Vương Gia Đánh Cược Đi

Vu Triết cưỡi ngựa, cau mày nhìn vực đá trước mặt. Đây chính là ải đầu tiên, nếu muốn lấy được Thất Xảo Liên, hắn bắt buộc phải thông qua năm ải.

"Này, ngươi thật sự muốn tìm chết à?" – Lục Phi ỉu xìu nằm nhũn trên lưng ngựa. Bọn họ đã đi đường liên tục suốt năm ngày mới đến được đây.

Vu Triết liếc nhìn Lục Phi, lúc ra tới cổng thành thì bắt gặp gia hỏa này với bộ dạng quần áo xộc xệch nên tiện tay lôi đi. Võ công Lục Phi không tệ, nhiều thêm một người vẫn tốt hơn.

Vào hôm Lục Phi bị bắt đi, hắn phát hiện võ công của người kia còn lợi hại hơn mình, hơn nữa lúc kề sát ngực mới nhận ra......người này là nam nhân!

Lục Phi trợn tròn mắt, đối phương mỉm cười rồi tháo khăn che mặt xuống: "Lục ca ca, đã lâu không gặp."

Lục Phi nghe thấy giọng nói này liền rùng mình. Lúc nhỏ cha từng đưa hắn lên núi luyện võ nên có duyên gặp được một tiểu đệ đệ, vô cùng ngoan ngoãn dễ thương, cả ngày đều lẽo đẽo gọi hắn Lục ca ca. Sau này khi Lục Phi mười bốn tuổi, hắn cảm giác có gì đó sai sai nên liền rời đi, không ngờ rằng......

"Sao đệ có thể......" tìm được ta? Không đúng, là tự mình tìm đến cửa mà! Lục Phi cứng họng nhìn hắn.

"Lục ca ca rời đi mười năm liền, huynh không muốn hỏi Quân Nhi dạo gần đây thế nào à?" – Đường Quân duỗi tay vuốt ve gương mặt Lục Phi.


Lục Phi lùi về sau một bước, đang định chạy đi thì bị điểm huyệt.

"Ta đã học lỏm được cách đối xử với tình nhân của nữ tử Tây Vực. Nếu Lục ca ca muốn chạy, ta sẽ cho huynh ăn tình cổ rồi dày vò mỗi ngày, nếu vẫn không được thì sẽ đánh gãy chân huynh để huynh không thể chạy trốn nữa." – Đường Quân nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai Lục Phi, thấy đối phương run rẩy thì rất hài lòng.

"Hơ hơ, ta không chạy. Đệ thả ta ra trước đã, rồi chúng ta từ từ tâm sự." – Lục Phi miễn cưỡng nhếch môi, thật không hiểu tên nhóc này chạy tới Tây Vực làm gì. Nói gì thì nói, mặt mũi của Đường Quân bây giờ còn đẹp hơn lúc nhỏ nữa.

"Ta cũng muốn trò chuyện, nhưng ta không nhịn nổi nữa rồi. Ai bảo Lục ca ca đẹp mê người như vậy." – Dứt lời, đối phương xé một góc áo rồi dùng nó bịt mắt Lục Phi lại, sau đó nhiệt tình 'tâm sự'......

Vu Triết hừ một tiếng: "Này thì trêu hoa ghẹo nguyệt, lần này cho ngươi ăn đủ."

Lục Phi ảo não, đúng là ăn đủ mà! Quân Nhi khi còn nhỏ đáng yêu biết bao, sao bây giờ lại thành sói xám rồi!

"Cuối cùng cũng có người trị được ngươi, đáng đời lắm." – Vu Triết sảng khoái cười trên đau khổ của kẻ khác.

Lục Phi lườm hắn: "Tốt nhất ngươi nên tập trung nghĩ cách qua ải đi."

Vu Triết nhìn sợi dây thừng phía trước, cân nhắc một lúc: "Nếu chỉ cần khinh công tốt thì chúng ta hoàn toàn có thể qua ải bằng sợi dây thừng này, nhưng chắc chắn không đơn giản như vậy."

Lục Phi trừng mắt: "Đừng úp úp mở mở nữa, tốc chiến tốc thắng đi."

Vu Triết đạp một cước nhảy xuống ngựa.

Thấy hắn chần chừ, Lục Phi nhặt một cục đá dưới dất lên rồi ném qua bên kia, không có gì phản ứng. Lục Phi nhảy lên sợi dây thừng, dùng nội lực trấn trụ không để nó rung lắc.

Ngay sau đó Lục Phi lập tức kinh hãi, sợi dây thừng tự nhiên bốc cháy. Ngọn lửa thiêu rụi sợi dây rất nhanh, cũng may Vu Triết phản ứng kịp, vung ra chiếc roi ngựa quấn vào sợi dây, rồi nhảy trở về bờ.

"Không sao chứ?" – Lục Phi nhíu mày hỏi, Vu Triết lắc đầu.


Đỉnh núi đối diện truyền đến âm thanh, hình như đã kích hoạt cơ quan nào đó, ngay sau đó, dưới sàn nhà bắn lên vô số mũi tên.

Lục Phi dùng chiếc quạt bên hông để chắn và né mũi tên, Vu Triết không có vũ khí nên hơi tốn sức hơn.

Bắn hết nửa ngày, mũi tên mới dừng lại. Cả hai đều hao hết thể lực nên ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát. Dây thừng bị thiêu rụi, con ngựa bị bắn chết trông thảm không nỡ nhìn vì trên đầu mũi tên có độc.

Vu Triết ném một cục đá qua bên kia, không thấy động tĩnh gì thì quyết định thử thêm lần nữa, qua được đó rồi tính tiếp.

Vu Triết đi trước, sau khi tiếp đất không thấy có gì khác thường mới kêu Lục Phi qua. Hai người bình yên đi được một đoạn đường, nhưng cảm giác như con đường hơi nghiêng xuống, hai bên cũng càng lúc càng thu hẹp cho đến khi không thể đi được nữa.

"Ngõ cụt à?" – Lục Phi buồn bực hỏi.

Vu Triết quan sát thấy trên mặt đất có mấy cục đá nhô ra, phía trên dường như được điêu khắc Huyền Vũ, Bạch Hổ, Chu Tước, Thanh Long cùng với vài văn tự mờ nhạt, hắn suy nghĩ một lúc thì hỏi: "Ngươi từng học Bát quái với Thái phó đúng không?"

Lục Phi giật mình: "Lúc đó ta mới vài tuổi, nhớ được cái quỷ gì đâu."

Vu Triết biết không thể dựa dẫm Lục Phi, đành phải đứng đó ngẫm nghĩ. Lục Phi mất kiên nhẫn, ngứa chân đạp vào con Bạch Hổ. Cả hai đều sững sốt, sau đó Lục Phi len lén thu chân về, thận trọng hỏi: "Hình như không sao?"


Vu Triết gật đầu, hơn nữa hắn thấy phía trước xuất hiện một mật đạo, có lẽ trận pháp vừa rồi đã được giải, thật may mắn.

Lục Phi thầm vui mừng bước vào mật đạo. Vu Triết đốt một ngọn đuốc đi theo phía sau.

Bên trong mật đạo đen kịt, may mắn là có đuốc nhưng Lục Phi không dám đi loạn nữa. Vách tường có treo đèn dầu, Vu Triết đi đến thắp từng ngọn đèn lên, cuối cùng bọn họ có thể nhìn rõ hình dáng bên trong mật đạo, nhưng cũng không có gì tráng lệ hay đặc biệt cả.

Phía sau chợt có tiếng ầm ầm, hai người ngó về phía trước, không dám đến gần cửa.

"Không ổn, là đá lăn!" – Vu Triết vừa dứt lời, một tảng đá lăn khổng lồ đã chặn lối ra vào của mật đạo. Bây giờ bọn họ chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, không thể quay đầu lại nữa.

"Ta là con trai độc nhất của Lục gia, ngươi nhớ phải bảo vệ ta đó." – Lục Phi đứng phía sau mặt dày nói.

"Nếu ngươi chết, ta nhất định sẽ cắt 'tiểu đệ' của ngươi mang về." – Vu Triết trừng mắt nói.

Lục Phi nghe xong thì lẳng lặng đứng cách xa hắn một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận