Vương Gia, Đi Thong Thả

Tuần phủ Giang Nam sắp xếp cho Phương Đàn ở trong một phủ đệ nghỉ ngơi vài ngày, riêng hắn lập tức phái người gọi các quan chủ khảo Giang Nam cùng cái vị giám kháo khác tụ hội.

Quan chủ khảo Giang Nam báo cáo chi tiết với Phương Đàn tổng số thí sinh tham gia dự thi, tổng số giám khảo trường thi và các công việc sau khi được sắp xếp chờ các vị thí sinh đỗ đạt tân nhiệm. Phương Đàn lật qua lật lại hồ sơ mà hắn đưa cho, nói rằng “Các ngươi cũng biết lần khoa cử lần này không phải chuyện nhỏ, bản vương không cho phép có bất kỳ sơ suất. Đối với thí sinh gian lận cùng với vị giám khảo nào có dấu hiệu bao che, ta sẽ không thiên vị, nhất định phải nghiêm trị không tha! Mọi người đã nghe kỹ”

Các quan lại cùng nhau khom người: “Hạ quan đã rõ.”

Phương Đàn nghiêm túc nói: “Lần trước khoa cử như thế nào, bản vương tương tin các ngươi đều đã biết, năm nay nhất định phải so với lần trước còn phải nghiêm túc hơn.”

“Vâng.”

“Những việc khác không có gì, các ngươi lui xuống trước đi.” Phương Đàn chăm chú xem hồ sơ, khoát tay áo nói.

“Vương Gia, còn hồ sơ này?” Quan chủ khảo chỉ chỉ hồ sơ trên tay Phương Đàn trên tay hồ sơ ngượng ngùng cười hỏi.

“Để lại đây cho ta xem.” Phương Đàn buông xấp hồ sơ xuống, cầm lấy chén trà trên bàn nói.

“Vâng, được” quan chủ khảo cúi đầu trả lời.

“Hạ quan xin cáo lui.” Các vị quan đồng thanh nói, sau đó lập tức xoay người rời đi.

Quan chủ khảo còn chưa đi đến cửa, chờ tất cả mọi người đi xa lại quay mặt trở về. Phương Đàn uống xong trà đặt chén xuống bàn, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hắn: “Đại nhân tìm bản vương còn có chuyện gì sao?”

“Hạ quan có chút việc, không biết không biết có nên nói hay không.” Quan chủ khảo lấy lòng hướng về Phương Đàn cười nói.

“Đại nhân cảm thấy nên nói thì cứ việc nói đi.” Phương Đàn mặt không chút thay đổi.

“Hạ quan muốn đề cử với Vương Gia một kim khoa thí sinh, bản thân hắn tài hoa hơn người, là Giang Nam tài tử nổi danh. Hơn nữa của cải giàu có, phụ thân là phú giáp đại thương nhân...”

Hắn chưa kịp hắn nói xong, Phương Đàn liền ngắt lời hắn, lạnh lùng nói: “Đại nhân đem những lời bản vương vừa nói lúc nãy là gió thoảng bên tai sao? Hay là đại nhân nghe không hiểu? Có cần bản vương nói lại lần nữa không?”

Quan chủ khảo nghe xong mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra quỳ xuống.”Hạ quan không dám.”

“Nếu hắn có thực tài, bản vương hy vọng có thể thấy hắn dùng năng lực chứng minh trong kỳ khảo thí, không cần ngươi ở đây nói giúp cho hắn. Còn phụ thân hắn có bao nhiêu tiền thì có liên quan gì đến ta?” Giọng nói lưu loát mang theo ý răn đe: “Ngươi cố gắng làm tốt chức quan chủ khảo của mình, đừng vọng tưởng những chuyện khác, nhất là nhận lễ vật“. Nói xong vỗ mạnh lên mặt bàn làm cho quan chủ khảo một phen giật mình!

“Vâng vâng vâng. Hạ quan không dám!” Quan chủ khảo quỳ phục trên đất trả lời liên tục. Kỳ thực quan chủ khảo cũng chỉ muốn thử xem thế nào, không nghĩ Phương Đàn nói mấy câu đã triệt để vấn đề như vậy khiến hắn không còn dám mang mộng gian manh.

Đợi đến khi quan chủ khảo bước ra ngoài, những vị quan chức vừa nãy vẫn còn đứng trước phủ đệ chờ hắn. Vừa thấy quan chủ khảo đi ra lập tức vây lại, nhao nhao ồn ào: “Thế nào? Thế nào? Vương Gia nói thế nào?”

Quan chủ khảo hét lớn một tiếng: “Các ngươi đừng ầm ĩ!”

Các quan lại lập tức yên lặng, không dám nói nữa. Đôi mắt bọn họ hoàn toàn đặt trên người quan chủ khảo. Quan chủ khảo run rẩy lấy tay chỉnh ô xa trên đầu rồi lại từ trong tay áo lấy khăn tay ra lau mồ hôi lạnh trên trán. Sau khi chỉnh tề mới nói: “Vương Gia không phải dễ chọc, nếu muốn bảo vệ quan mũ trên đầu các ngươi thì mau mang lễ vật trả lại. Tuyệt đối không được nhận thêm!” Hắn ở Giang Nam nhiều năm như vậy còn chưa gặp phải người nào như Vương gia đây, chưa gì đã dùng khí thế áp đảo hắn.

“Thật sự phải như vậy sao?” Có một vị quan lớn mật hỏi, những người còn bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Quan chủ khảo thấy bọn họ còn không biết thức thời, liền hung hãn nói: “Nếu không tuân theo thì để mạng lại đi“. Phẩy tay áo một cái liền rời đi.

“Nhất định phải nghĩ ra biện pháp mới được! Mãi mới chờ đến rồi ba năm mới có cơ hội, tại sao có thể liền như vậy buông tha“. Mấy quan chức còn lại đang bàn luận, đột nhiên trong đám người vang lên một câu nói. Các quan chức ngừng bàn tán, phóng tầm mắt nhìn tới, thấy người nói chuyện gương mặt béo mập, bóng loáng. Hóa ra là một vị giám khảo vừa lên chức không lâu, hắn mang cái vẻ bền ngoài như vậy hình như là hoàn toàn không phù hợp với cái tên của hắn: Lý Thanh Nhữ. Mỗi khi có người nghe được tên của hắn nhưng khi gặp hắn đều phải lắc đầu, thật lãng phí một cái tên hay.

Nghe nói hắn nguyên lai chỉ là một kẻ có tiền mà thôi, sau đó hắn thông qua quan hệ và hối lộ mới có được một cái chức quan, sau đó lại tiếp tục vơ vét hối lộ mới lên được chức giám khảo này, liền dự định thừa dịp khảo thí lộc lừa ăn chận.

“Đúng đấy, đúng đấy, nghĩ ra biện pháp mới được“. Một giám khảo trẻ tuổi phụ họa theo hắn.

Mà những lão giám khảo có tuổi một chút thừa biết trên quan trường hỗn độn thế nào, ngược lại cũng không muốn nhận hối lộ, trong lòng sớm dự định từ bỏ. Bọn họ từng nghe nói Phương Đàn nghiêm minh như thế nào rồi, những điều quan chủ khảo vừa nói không phải là giả, có thể khiến hắn sợ hãi đến mồ hôi lạnh chảy ròng, sắc mặt tái nhợt nhất định là người đó rất uy nghiêm, tuyệt đối không được đùa. Những vị lão thành này cũng không có ý định khuyên bảo bọn người kia, tâm hồn tham tài dù có khuyên nhủ chắc gì bọn họ nghe. Không những không nghe, còn có khả năng đấu khẩu lẫn nhau, nói ra cũng vô ích, hà tất phải ồn ào. Mấy vị lão thành lắc đầu rời đi, người trẻ tuổi không hiểu chuyện a! Còn cần nhiều rèn luyện mới được.

Bọn Lý Thanh Nhữ cũng không ngăn cản mấy vị già nua kia, trong lòng căn bản không để ý bọn họ. Mấy cái lão già mà thôi, qua mấy năm đã xuống lỗ rồi, có cái gì tốt mà lợi dụng.

Lý Thanh Nhữ nói với mấy vị quan còn ở lại đề nghị: “Nhiều người vạ miệng, chúng ta hay là đi tửu lâu thảo luận đi“. Hắn dương dương tự đắc: “Ngày hôm nay bản quan trả hết”

Quan chức bình thường hiếm khi có tiền đi tửu lâu, đối với đề nghị của Lý Thanh Nhữ liền hưởng ứng dồn dập vỗ tay.

“Vậy đại nhân xin mời.” Lý Thanh Nhữ nói.

**

Sau khi quan chủ khảo đi rồi, Phương Đàn gọi Hoán Sơn và Trầm Hàn lại đây.

Trầm Hàn tiến vào phòng tiếp khách quỳ xuống: “Vương Gia tìm thuộc hạ có chuyện gì?”

Phương Đàn thẳng thắn nói rằng: “Bản vương muốn cho ngươi đến quân doanh một chuyến.” Nàng không hề lo lắng sẽ có người lén lút nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, có Trầm Hàn ở đây, động tĩnh nhỏ cũng không thể qua mắt được Trầm Hàn.

“Thuộc hạ vâng mệnh.”

“Đem khối ngọc bội này giao cho tướng quân Hình Văn Liệt“. Phương Đàn từ trong lòng móc ra ngọc bội tiên hoàng giao cho nàng nói: “Hắn nhìn thấy khối ngọc bội này tự nhiên sẽ rõ ràng ý tứ của bổn vương.”

“Vâng.”

“Còn có phái người giám sát những vị giám khảo kia, chỉ cần bọn họ cùng thí sinh ngầm gặp mặt thì phải ghi chép lại tất cả giao cho bản vương.”

“Thuộc hạ sẽ lập tức phái người đi“. Lời còn chưa dứt người đã biến mất rồi. Ngón tay Phương Đàn gõ trên bàn, nét mặt suy tư. Nàng đã quyết định, hiện tại chỉ còn từng bước hành động mà thôi.

Tiệc rượu quá bán, Lý Thanh Nhữ nhăn nhó gương mặt mỡ heo thở dài, nói cẩn thận phải nghĩ biện pháp, kết quả trong đầu hắn vẫn trống rỗng, không có biện pháp nào, sớm biết như vậy thì đã không cầm ôm đồm nhiều việc.

Người bên cạnh nhìn thấy mới hỏi hắn: “Lý đại nhân vì sao mặt mày ủ rũ?” Một người khác cười trêu: “Hẳn là tiệc rượu này do Lý đại nhân mời nên mới đau lòng?” Những người còn lại nghe vậy đều cười lớn.

“Làm sao sẽ, bản đại nhân không có thứ gì nhưng mà có tiền. Một bàn này tính là gì, mười mâm bản đại nhân còn đối phó nổi“. Lý Thanh Nhữ hào khí vạn trượng nói rằng, bất quá một hồi hắn thật cảm thấy hối hận với những lời vừa nói ra.

Người bên cạnh nghe được, giơ ngón trỏ lên chỉ vào hắn nói: “Đây chính là Lý đại nhân nói đó nha“. Lại hướng dưới lầu gọi: “Tiểu nhị mang thêm mười món ăn cùng một ấm nữ nhi hồng lên đây. Lý đại nhân trả tiền“.

Tiểu nhị dưới lầu nghe vậy vui mừng đáp lại: “Được rồi! Xin các vị đại nhân chờ một chút, tiểu nhị lập tức đưa tới.” Nói xong liền hướng phòng bếp đi vào. Chưởng quỹ tính sổ bên cạnh cười không ngớt, rất hiếm có thể gặp gỡ mấy vị khách lớn như vậy.

Vừa mới gọi tiểu nhị xong người nọ lại hối thúc dưới lầu: “Nhanh lên một chút!” Quay đầu trở về giơ ly rượu hướng các vị quan đồng liêu trên bàn nói: “Mọi người tự nhiên uống đi, chớ có khách khí với Lý đại nhân!” Các đồng liêu nhiệt tình giơ ly rượu lên uống theo hắn, uống một hơi cạn sạch.

Lý Thanh Nhữ đau lòng nhìn mấy món ăn trên bàn còn chưa ăn xong, chuyện này quả thật là đang lãng phí a, đang lãng phí tiền của hắn, không nhịn được đập bàn nói: “Mọi người cũng đừng lo ăn, nói xem nên đưa lễ gì cho Vương Gia”. Nếu không nói chính sự, có trời mới biết bọn họ có thể ở trong tửu lâu này bao lâu, không chừng tới cơm tối còn muốn hắn trả tiền.

Người vừa mới chơi xỏ Lý Thanh Nhữ cầm chén rượu lên tiếng: “Ta có chủ ý thế này.”

Lý Thanh Nhữ mừng rỡ hỏi: “Nói ra mọi người nghe một chút xem.”

Người kia ngập ngừng một chút nói: “Lý đại nhân cảm thấy luyến đồng thế nào?” Tiếp theo thần bí nói: “Ta nghe nói Vương Gia bên cạnh chỉ một mình Vương phi mà thôi, ái thiếp đều không có, có thể hắn chính là thích cái này”

Lệnh đại nhân ngồi bên cạnh Lý Thanh Nhữ khinh thường: “Thiết, ta còn tự hỏi tại sao vậy chứ. Hắn đường đường là Vương Gia làm sao có khả năng thích luyến đồng. Không có ái thiếp cũng có thể là do Vương phi thủ đoạn quá tốt, sau lưng còn chưa hẳn là không có, trên đời làm gì có người đàn ông nào không trộm thịt.”

Vị quan chức kia ý vị không rõ nhìn hắn: “Lẽ nào là đại nhận thích nên mới nói như thế?”

Lệnh đại nhân bị hắn nói như thế, rượu mới vừa uống đến miệng liền phun ra ngoài, phun văng tung tóe vào áo bào, may là cái vị kia đồng liêu đã say bất tỉnh nhân sự không tính toán với hắn. Hắn sặc rượu liên tục ho khan, mới khẽ vuốt ngực: “Nói hưu nói vượn, bản đại nhân làm sao có khả năng yêu thích luyến đồng.”

Vị quan kia cười xấu xa: “Ta thấy đại nhân có vẻ như vậy.”

“Ngươi không biết đó thôi, quan càng to càng thích chơi kiểu này.” Lệnh đại nhân đưa ngón tay chỉ chỉ nói “Ngươi xem ngày hôm qua lúc hắn đến bên cạnh hắn là gã gầu kia, nhìn có phần dịu dàng quá. Không phải luyến đồng thì là cái gì.” Động tác của hắn buồn nôn, người bên cạnh chỉ còn thiếu không ói ra mà thôi.

Lại có người lên tiếng nói: “Không được không được! Cái phương pháp này vô căn cứ. Vạn nhất nịnh hót không được, ngược lại đắc tội với Vương gia, vậy chúng ta không gánh nổi đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui