Vương Gia, Đi Thong Thả

Mười tháng hoài thai, bắt đầu sinh nở.

Sáng sớm, Tống Ứng Diêu thu dọn long bào cho Phương Đàn. Phương Đàn ngồi xuống nâng bụng của nàng thiếp lỗ tai vào sát bụng lẳng lặng lắng nghe bên trong dường như có tiếng tim đập nho nhỏ. Nàng bỗng nhiên cảm giác mặt mình bị đạp nhẹ một phát, Phương Đàn càng cười vui hơn ngẩng đầu nói với Tống Ứng Diêu: “Hai con ở trong đá ta một cước”

Tống Ứng Diêu một tay vuốt đầu Phương Đàn, một tay đặt trên bụng, nét mặt tràn trề hạnh phúc: “Gần đây càng ngày càng hoạt bát”

Phương Đàn hôn bụng Tống Ứng Diêu, sau đó đứng lên nói rằng: “Mấy ngày nữa nàng có thể sẽ lâm bồn, lúc ta vào triều, một mình nàng ở trong tẩm cung phải chú ý. Có gì khác thường thì lập tức gọi ngự y, tuyệt đối không nên cố nén”

Phương Đàn cẩn thận căn dặn, còn không yên lòng nói thêm: “Ta tận lực nhanh chóng trở về.”

Tống Ứng Diêu gật đầu lưu luyến không rời nắm bàn tay Phương Đàn không chịu thả ra. Tuy rằng Phương Đàn lâm triều không bao lâu thì sẽ về, nhưng đối với nàng mà nói giữa hai người chỉ cần chênh lệch một bước đã coi như xa, huống hồ Phương Đàn rời đi lâu như vậy.

Phương Đàn để vú em bồng Phương Hi đến bên mình, chỉ trỏ chóp mũi của con gái: “Ở đây con phải ngoan biết không?”

Phương Hi trên tay ôm một khối bánh ngọt gặm gặm, căn bản không hề không để ý đến nàng, nghe được nàng nói chuyện cũng gật gật cái đầu nhỏ.

Phương Đàn sủng nịnh sờ sờ đầu con gái, xoay người nói với Tống Ứng Diêu: “Không còn sớm nữa, ta vào triều đây”

“Thiếp tiễn hoàng thượng“. Bình thường Tống Ứng Diêu vẫn tiễn Phương Đàn vào triều nhưng mấy tháng này thân thể càng ngày càng mệt, đi đứng bất tiện, Phương Đàn thấy vậy nên không cho nàng đưa.

Phương Đàn lắc đầu như trước cự tuyệt: “Nàng ở trong tẩm cung đi, chờ sinh xong cũng không muộn”

Tống Ứng Diêu đành đáp ứng nhìn theo Phương Đàn rời đi. Sau khi bóng lưng Phương Đàn hoàn toàn biến mất, nàng thở một hơi chọt chọt Phương Hi, bảo vú em mang Phương Hi lui xuống. Bản thân nàng tự đỡ bụng bầu ngồi vào ghế dựa trong tẩm cung. Hiện tại nàng đứng lâu cũng không được, chỉ cần đứng hơi lâu sẽ bị đau lưng.

Tống Ứng Diêu ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi cảm thấy đỡ hơn mới vịn ghế muốn đứng lên đi về hậu điện nằm. Nàng mới vừa đứng lên cái bụng đột nhiên truyền đến một luồng đau nhói, cơn đau khiến nàng thở không nổi. Tống Ứng Diêu tê rần thiếu chút ngã sấp xuống đất vội vã vịn tay vịn ngồi lại trên ghế dựa.

Mấy ngày nay nàng cũng thường xuyên đau bụng, mỗi khi như vậy cứ ngỡ là sắp sinh, gọi ngự y nhưng ngự y nói là do thai động bình thường chưa phải triệu chứng sinh, dọa Phương Đàn hết lần này đến lần khác.

Lần này nàng cũng nghĩ là thai động bình thường. Nữa nằm trên ghế nghỉ ngơi một hồi, quả nhiên cơn đau chậm rãi giảm đi, Tống Ứng Diêu xoa xoa trán vì đau mà chảy mồ hôi, thở phào vuốt cái bụng miễn cưỡng mỉm cười: “Các con tại sao dằn vặt mẫu hậu đây?” Nàng không nghĩ rằng lời còn chưa dứt cái bụng lại đau lần nữa, lần này mới thật là đau dữ. Tống Ứng Diêu cắn răng, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc trở nên trắng bệch. Ngón tay bám vào đệm ghế, bởi dùng sức quá mức khớp xương đều lộ ra ngoài.

Một luồng chất lỏng ấm nóng từ hạ thể chảy ra, nàng biết mình muốn sinh rồi, đầu chống đỡ tay vịn cố gắng gọi: “Người đâu“. Nhưng nàng đau quá đến nỗi cổ họng phát ra âm thanh gì người bên ngoài không có nghe thấy.

Thường ngày khi Phương Đàn ở trong tẩm điện sẽ cho cung nữ lui xuống. Lúc nàng đi rồi cung nữ trong thời gian ngắn còn chưa kịp vào. Cửa có người canh giữ, cho nên nếu nàng không gọi bên ngoài sẽ không biết bên trong phát sinh cái gì.

Tống Ứng Diêu không thể làm gì khác hơn là gọi tiếp: “Người đâu” Lần này so với lần trước lớn hơn rất nhiều.

Cung nữ đứng hầu bên ngoài nghe được tiếng la của nàng đẩy cửa đi vào vừa định hỏi nàng làm sao liền nhìn thấy sắc mặt nàng trắng bệch ôm bụng nửa nằm trên ghế. Cung nữ hoang mang hoảng loạn chạy đến đỡ Tống Ứng Diêu: “Nương nương, người làm sao?”

Tống Ứng Diêu mồ hôi chảy ròng kiệt sức nói: “Bổn cung khả năng là muốn sinh“. Nàng đầy cung ra: “Ngươi nhanh đi gọi ngự y cùng bà đỡ đến”

“Vâng vâng vâng!” Cung nữ luống cuống tay chân sắp xếp cẩn thận cho nàng sau đó đứng lên: “Nô tỳ đi tìm hoàng thượng trở về”

Tống Ứng Diêu không biết từ nơi nào sinh ra một nguồn sức mạnh, đem nàng kéo trở về, môi dưới đều sắp bị nàng cắn phá, lông mày vì đau cũng nhíu thành một đoàn: “Đừng, hoàng thượng hiện tại hẳn là đã lâm triều, đừng đi nhiễu loạn”

“Nhưng mà... Nhưng nương nương sắp sinh!” Cung nữ tay chân quáng quàng.

Tống Ứng Diêu mạnh giọng: “Không có chuyện gì, ngươi nhanh đi gọi ngự y cùng bà đỡ “

Cung nữ căng thẳng, trong đầu một mảnh trống không, nghe hoàng hậu nói cái gì chính là cái đó, lập tức vô cùng lo lắng chạy đi tìm ngự y và bà đỡ. May là Phương Đàn từ lâu đã chuẩn bị sớm đem nữ đại phu và bà đỡ thu xếp ở bên trong Thiên điện. Vì thế cung nữ không bao lâu đã mang nữ đại phu cùng bà đỡ đến đây.

Hậu cung trong phút chốc sôi sục.

Bên trong tẩm điện không ngừng truyền đến tiếng gào đau đớn của Tống Ứng Diêu, các cung nữ bưng một chậu bồn nước nóng trong suốt đi vào, lại đổi ra một chậu bồn màu đỏ. Bà đỡ đầu đầy mồ hôi vừa kìm bụng Tống Ứng Diêu vừa chỉ dạy nàng làm sao dùng sức hô hấp. Nữ đại phu cũng không có nghỉ ngơi, thời khắc đều chú ý mạch tượng Tống Ứng Diêu, sợ nàng đột nhiên xảy ra vấn đề gì.

Cung nữ bưng một bát canh sâm đến trước mặt Tống Ứng Diêu cho nàng uống vào, Tống Ứng Diêu vẫn cứ nhếch môi không chịu há mồm ra cong đầu né tránh cái thìa cung nữa đưa tới, khiến cung nữ suýt chút nữa thuốc hất lên gối nằm, nàng vội vã thu hồi cái thìa khổ não hướng về nữ đại phu: “Ngự y, nương nương không chịu uống canh sâm”

“Trước tiên đặt ở đó đi.” Nữ đại phu cau mày: “Hoàng thượng sao vẫn chưa đến“. Nữ đại phu biết bây giờ Tống Ứng Diêu rất cần một người thân ở bên cạnh cổ vũ cho nàng, dù không thể giúp nàng chia sẻ thống khổ nhưng chí ít còn có thể cùng nàng trò chuyện, gây phân tâm cho nàng. Mà giờ khắc này người thích hợp nhất chính là Phương Đàn. Phương Đàn thế nhưng lại không có mặt ở đây, nữ đại phu không khỏi cảm thấy căm tức.

Cung nữ này chính là người lúc nãy đỡ Tống Ứng Diêu, nàng đặt chén sâm trong tay xuống sợ hãi nói: “Nương nương không cho nô tỳ gọi hoàng thượng...”

Nữ đại phu tức giận: “Một buổi lâm triều trọng yếu hay là thân thể nương ngương trọng yếu! Nhanh đi gọi hoàng thượng trở về”

Cung nữ bị bà quát giật mình: “Vâng vâng vâng, nô tỳ lập tức đi tìm hoàng thượng“. Nói xong vội vã hướng ra ngoài chạy đi. Tống Ứng Diêu toàn thân chỉ tập trung cơn đau ngay cái bụng, đối với bên ngoài không còn biết điều gì.

Vừa vặn Phương Đàn mới vừa hạ triều, nghe Tống Ứng Diêu sắp sinh vội vàng gấp rút chạy đến hậu cung. Mới vừa vào bên trong tẩm cung nàng liền nghe thấy bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết, nàng liều mạng xông vào bên trong phòng sinh, một bà đỡ chặn ở trước mặt của nàng không cho nàng đi vào, khuyên can: “Phòng sinh chính là ô uế, hoàng thượng thân thể ngàn vàng không thể vào”

Phương Đàn lòng tràn đầy lo lắng cho Tống Ứng Diêu, bên trong cứ truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết cũng giống như từng nhát kiếm đâm vào trong tim nàng, lại nhìn thấy từ bên trong bưng ra một chậu máu, nàng biết Tống Ứng Diêu có bao nhiêu là đau đớn. Cái kia mặc kệ ô uế hay không ô uế, nàng cắn răng gạt bà đỡ ra, mặt hầm hầm: “Tránh ra”

Bà đỡ bị nàng đẩy tràn đầy lửa giận, cả người chấn động nhất thời nghẹn họng. Phương Đàn trực tiếp đi vào phòng sinh.

Sau khi vào nàng liền nhìn thấy người nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, cả người đều bị mồ hôi thấm ướt, Tống Ứng Diêu như mới vừa được vớt trong nước ra. Hai mắt Phương Đàn đỏ ngầu, không để ý đến nữ đại phu ở bên tai trách cứ, nàng đi thẳng đến trước Tống Ứng Diêu ngồi xuống nắm chặt tay Ứng Diêu nghẹn ngào: “Ứng Diêu ta đến rồi!”

Tống Ứng Diêu mới vừa trải qua một vòng đau đớn, vừa có được một ít thời gian giảm đau, nghe được thanh âm quen thuộc gọi tinh thần nàng trở nên tỉnh táo. Nàng mở đôi mắt ngập nước, trước mắt mơ mơ hồ hồ một mảnh, chỉ thấy được có bóng người nhưng nàng biết người kia là Phương Đàn, tay bất giác níu chặt tay người kia, muốn mở miệng nhưng trong miệng đang cắn chặt khăn lông, chỉ có thể ô ô phát ra âm thanh.

Phương Đàn vội giúp nàng lấy khăn ra, Tống Ứng Diêu thấp giọng khóc không ra tiếng: “Đàn, đau quá...”

Phương Đàn tay run run vỗ về mặt Tống Ứng Diêu: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, một hồi là tốt rồi”

Tống Ứng Diêu nhăn mặt, thống khổ gật gù. Cánh tay Phương Đàn ôm đầu Tống Ứng Diêu vào lòng sốt ruột hướng bà đỡ hỏi: “Còn bao lâu nữa mới có thể sinh xong?”

Bà đỡ hướng dưới chăn liếc mắt nhìn: “Nhanh hơn nhanh hơn, nương nương dùng chút lực đi”

“Ứng Diêu, nàng có nghe hay không? Hài tử sắp ra rồi“. Phương Đàn vừa định quay đầu lại cùng Tống Ứng Diêu nói chuyện liền cảm giác tay người nào đó xiết chặt tay mình hơn.

Tống Ứng Diêu đau đớn lại đến, thống khổ ngưỡng dài cổ, hạ thể đau nhói như bị xé rách, hàm răng cắn chặt môi dưới, môi dưới cơ hồ bị nàng cắn phá đến nát bét cả rồi.

Bà đỡ thấy thế liền nói: “Hoàng thượng mau ngăn cản nương nương, vạn nhất cắn đầu lưỡi thì không tốt”

Phương Đàn đi tìm khăn lông khi nãy vừa để sang một bên, không nghĩ cái khăn lông kia không biết lúc nào thì rơi xuống đất vấy bẩn.

Bà đỡ ở bên cạnh giục, nàng cũng không muốn rời xa Tống Ứng Diêu, lại không đành lòng nhìn nàng ấy dằn vặt bản thân. Không thèm nghĩ ngợi vén tay áo lộ cánh tay ra chờ Tống Ứng Diêu há mồm thả lỏng trực tiếp đem cánh tay phóng tới miệng nàng ấy.

Các nàng là một thể, nếu đã đau vậy chúng ta cùng nhau chịu đau đớn đi.

Tống Ứng Diêu tê rần lên liền bất tỉnh nhân sự, mặc kệ trong miệng là cái gì nàng chỉ vô thức cắn chặt. Phương Đàn không nói tiếng nào mặc cho nàng cắn, trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Lại quá thời gian một nén hương, bà đỡ mừng rỡ nói rằng: “Hoàng thượng hoàng thượng, nhìn thấy đầu của đứa bé rồi! Hoàng hậu dùng sức đi, hài tử đang ra”

Phương Đàn thả tay Tống Ứng Diêu ra thay nàng xoa mồ hôi trên trán: “Ứng Diêu, Ứng Diêu, nhìn thấy đầu của đứa bé rồi, nàng cố dùng thêm sức, hài tử sẽ ra ngay thôi“. Nàng kích động sắp nói không ra lời. Hài tử được sinh ra, Tống Ứng Diêu sẽ không cần khổ nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui