Vương Gia Bao Cỏ Sủng Đệ Thành Phi

Ánh nắng sáng sớm trãi dài khắp sơn cốc, sửi ấm những đóa hồng mai trên ngọn cây lẫn thảm hồng được rợp bởi vô vàn những cánh hoa đào rơi hôm qua. Chim hót ríu rít ngoài khung cửa sổ, không gian thoáng đãng tĩnh mịch... " LÃO THIÊN A!!!" Bất chợt một tiếng hô vang vọng, uy lực, làm những cành đào lung lay dữ dội, chim chóc bay tán loạn.

Âm thanh này không gì khác bắt nguồn từ căn nhà trúc kia, à, đại khái chính là do lão nhân nào đấy hô lên vì kinh ngạc. Cái chuyện gì thế này? Trùng độc đâu? Huyết nhục mơ hồ đâu? Bách trùng độc thế nhưng lại biến mất không dấu vết. Lúc này, khuôn mặt của nữ oa trở về đúng bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu của một đứa trẻ năm tuổi. Chuyện này rõ là không thể tin được mà??? Lúc này chân chính đứng trước mặt ông chính là một Vân Minh phấn điêu ngọc mài , muốn xinh xắn có xinh xắn, muốn đáng yêu có đáng yêu. Nhưng thế mà làm sao có thể như thế được? Lão ông dụi mắt lần thứ n không tin vào mắt mình , không thể nào được a. Hai ngày trước đây, lão còn tự tin cười khinh bỉ nhìn nàng phun ra một câu. “ Không biết lượng sức mình.” thế mà...

Nhíu cặp mài xinh đẹp , khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Minh hiện lên vẻ không vui , ngồi trên giường ngoái ngoái lỗ tai , phiền lòng nói. “ Gia gia , người thét to như thế làm gì." mới sáng sớm đã đánh động như vậy rồi, biết thế nàng đã thủ sẵn một thứ nào đấy bịt tai lại rồi. Nhưng đây không phải là mấu chốt vấn đề, quan trọng là. " Người có thực hiện lời hứa của mình không a?” nàng chính là muốn cho mình cường đại. Ai bảo trên đại lục này là cường giả vi tôn, mà Vân Minh nàng không định sống cả đời trong sơn cốc như vậy.

Bị sự thật trước mắt làm cho kinh hách, cái chính là lão vẫn muốn biết nguyên nhân tại sao độc trên mặt nàng biến mất. Công sức mấy mươi năm ròng của lão đổi lại chỉ là ha ba ngày chữa trị là xong sao? Lão không cam tâm. “ Dạy tất nhiên sẽ dạy , nhưng trước hết , nha đầu ngươi nói làm sao lại giải được độc này a.” lão chính là không ngờ tới bây giờ lại bị một nha đầu hạ nhục như thế này đây. Thất bại thảm hại.

Vân Minh đảo hồng ngươi. Vậy là coi như đồng ý cho nàng rồi, khóe môi câu lên cười cười nói. “ Không phải là con đã nói rồi sau. Là Độc chế độc a." Độc này được coi là kì độc cũng không phải hư danh, nhưng thông thường người thấy khó thì nản, giống như một người đào mỏ gần đến chỗ chứa hoàng kim rồi vậy mà lại nản quay trở về.

“ Lão biết. Nhưng như thế thì sao a?” Lão ghét vô cùng cái kiểu ăn nói nửa nạc nửa mở này của nàng. Khuôn mặt hậm hực trừng trừng nhìn khuôn mặt không biểu tình của nàng. Càng như vậy lão lại cảm thấy càng mất mặt.

Trêu lão cũng không có mấy phần vui vẻ nàng nâng mi nhìn về phía lão rồi lại thở dài như thể 'thật làm nguời ta thất vọng nha'. “ Gia gia , con nói người còn không hiểu? Người nói độc này chính là không nguy hại tới tính mạng a. Nhưng vì sao? Hắn là vì mỗi loại độc trong này tương xung tương khắc với nhau không phải sao? Độc này tốn nhiều thời gian như vậy là muốn mỗi loại độc sẽ để lại một ấn kí lên khuôn mặt của con , nhưng liền sau thì bị độc khác triệt tiêu. Lần lượt độc sau khắc độc trước , cuối cùng là còn trùng độc. Cho nên giải được trùng độc thì mọi độc còn lại cũng tự khắc giải được.” nói đoạn lấy trong vạt áo ra một thân cây Diệp hạ châu chìa ra trước mặt lão cười cười nói : “ Gia gia , đây là thuốc giải.”

Con ngươi đen âm trầm của lão chuyền từ mờ mịt dần sáng tỏ rồi cuối cùng là không thể tin được. Khuôn mặt già nua hiện lên vẻ hưng phấn khó tả , cái này là cái gì a. Cuối cùng ý nguyện của lão cũng đạt thành , cuối cùng cũng có thể ngẩn đầu nhìn trời có thể tươi cười gặp Nghiên nhi bên kia suối vàng rồi.
Lão bà cũng không kìm được nước mắt. ( Tác giả: Người ta còn chưa chết cái gì mà gặp bên kia suối vàng... )

Vân Minh không hiểu biểu tình của hai người này cho lắm , vì sao trong mắt lại có vẻ u buồn như vậy. Giống như những người cuối đời hoàn thành được tâm nguyện của mình , trong phút chốc cả hai lão nhân dường như già đi trông thấy... Lão bà là người bình ổn được tâm tình trước , đôi mắt bà nhìn nàng cũng có thêm vài phần ôn nhu khó tả : “ Vân nhi , con đúng là do ông trời thương tình đưa xuống đây phải không?” vì sao lại lựa thời điểm này mà xuất hiện.

Lão ông dù có phần không tin phục nhưng vẫn là trách mình không bằng người. “ Nha đầu , coi như lão đầu ta không nhìn lầm người. Kể từ này mai ta sẽ dạy ngươi võ công.”

Trên khuôn mặt vẫn không có quá nhiều biểu tình nhưng con ngươi như hồng ngọc lại chợt lóe lên một tia vui mừng.

Sống cùng với lão ông và lão bà , nàng cũng tìm hiểu thêm được nhiều thông tin về dị giới này.

Câu văn quen thuộc : Đây là một đại lục không tồn tại trong lịch sử ngàn vạn năm , là một mãnh đất không có tên mà ở kiếp trước không có bất cứ thông tin nào ghi lại – Đông Thiên đại lục. Trên đại lục có bốn quốc gia lớn là Hiên Thiên , Phổ Hoa , Chu Ngưng và Ngạo Miên chiếm giữ bốn phía Đông , Tây , Nam , Bắc của đại lục. Nơi nàng đang sống là thuộc Hiên Thiên quốc , là mãnh đất trù phú phía Đông. Không thể không nói , đây là quốc gia có nhiều thế mạnh và phồn thịnh nhất trong bốn nước. Hoàng đế trị vì – Dạ Cảnh Thiên là một minh quân trị vì cũng đã được ba mươi hai năm , đất nước dưới sự trị vì của ông cực kỳ phát triển. Từ kinh tế , văn hóa , quân đội cũng là vào thời kỳ cực thịnh của một triều đại. Dân chúng nơi nơi sống trong cảnh thái bình , quốc thái dân an , cuộc sống no đủ. Nhưng càng như thế thì lại càng khiến cho ba nước còn lại hâm he nhòm ngó , lại nghi kị binh hùng tướng mạnh của Hiên Thiên quốc mà ám binh bất động, gần ba mươi năm qua chưa từng có cuộc chiến tranh nào xảy ra.

Lại nói đến võ công. Ở Đông Thiên đại lục này , người học võ chủ yếu là luyện Huyền khí , có thể nói là người người luyện Huyền khí, những người nhu vậy tuy nhiều nhưng Huyền cấp không cao. Cấp bậc được phân chia rất rõ ràng từ Huyền Tông , Huyền Sĩ , Huyền Tôn , Huyền Vương , Huyền Đế , Huyền Thánh , Thần giai.

Hiện nay những người có thể luyện đến Huyền Thánh là gồm có năm người , trong đó có hai người là sư phụ và sư mẫu của nàng Tạ Chính Hiên và Liễu Hòa Hân. Người duy nhất được lịch sử của Hiên Thiên đại lục ghi chép là có thể luyện đến Thần giai là Kiêu vương , là hoàng đế đầu tiên có thể thống nhất bốn quốc gia trước khi bị tách ra như thế này. Ngoài ra , trong mỗi Huyền khí của Huyền lực lại chia ra nhiều giai khác nhau , theo trật tự quy định bởi các màu sắc của Huyền Khí như sau : lục giai , thanh giai , tử giai , hồng giai , bạch giai , hạt giai ( màu nâu ) , hoàng giai. Đối với mỗi độ tuổi cũng thường phân ra những bậc huyền khí khác nhau tỉ như. Những người có tuệ căn thì bảy tuổi có thể luyện Huyền Tông , mười hai tuổi luyện Huyền Sĩ , hai lăm tuổi luyện Huyền Tôn , năm mươi tuổi luyện Huyền Vương. Ấy là người có tuệ căn , còn bình thường người có thể luyện đến Huyền Tông cũng được coi là đại hiệp được rồi.

Nhưng hai lão ông và lão bà chính là nuôi một tiểu biến thái trong nhà. Nàng kiếp trước chính là có khả năng mọi thứ đã đọc qua một lần đều tiếp thu rất nhanh, không nói đúng hơn là nhìn qua một lần đều có thể nhớ như in trong đầu, lại triển khai rất nhuần nhuyễn những đều đó. Thêm thể chất đã qua một lần nguy biến nên có phần thích ứng hơn đối với Huyền lực này.

Qua một tuần tập luyện nàng đột nhiên mở Huyền đỉnh là sơ khảo dành cho những người học Huyền lực ban đầu, và trực tiếp tiến vào đến Huyền tông, sau 1 tháng tập luyện qua khảo nghiệm nàng đã bước lên Huyền sĩ khiến lão ông không ngừng than , liên tục gọi nàng là tiểu quái vật biến thái.

Nhìn chung cuộc sống của ba người trong sơn cốc có hoa có chim chóc, vui vẻ trôi qua. Thậm chí có lúc nàng đã quên đi mình cũng còn có một mặt khác , cho đến một ngày năm nàng mười tuổi. Chuỗi ngày hạnh phúc ấy cũng kết thúc , mà đó cũng là ngày mà nàng bước ra khỏi sơn cốc cũng là thời điểm mở đầu cho một chính biến giữa tứ quốc trong Đông Thiên đại lục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui