Vương Gia, Đi Thong Thả

“Ai dám đánh Vương Gia” Tống Ứng Diêu vừa nghe liền nổi giận, có người lại dám đánh Vương Gia, không phải là không muốn sống nữa sao.

“Là Đại Nguyên“. Phương Đàn nắm chặt nắm tay, căm giận bất bình.

“Cái gì” Tống Ứng Diêu giật mình.

“Chính là Đại Nguyên đánh ta“. Phương Đàn thả xuống nắm đấm, cắn răng nói.

“Thật sao?” Tống Ứng Diêu hoài nghi nhìn nàng, Đại Nguyên ở trước mặt nàng vẫn biểu hiện đàng hoàng, không giống như người khác tùy tiện động thủ, hơn nữa Vương Gia và Đại Nguyên lại là người xa lạ, hắn làm sao đánh Vương Gia.

Phương Đàn bị nàng nhìn chột dạ, nhưng vẫn như cũ khí tráng gật gù: “Thật” Nàng chỉ vào máu ứ nơi khóe miệng nói rằng: “Nàng nhìn đi, đây là chứng cứ, ta là bị hắn đánh đổ máu”

“Hắn tại sao đánh ngài?” Tống Ứng Diêu hỏi.

Phương Đàn mím môi cân nhắc một hồi, nghiêm trang nói: “Có lẽ là vì bản vương cưới ý trung nhân của hắn“. Lời này vừa nói ra náo loạn cái mặt đỏ của Tống Ứng Diêu, nàng trách mắng: “Ngài nói gì không đâu”

Phương Đàn còn chưa kịp nói thêm, ngoài sân đã truyền tiếng người chạy xồng xộc, người đó đến cửa thì ngừng lại bước chân. Phương Đàn vội vã che miệng Tống Ứng Diêu xoay người đem nàng ấn lên ván cửa, ra hiệu nàng đừng nói chuyện, mà chính mình thì nín thở tĩnh tức khẩn trương nhìn chằm chằm cửa như có thể nhìn xuyên qua đó biết ai ở bên ngoài.

Ngay trong nháy mắt này Phương Đàn ép đụng cái “chổ” mà không nên ép, Tống Ứng Diêu nhất thời mặt đỏ tới mang tai. Tuy rằng Phương Đàn ép không nhẹ cũng không nặng, nhưng nàng vẫn có chút không thở nổi.

Người nọ đứng ở cửa thở như trâu, hắn nghỉ ngơi một hồi sau đó liền hướng về phía bên trong hô lớn: “Cái thằng ở kinh thành kia, ngươi đi ra đây cho ta”

“Chớ trốn ở bên trong không lên tiếng! Ta biết ngươi ở bên trong! Trốn sau lưng nữ nhân có gì thú vị“.

Tống Ứng Diêu vừa nghe liền biết đó là tiếng của Đại Nguyên.

Từ khi Tống Ứng Diêu chuyển tới thôn trang này đến nay, trong thôn truyền tai nhau nói Tống Ứng Diêu tiểu thiếp của quý nhân nào đó trong kinh thành được bao dưỡng bên ngoài, quý nhân đó đã có vợ, Tống Ứng Diêu bị chính thê phát hiện bức bách phải rời khỏi kinh thành đến nơi này. Câu nói đầu tiên là Tống Ứng Diêu không phải nữ nhân tốt, suốt ngày đi quyến rũ nam nhân.

Tống Ứng Diêu cũng không thèm để ý người khác huyên thuyên, mà Hứa đại nương cũng không kể cho nàng nghe mấy chuyện này nên nàng không hề biết mình bị người ta nói ra nói vào.

Người trong thôn đối tin đồn này cũng là nửa tin nửa ngờ, tuy rằng thấy Tống Ứng Diêu cùng bọn họ khác nhau nhưng vẫn không có nghĩ rằng nàng xấu như vậy. Mà Phương Đàn vừa xuất hiện lại phù hợp với lời đồn rằng có quý nhân kinh thành, vì thế mấy ngày nay lời đồn càng lan truyền lợi hại hơn, nói quý nhân không nỡ xa tiểu thiếp, hắn lại tìm đến nàng. Thôn dân không tin bây giờ cũng bắt đầu hoài nghi.

Mẫu thân của Đại Nguyên cùng thôn phụ trong thôn tình cờ thảo luận chuyện Tống Ứng Diêu, vừa lúc bị Đại Nguyên nghe được, hắn tin là thật, xông ra khỏi nhà nghĩ muốn tìm Tống Ứng Diêu nghe giải thích, không nghĩ đến trên đường gặp phải Phương Đàn. Trang phục của Phương Đàn khác hẳn người trong thôn, lại cùng Phương Diêu có chút tương tự, hắn lập tức nhận định người này chính là thằng chồng bắt nạt A Diêu.

Phương Đàn tuy rằng không quen biết hắn, nhưng thấy dáng vẻ của hắn hung hăng tự nhiên vẫn nên đề phòng. Hai người một lời không hợp, hắn liền hướng về Phương Đàn vung tới nắm đấm...

“A Diêu, cô để hắn đi ra cho ta, ta muốn cùng hắn quyết đấu. Nam nhân cùng nam nhân giải quyết, nhất định phải dùng nắm đấm mới có thể giải quyết“. Đại nguyên ở bên ngoài giơ cao nắm đấm tiếp tục kêu.

Trong sân Phương Đàn phục hồi tinh thần lại mới phát giác được bầu không khí có chút không đúng, rõ ràng nàng cùng Tống Ứng Diêu mới là phu thê danh chính ngôn thuận, vậy tại sao nàng phải trốn như kẻ thứ ba, mà hắn chỉ là một người theo đuổi Vương phi. Hắn còn làm như các nàng là kẻ gây rối. Nàng bỗng nhiên cảm giác được trước ngực áp phải cái gì mà mềm mại, không tự chủ cọ cọ, còn cảm thấy rất thoải mái, mà Tống Ứng Diêu vì sao mặt càng thêm ửng đỏ....

Cọ cho đã xong rồi Phương Đàn cúi đầu nhìn cái nơi nàng vừa cọ, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Tống Ứng Diêu, bốn mắt nhìn nhau, Phương Đàn chớp mắt một cái chăm chăm nhìn vào đôi môi đỏ hồng của Tống Ứng Diêu, trong đầu đột nhiên có suy nghĩ muốn ngậm lấy nó, dường như các nàng đã lâu không có thân thiết. Nàng chậm rãi cúi đầu muốn hôn lên môi Tống Ứng Diêu.

Nàng và Tống Ứng Diêu hoàn toàn không đếm xỉa đến động tĩnh bên ngoài. Mà Tống Ứng Diêu vẫn đang tập trung đề phòng ngực của mình không có nhận ý đồ của nàng, cũng không tránh né tùy ý Phương Đàn đến gần.

Ngay khi hai người sắp chạm vào nhau, cửa bên ngoài lại tiếp tục vang lên. Phương Đàn bị người ta phá hoại chuyện tốt, không thích chút nào, nàng buông Tống Ứng Diêu ra, trên mặt mang theo vẻ tức giận: “Bản vương đi giải quyết hắn“. Sớm biết vậy khi nãy đã ra tay mạnh một chút với hắn, lần này nhất định phải đem hắn đánh ngã xuống đất bò cũng không bò dậy nổi.

Một Đại Nguyên thì tính là gì, coi như mười cái Đại Nguyên nàng cũng xem thường. Chỉ là hắn quá mức khó chơi, truy đuổi không buông, nàng mới phải chạy nhanh như vậy.

Tống Ứng Diêu cúi đầu từ trong lòng Phương Đàn thoát ra, mặt hồng hồng sửa lại tóc tai và vạt áo. Nghe Phương Đàn nói, sợ hai người bọn họ lại đánh nhau, nàng kéo tay Phương Đàn: “Để ta đi ra”

Phương Đàn quay đầu lại hỏi: “Nàng có thể?”

Tống Ứng Diêu mím môi gật đầu.

“A Diêu, nàng đừng tiếp tục che giấu hắn ta nữa, nhanh để hắn đi ra đây cho ta“. Đại Nguyên lửa giận ngút trời gõ cửa, tay đập càng ngày càng mạnh, mỗi một cú vỗ vào cửa như muốn đem cánh cửa đập tan thành ngàn mảnh. Hắn không cẩn thận đập đến bị thương ở tay, không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.

Chờ hoãn lại vài phút, hắn lại tiếp tục gõ cửa. Bên trong cửa vang ra tiếng động, hắn lập tức ngừng tay. Chỉ thấy Tống Ứng Diêu mở cửa từ bên trong đi ra, hắn thấp giọng gọi: “A Diêu...”

Tống Ứng Diêu ngẩng đầu lên thấy dáng vẻ người trước mặt, trong lòng sợ hãi thật sự. Người trước mặt đúng là Đại Nguyên sao? Thương tích khắp người, sưng mặt sưng mũi, khóe miệng đang chảy máu cũng không có lau sạch. Tóc tai lung tung, trên y phục bám đầy bụi bặm còn rách mấy lổ, hoàn toàn không giống dáng vẻ thường ngày. So với thương tích của Phương Đàn, thương tích của hắn nhận được vô cùng thê thảm.

Nếu nói là Vương Gia bị hắn đánh, nhìn thấy Đại Nguyên bộ dạng này, Tống Ứng Diêu tuyệt đối không tin, này rõ ràng là Vương Gia đánh Đại Nguyên thì có.

Nàng thăm dò hỏi: “Đại Nguyên?”

Đại Nguyên nghe được nàng gọi hắn, mặt mày hớn hở: “Là ta”

Tống Ứng Diêu không tin hỏi: “Ngươi làm sao bị đánh thành như vậy?”

Đại Nguyên sờ soạng mặt, dùng tay áo lau đi vết máu nơi khóe miệng đáp: “Trước tiên không nói chuyện này, A Diêu cái gã kinh thành có phải đang trốn trong sân hay không?”

Tống Ứng Diêu hờ hững gật gù.

Đại Nguyên vừa nghe liền kích động, nguyên lai hắn ban đầu chỉ hoài nghi, nhưng khi hắn truy đến đây thì người kia biến mất, hắn mới không thể không hoài nghi người kia trốn vào nhà A Diêu. Đại Nguyên vung vẩy nắm đấm nói rằng: “Cô để hắn đi ra đây, ta muốn cùng hắn so tài”

“Ngươi tìm ngài ấy làm cái gì?”

“Ta muốn cùng hắn lại đánh một trận, ta muốn đánh thắng hắn, để hắn cúi đầu chịu thua” Đại Nguyên ý chí chiến đấu sục sôi, vừa nói vừa đạp chân.

“Đại NNguyên đừng đánh nhau nữa! Ngươi bị ngài ấy đánh thành như vậy...” Tống Ứng Diêu khuyên can: “Ngươi đánh không lại ngài ấy đâu”

Đại Nguyên trợn mắt bất mãn: “Làm sao mà không lại. Hắn dáng vẻ trói gà không chặt, làm sao có khả năng đánh thắng được ta”

Tống Ứng Diêu nghe vậy ánh mắt trên người Đại Nguyên đảo một vòng, cuối cùng nhìn thấy mắt của hắn bầm tím, ý nghĩa thế nào không cần nói cũng biết.

“Đây chỉ tại bất ngờ” Đại Nguyên sợ nàng hiểu lầm mình yếu kém nên giải thích.

“Đại Nguyên, ngươi nhanh về xử lý vết thương đi” Tống Ứng Diêu chỉ vào vết thương trên mặt Đại Nguyên nói rằng.

“Trời tối rồi, ngươi không quay về mẹ ngươi sẽ lo”

Đại Nguyên quật cường lắc đầu: “Không, ta phải ở chỗ này chờ hắn đi ra“. Lại nhớ tới lời đồn đãi, hắn do dự hỏi: “A Diêu cô lẽ nào... cô lẽ nào thật sự như nương ta nói?”

“Nói thế nào?” Tống Ứng Diêu không hiểu gì hỏi ngược lại.

Đại Nguyên: “A Diêu, người kia đúng là phu quân của cô?”

“Đúng thế”

Được đáp án khẳng định, mặt Đại Nguyên tái mét, không nhịn được nộ khí tức miệng mắng to: “Lẽ nào là thật. Loại cặn bã này cũng xứng sao...”

Nét mặt Tống Ứng Diêu lập tức thâm trầm, nàng tuyệt đối không cho phép có người sỉ nhục Vương Gia: “Đại Nguyên không nên ở chỗ này sỉ nhục phu quân của ta, ngài ấy tốt hay xấu ta rõ ràng nhất, không cho phép ngươi xen vào”

“A Diêu, không phải như cô nghĩ, hắn thật sự...” Đại Nguyên không nghĩ tới Tống Ứng Diêu lại đột nhiên tức giận, tay chân luống cuống muốn giải thích.

“Không cần nhiều lời” Tống Ứng Diêu lộ vẻ bực dọc đánh gãy lời của hắn: “Đại Nguyên ngươi trở về đi, ta không muốn cùng ngươi nói thêm điều gì”

“Cô nhìn hắn đánh thành như vậy, hắn tốt ở chỗ nào hả...” Đại Nguyên chỉ vào mình mặt, dùng sức bôi đen danh dự Phương Đàn.

Tống Ứng Diêu có lý có chứng vì Phương Đàn giải thích: “Phẩm hạnh phu quân ta thế nào biết, nếu như ngươi không phải chủ động trêu chọc ngài ấy, ngài ấy sẽ không tùy tiện động thủ. Ngươi bị đánh thành như vậy, tuy rằng phu quân ta có lỗi, nhưng ngươi có phải cũng nên kiểm điểm chính mình hay không”

Đại Nguyên bị Tống Ứng Diêu nói á khẩu không trả lời được. Hắn ngốc như gà gỗ đứng tại chỗ. Hắn đã quên mình và Phương Diêu không có quan hệ gì, mà Phương Đàn cùng Tống Ứng Diêu nhưng thân mật yêu nhau. Một thê tử cho dù người bên ngoài chửi bới phu quân của mình, cho dù đang cùng phu quân của mình chiến tranh lạnh kịch liệt đến đâu, nàng cũng sẽ đứng ra phản bác người kia.

Tống Ứng Diêu cũng không muốn cùng Đại Nguyên dây dưa, sau đó cho Đại Nguyên một cái công đạo: “Ta thay ta phu quân xin lỗi ngươi, ngươi hãy bỏ qua cho ngài ấy”

Đại Nguyên vẫn đứng trước mặt của nàng không muốn đi, Tống Ứng Diêu bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cùng hắn giằng co.

Cha của Đại Nguyên là trưởng thôn nghe được người khác nói con trai của hắn chạy đi đánh người, ông bèn bỏ cái cuốc suống, vội vàng từ trong ruộng chạy đến đây, Nương của Đại Nguyên thì chạy theo sau lưng của ông.

Cách nhà Tống Ứng Diêu một khoảng xa ông đã nhìn thấy Đại Nguyên cùng Tống Ứng Diêu mặt đối mặt đứng chung một chỗ, nổi giận gầm lên: “Đại Nguyên, ngươi đang làm gì. Ta không phải không cho ngươi đi ra ngoài sao”

Đại Nguyên nghe được tiếng gào cả người chấn động, chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, sợ hãi muôn dạng kêu: “Cha...”

Lời Editor: Chương này chưa beta, có sai lỗi chính tả, dư thừa chổ nào mọi người comment bên dưới dùm nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui