Thư Di thần sắc hờ hững nhảy từ trên vách núi xuống.
Thiếu nữ cúi thấp đầu, chỉ lộ ra đường cong trôi chảy của cằm và một bên sườn mặt.
Dung mạo của nàng không hẳn là khắc sâu vào lòng người, song ánh mắt lại sâu và rộng như biển.
Vách núi cao hơn ngàn trượng, sâu thăm thẳm.
Ngay khi sắp bắt đầu màn chào hỏi với đất mẹ, bóng người màu trắng kia lại phanh gấp trên không trung.
Trông ảo ứ chịu được.
Trường bào màu trắng tung bay, mũi chân điểm lên vách đá nhô ra, làm điểm tựa đáp xuống.
Chiêu thức vừa cương vừa như, tích tụ xung chấn.
Hai chân vừa chạm đã đập ra một cái hố sâu trên đất.
Thiếu nữ xụ mặt sầu muộn.
Không tự tử được.
Thật buồn bực a.
__
Thư Di là một học sinh năm cuối cấp ba bình thường.
Một ngày nào đó rảnh rỗi nghe một người bạn kể truyện xong liền bị truyền tống đến đây.
Người bạn kia là tác giả tiểu thuyết mạng, tính tình có mới nới cũ, tác phẩm thì lắm nhưng cứ hứng lên là bỏ.
Hôm ấy cổ nổi hứng nói muốn viết truyện kinh dị.
Sau đấy, bằng một cách thần kỳ nào đó, cổ lại bỏ không chơi linh quái kinh dị nữa mà chuyển thẳng sang tu tiên, huyền huyễn.
Thư Di cũng bị lôi vào làm ý tưởng.
Bản thân sợ rằng bạn mình sắp đổi qua thứ gì kỳ quái, vốn còn muốn ngăn cản.
Mấy giây trước còn đang ở trong lớp bàn về tiểu thuyết sắp tới.
Chớp mắt một cái đã đứng trên đường lớn rồi.
Thư Di hơi choáng váng.
Thế là xuyên à?
Tùy tiện quá.
Lúc này, trong đầu cô liền xuất hiện một hệ thống, nó nói cho cô biết thế giới này chính là thế giới được dựng lên từ kịch bản mà người bạn kia vừa nói, có điều sớm hơn so với thời gian cốt truyện gốc năm năm.
Muốn xuyên trở về, Thư Di bắt buộc phải thực hiện một trăm nhiệm vụ của hệ thống giao cho.
Vì để về nhà, Thư Di hận không thể không lôi mạng ra làm nhiệm vụ.
Đi khắp nơi tìm kiếm kỳ trân dị bảo, đan dược công pháp.
Chọc quái rồi lại đánh thú.
Tu luyện thăng cấp, mua nhà dựng quán rồi lại tiếp tục đơn thương độc mã gϊếŧ tới từng nơi hung hiểm bậc nhất trên bản đồ.
Bởi vì chuyên cần huấn luyện, cuối cùng cũng thành công đạt được max level, trở thành kỳ tài xuất thế trong âm thầm.
Khí thế bá vương, lực áp quần hùng, một chiêu có thể quét sạch thiên hạ.
Chật vật ẩn mình vượt qua gần năm năm, cuối cùng cũng hoàn thành hết nhiệm vụ.
Hệ thống nổ pháo bông chúc mừng, rồi lặng lẽ mở ra giao diện mới.
Thư Di :"..."
Hệ thống lừa đảo kia nói, cô phải hoàn thành thêm một trăm nhiệm vụ nữa, đồng thời đi hết tuyến thời gian trong cốt truyện mới có thể giúp nó tích đủ năng lượng để đưa cô trở về.
Mà ngay nhiệm vụ đầu tiên đã khó gấp mấy lần nhiệm vụ trọng bảng cũ, mất ba tháng rồi cũng chưa làm xong.
Thư Di tiệt dọng.
Còn đợi vào cốt truyện chính nữa, không biết có lòi ra xác sống hay phi thuyền gì không.
Cô tuyệt đối tin tưởng vào khả năng sáng tác kỳ quái của bạn mình.
Thư Di quyết định mặc xác cái hệ thống lừa đảo kia, thử tự sát để quay trở về.
Cuối cùng vẫn rén.
Bảo bảo rất buồn, nhưng bảo bảo không muốn nói.
Quay về thôi.
Mai thử nhảy sông vậy.
Có điều chưa kịp quay người, thiếu nữ liền hơi nhíu mày nhìn quanh.
Một đợt tiếng binh khí leng keng cùng tiếng hô hào hộ đan xen lẫn nhau.
Tiếng gào thét hỗn loạn từ xa đến gần đồng thời vang lên.
Thư Di quay đầu dò xét nhìn về một hướng.
Khí tức âm trầm bên kia càng ngày càng đậm.
Động tĩnh lớn như vậy, hẳn là có đánh nhau.
Lúc này Thư Di đang đứng dưới một con hẻm dốc ở chân núi, phía sau là vách núi, phía trước là một đám năm, sáu người lạ bay nhảy từ trên mấy mỏm núi đá xuống, rút vũ khí ra chém về phía sau.
Mấy người đi đầu ăn mặc đẹp đẽ nhưng không quá diêm dúa, nam thanh nữ tú, vũ khí ngầu lòi bắt mắt.
Theo đuổi bọn họ là một con sói đen siêu siêu bự, phóng với tốc độ cao.
Ánh mắt sắc bén kia nhìn rất có vài phần uy phong của hung thú độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Một trảo của nó liền đem đá tảng cắt thành mấy mảnh, dễ dàng như cắt đậu hũ.
Mấy cường giả bị đuổi đến chân tường, cũng không ai chú ý đến Thư Di ở gần đó, tập trung thi triển kiếm pháp đến cực hạn, dựa thế bày trận.
Muốn tìm cách chạy trốn.
Chớp mắt đám người đã qua mấy trăm chiêu, mà dị biến cũng xảy ra vào lúc này.
Sói tinh đột ngột tàn bạo rống lên, giải phóng ra sức mạnh khủng khiếp, san bằng mọi thứ xung quanh thành bình địa.
Sức mạnh lưu chuyển cuốn lên cát bay đá chạy, càng đánh lại càng mạnh, càng đánh lại càng hăng.
Mấy người kia dường như sắp kiệt sức, trên mặt lộ rõ kinh hoàng cùng tuyệt vọng.
Bốn phía đều là vách đá dựng đứng, thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Ầm một tiếng lớn!
Trong phút chốc, xuất hiện ánh sáng như ẩn như hiện.
Một cường giả đẩy người phía trước lên chặn sói tinh, chính mình đặt trận pháp thuấn đi, chuẩn bị chuồn khỏi.
Mấy người còn lại cũng chỉ ái ngại chưa đầy một khắc.
Ngay khi thấy hung thú chuẩn bị xông lại đây, Khuôn mặt ai nấy đều trở nên vặn vẹo đến đáng sợ, nhanh chóng vòng qua người trên đất mà chạy trốn.
Thậm chí còn ác độc ném bùa định thân vào người bị đẩy ra làm con tốt thí, khiến hắn không thể cử động, chỉ có thể mơ hồ ngẩn người ngã một chỗ.
Lông mày Thư Di khẽ nhếch.
Người nọ luống cuống chống đỡ thân thể ngồi dậy, mờ mịt mở to mắt, không thể tin nổi nhìn đám nhân sĩ kia bỏ mặc mình mà lần lượt biến mất.
So với một kẻ tay không tấc sắt như y, rõ ràng hung thú đã chiếm thế thượng phong.
Chờ đợi y chính là cái chết.
Một tiếng gầm lớn mang theo công kích đánh thẳng vào người, khiến y bay thẳng ra phía sau vài mét.
Nam nhân che ngực, khóe miệng tràn ra vết máu đỏ tươi, hốc mắt như nứt ra nhìn chằm chằm sói tinh lao tới.
___
Thư Di cực kì đau đầu.
Vốn định chuồn thẳng, xong nhìn kẻ yếu ớt bất lực đã bị đồng bạn phản bội còn sắp bị hung thú to lớn kia tợp cho một miếng, nàng vẫn là hít một hơi, phi thân bay qua.
"Phanh --" một tiếng.
Tay cầm hòn đá, một đập quất bay hung thú cấp cao.
Sói tinh to lớn va vào vách đá, trực tiếp phun ra một ngụm máu, từ từ trượt xuống.
Thiếu nữ một thân khí thế chính nghĩa phừng phừng, giơ hòn đá lên lần nữa.
Hung thú đại danh đỉnh đỉnh lập tức bị dọa đến cứng người, vài giây sau mới hoảng sợ thét lên một tiếng, sợ hãi kinh hồn táng đảm quắp đuôi chạy.
Bầu không khí bỗng chốc yên tĩnh hẳn lại.
Thư Di :...!
Quá tay rồi.
Nàng thu liễm ánh mắt, quan sát con tốt thí nọ từ trên xuống dưới một phen
Đối phương mang tướng mạo quần chúng phổ thông, chính là cái loại ném vào đám đông sẽ không ai nhận ra ấy.
Quần áo không biết dính đầy bụi bặm ở đâu, xám xịt rách rưới thảm thương, tóc đen tán ra lộn xộn.
Trừ hơi chật vật với thổ tí huyết thì ngược lại không bị thương tích nặng gì.
Bùa định thân hết hiệu lực, y cũng cựa quậy đứng lên.
Nam tử có vẻ ngoài bình thường nhưng cố tình đứng thẳng lại rất cao, vóc người thon dài hữu lực, có phần âm dương quái khí đáng ngờ.
Ánh mắt y trong suốt sáng ngời lấp lánh, sắc mặt khó lường nhìn chăm chú thiếu nữ, không biết đang có ý đồ gì.
Thư Di sờ sờ gò má của mình, nghi hoặc nhìn hắn.
Đối phương xoa xoa chóp mũi, tủi thân ngẩng đầu lên, âm thanh có chút mềm mại, nói
:"Cảm tạ nữ hiệp hảo tâm ra tay cứu giúp.
Kẻ hèn này danh xưng A Ngu, không biết nữ hiệp đây xưng hô thế nào?"
:"Thư Di."
:"Như vậy đi Thư Di cô nương.
Hẳn ngươi cũng thấy tình huống hiện tại của ta không tốt lắm.
Có thể phiền người giúp thì giúp đến cùng, đem ta thu lưu một đoạn thời gian không?"
Thư Di nhìn hắn chớp mắt hai cái, lập tức trở mặt còn nhanh hơn lật sách, thẳng tắp bỏ chạy.
Về nhà còn chưa xong, không muốn mang phiền phức!
Bất ngờ là tên kia còn chạy rất nhanh, một thoáng đã bắt được tay áo của nàng, hoảng hốt đưa ra thêm lợi ích
:"Ta...!Ta có thể làm rất nhiều việc! Ta rất có ích!"
Hiển nhiên Thư Di không dễ thuyết phục như vậy.
Lời nói kia hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến nàng.
A Ngu rũ đầu khổ sở suy nghĩ nửa ngày, heo héo bĩu môi.
:Ta có thể bảo vệ ngươi...
Thư Di nhìn chằm chằm tên nào đó vừa bị ma thú đập cho thổ huyết.
Thư Di :...!Không biết thằng nào bảo kê thằng nào đây.
Mắt thấy đối phương không hề dao động chút nào, nam tử hơi nghiêng đầu, rũ mắt nhìn.
Đoán chừng là giãy dụa dưới đáy lòng một phen, cuối cùng khẽ cắn môi,
:"Ta đọc rất nhiều sách, biết mọi thứ trên đại lục này, từ bé đến lớn đều rõ ràng.
Nếu ngươi muốn thứ gì, ta cũng có thể tìm ra!"
Đối phương dừng lại một chút, có vẻ hơi nghi ngờ mà quay đầu :"Vậy sao?"
:"Biết đan dược Thiên Tru không?"
Ánh mắt người nọ sáng bừng, gấp gáp trả lời
:"Ta biết, ta biết.
Ta biết tìm đan dược đó ở đâu!"
Đan dược Thiên Tru.
Tác dụng cũng như tên, ăn vào một cái, trời tru đất diệt.
Không biết thằng ngu nào lại đi luyện ra loại đan này.
Nhưng chính vì sự vô dụng của nó khiến không ai thèm xài, công thức luyện đan cũng biến mất theo thời gian.
Dẫn đến Thiên Tru trở thành hàng hiếm,muốn tìm một viên còn khó hơn lên trời.
Mà nhiệm vụ đầu tiên của Thư Di...
[ Nhiệm vụ thứ nhất: Truy tìm đan dược Thiên Tru.
]
Cái nhiệm vụ khó nhằn khiến cô mắc kẹt mấy tháng nay vì không có đầu mối gì cả.
Đau lòng ơi là đau lòng.
Nhiệm vụ đóng băng, không cách nào hoàn thành.
Bây giờ lại có khả năng thực hiện được...
Thư Di mặt không hề cảm xúc, ngược lại sâu xa liếc nhìn nam tử.
A Ngu tưởng nàng nghĩ mình nói bừa, lập tức nhanh chóng suy nghĩ một phen.
Định bụng tìm thêm lợi ích bày ra.
Cơ mà thiếu nữ cũng chỉ trầm tư trong chốc lát, lại chủ động đưa tay ra bắt lấy tay y, ừ một tiếng :"Đã hiểu."
Giọng của Thư Di rất bình tĩnh, nghe không ra vui giận.
A Ngu lập tức vui vẻ, cao hứng đến mức khóe miệng cong lên.
Hớn ha hớn hở đi theo sau nàng.
Mặt trời đã hơi xuống núi, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, cộng thêm có gió lớn, cũng đã đến lúc phải trở về.
Đi ra khỏi hẻm núi một đoạn, thiếu nữ liền đến một gốc cây gần đó.
Hồi lâu sau liền kéo ra một con ngựa, xoay người nhảy lên, động tác chuyên nghiệp, nhìn qua rất có vài phần khí chất của nữ hiệp hành tẩu giang hồ.
Nàng xoay người, tay áo dài hơi kéo lên, đưa tay ra, mặt không cảm giác nói
:"Nắm lấy."
A Ngu đảo mắt một cái, mím môi, lộ ra một nụ cười rực rỡ như ánh nắng với nàng, trôi chảy nắm lấy bàn tay kia, bật người nhảy lên ngồi phía sau.
Thiếu nữ thúc ngựa lên đường trở về.
Đôi mắt tĩnh mịch nhìn về phía xa, không có phản ứng.
Duy trì bộ dáng trước sau bình tĩnh như một.
Nhưng lại mang theo cảm giác an toàn cho người khác.
Ánh mắt nam tử dao động, lén lút nhích lại gần.
Động tác nhỏ này dĩ nhiên không thể qua mắt được người ngồi phía trước.
Thư Di :...!Ừm.
Thật đúng là hay ho.
Nam nhân, ngươi đang đùa với lửa.
Nói thật là nàng có hơi bị gợi lên hứng thú với người tên A Ngu này.
Cứ mang về trước đã, đến khi xong nhiệm vụ, tiếp theo làm thế nào thì xem tâm trạng vậy.
Dẫu sao đối với mục đích trở về của nàng, y cũng tương đối có ích.