhìn tay bị Nhiễm Mặc kéo, khóe miệng Mục Đồng Đồng nhẹ hớt, dùng sức quẳng, khóe miệng xé ra một mạt cười nghiến răng nghiếng lợi: “Ngài là người giàu có, quý nhân đang bận việc, ta là một tiểu nữ tử, chỗ nào dám phiền ngài đại giá, ta tự đi vào thành.”

Nha đầu kia đối với hắn cố ý tiếp xúc? Mắt nhìn tay bị quăng, Nhiễm Mặc chỉ lắc đầu bất đắc dĩ, tính tình nha đầu kia —– bất quá phản ứng này có phải hay không quá trì độn chút sao, hắn đêm qua cũng cùng nàng nói qua tên chính mình, làm sao hôm nay mới nổi giận?
Lại tiến lên từng bước, không để cho Mục Đồng Đồng cự tuyết dắt tay nàng: “Nàng là nương tử của ta, cho dù ta đang bận, cũng sẽ rút thời gian tới bồi tiếp nàng, Ngoan, viện này rất lớn, không cho ta màng nàng đi, ta sợ đến lúc ăn cơm trưa, tìm không thấy nàng.”
Bị Nhiễm Mặc lôi kéo, Mục Đồng Đồng vừa định muốn giãy dụa, lại nghe được hắn nói như vậy, nhớ tới mới từ gian phòng phía trước đi ra, liền não bị choáng váng mất phương hướng, nhất thời mày nhẹ cau, cánh tay nâng lên chậm rãi buông xuống, đảo mắt nhìn tới lầu gác mái cong xinh đẹp, nhịn không được oán giận: “Có tiền cũng không phải khoe khoang như vậy, không có việc gì nhà xây lớn như vậy làm cái gì?”
Nghe được Mục Đồng Đồng oán giận, Nhiễm Mặc trong mắt hiện lên ý cười, hơi hơi cúi đầu, một bộ dáng bẻ khiêm tốn thụ giáo: “Đúng đúng đúng, nương tử nói chính xác, đều là ta sai.”

Nói xong, Nhiễm Mặc mâu quang chợt lóe, mắt nhìn người bên cạnh bĩu môi, cặp mắt nhìn quanh Mục Đồng Đồng, suy nghĩ sau mở miệng nói: “Nương tử, vi phi có kiện lễ vật tân hôn muốn tặng cho nàng.”
“Vật gì vậy?” Nghe Nhiễm Mặc nói như vậy, Mục Đồng Đồng thuận miệng hỏi, lại không tính toán hắn muốn tặng gì đó thật sao, nếu đã quyết định phải đi, vẫn là không cần lại cùng hắn dính dáng nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận