Vương Gia Địa Ái Trù

Vào đến trong phòng, Cốc Hạo Nhiên nhẹ nhàng đặt Thu Văn xuống giường, đắp lên mình hắn chăn tơ tằm thêu kim ngân hoa, cặp mắt hữu thần sáng long lanh phát ra hàng nghìn hàng vạn nhu tình. Tay y đầy yêu thương chậm rãi gạt những sợi tóc mềm óng ả như tơ của Thu Văn, ánh mắt lại càng thêm nhu hòa.

“ Ách… tái… một chén…” Thu Văn đang say rượu không hay biết gì, ú ớ vài tiếng, liền xoay người, đạp một góc chăn, hai chân dang rộng thành hình chữ đại, tay cũng không nghiêm chỉnh đặt ở hai bên sườn, không biết có phải trong mộng cũng đang uống rượu không mà miệng mở lớn (1), nước miếng rớt ra.

Cốc Hạo Nhiên mỉm cười lắc đầu đầy sủng ái, khẽ nói: “ Tư thế ngủ của ngươi thật khó coi. Nhỡ nhiễm lạnh thì sao?”

Ngay khi y định đắp lại chăn cho hắn thì ánh trăng sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, làm lộ ra thần thái câu dẫn nhân của Thu Văn: tóc dài đổ sang một bên, lộ ra cái cổ nõn nà, hơn nữa làn da tuyết trắng vì say rượu mà đỏ ửng lên, tản ra một cỗ mị khí mĩ lệ. Mặc dù lúc này hắn mặc trên mình nhất kiện thanh sam phủ đến tận gót chân, nhưng hai chân lại dang rộng nên mơ hồ thấy được bạch y bên trong, còn câu dẫn hơn cả khi xích lõa.

Cốc Hạo Nhiên không khỏi hô hấp mãnh liệt, yết hầu nhất thời khô rát, một cỗ dục vọng đã kìm nén từ lâu bùng lên trong cơ thể, y chỉ hận không thể ngay lập tức thượng người kia, làm cho hắn trở thành người của mình, không bao giờ có thể tái tìm nam nhân khác. Nhưng vừa nghĩ đến tín nhiệm của hắn dành cho mình, y lại không có cách nào làm như vậy.

Y chỉ không muốn Thu Văn hận mình.


Cái y muốn không phải thân thể Thu Văn, mà chính là tâm của hắn.

Giây phút này y thực đã nghiệm rõ cực đại khốc hình trên thế gian này là gì rồi. Giai nhân ngay trước mũi, lại chỉ được nhìn không được chạm, đối với nam nhân mà nói muốn hắn cự tuyệt loại khoái lạc này thật chẳng khác gì đòi mạng hắn.

Sợ chính mình không khống chế nổi dục vọng, Cốc Hạo Nhiên kiên quyết bức mình đứng lên,chuẩn bị xoay người ly khai. Bất ngờ Thu Văn đột nhiên níu chặt lấy vạt áo của y không chịu buông:

“ Ô… đừng đi… đừng…lưu lại bên ta.”

“ Thu Văn! Làm sao vậy?” Cốc Hạo Nhiên cả kinh tưởng hắn tỉnh lại, quay đầu nhìn thì thấy mắt hắn vẫn nhắm nghiền, xem ra chỉ là nói mớ thôi.

“ Không được… tẩu…” Thu Văn trong tiềm thức dụi mặt vào lòng y, như tiểu hài tử khát khao mẫu nhũ mà không ngừng cọ xát lên ngực y. “ Đừng… rời bỏ… ta…”

“ Yên tâm, ta sẽ không rời ngươi.”

Được y tỉ mỉ trấn an, Thu Văn như đã an tâm không tiếp tục nói mớ, cả người dựa vào ngực y.

Cốc Hạo Nhiên dùng ánh mắt đăm chiêu ngắm Thu Văn đang say ngủ, hồi tưởng quãng thời gian tươi đẹp khi xưa cùng hắn kết giao nơi thư viện hoàng cung. Là tự khi nào chợt phát hiện hình bóng hắn ngự trị trong tim mình? Sau khi biết chình mình ái một nam nhân đồng tính, là y nhất thời không tiếp thu được mà tìm tới thanh lâu mua túy, từ đó về sau tiếng xấu đồn xa.

Xong cho dù sớm sớm chiều chiều ôm trong tay thân thể trơn bóng của thanh lâu nữ tử, dù đã đắm mình trong men rượu, y cũng không thể gạt đi hình bóng Thu Văn trong tâm trí mình, ngược lại càng thêm khắc cốt ghi tâm. Y cuối cùng cũng rõ cả đời này không cách nào dứt bỏ ái ý với Thu Văn.

“ Ái là ái. Nam nhân thì đã sao nào? Là do ta chậm hiểu mới để nam nhân khác thừa nước đục thả câu (2).” Cốc Hạo Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt say ngủ của hắn khẽ nói, ngực tràn đầy hối hận. Đợi khi y nhận thức được thì đã muộn, Thu văn đã có người khác, y chỉ còn biết giương mắt nhìn hắn sánh vai cùng kẻ kia. Đó mới là điều làm y thống khổ nhất.


Nhưng việc này lại không khiến y thương tâm đến chết, ngược lại, nỗi khát khao có được trái tim Thu Văn càng thêm mãnh liệt, còn đối với những nam nhân hắn ái mộ bùng lên ngọn lửa ghen ghét. Là chính y đã thỉnh cầu hoàng huynh điều động Lãnh Anh ra biên cương. Chính y biết đêm đó Thu Văn gặp tình nhân liền mua chuộc nô tài trong phủ thông tri phụ thân Thu Văn hồi phủ. Chính y đã bí mật cấp ngân lượng khiến thư sinh kia rời bỏ Thu Văn, cũng một tay y xúc thành hôn sự của Phạm Kinh Dương.

“ Ngươi nói hận ta đi,” Cốc Hạo Nhiên cúi xuống dùng môi nhẹ vén một vài sợi tóc rơi loạn trên mặt hắn, mắt bắn ra tia quang mang mãnh liệt, “ nhưng ta sẽ không bao giờ để ngươi biết. Vĩnh viễn không bao giờ biết.”

Lãnh Anh đã cùng công chúa phiên bang từng xâm lấn hoàng triều thành thân, đồng hình phản biến, mãi mãi không còn cách nào quay lại. Mà gã thư sinh kia làm Phò mã gia không được bao lâu, trong một lần kị mã đã bất cẩn bỏ mình, tất cả đều nằm trong kế hoạch y đã sớm an bài. Về phần Phạm Kinh Dương,… y lộ ra nét cười khiến kẻ khác không rét mà run, sẽ sớm không còn là chướng ngại nữa.(Tác giả: Phúc hắc công á? Chính là cái thằng nhìn mặt hiền lành dễ thương nhưng kì thật nội tâm đen tối ấy!)

“ Ngươi chỉ có thể là của ta. Hễ nam nhân nào chạm qua ngươi ta sẽ sát chúng.” Sở dĩ y không giết Lãnh Anh là vì tên này chưa từng thân thiết với Thu Văn.

Bất giác cảm nhận ánh mắt thâm trầm đáng sợ của Cốc Hạo Nhiên, Thu Văn co người rúc lại gần y hơn nữa.

Cốc Hạo Nhiên toàn tâm cảm thụ niềm vui sướng được hắn dựa dẫm. Một cỗ hương khí động tâm từ thân thể mềm mại trong lòng mình truyền đến làm y thở gấp, không nhịn được cúi đầu nâng mặt hắn rồi hôn lên đôi thần cánh hoa mê người ấy.

Thu Văn nửa tỉnh nửa mơ, tựa hồ cảm nhận một thứ ấm ấm mềm mềm đang chạm vào môi mình, làm hắn đang ngủ bất tri bất giác hé môi, thụ động tiếp nhận cái hôn nóng bỏng của Cốc Hạo Nhiên, bất giác phát ra tiếng ưm ngọt ngào thỏa mãn.


Bị kích thích đến mức ấy, Cốc Hạo Nhiên khó có thể khắc chế chính mình, quả thực là sắp nhịn không nổi, lại sợ làm thức tỉnh giai nhân. Lí trí không ngừng cảnh cáo, y phải tận lực khắc chế mới khiến mình rời môi, xoay người ly khai, không dám quay đầu nhìn lại.

Mơ mơ màng màng nhận ra bên người mất đi hơi ấm, Thu Văn đột nhiên tỉnh lại, cố mở đôi mắt lờ đờ đang trĩu xuống vì buồn ngủ ra ngó lung tung, “ Di, kỳ quái thật! Hình như có người(đứa)nào hôn mình mà, sao lại chả thấy ai thế nhỉ? Chắc là nằm mộng rồi.” Nói xong, hắn lại tiếp tục lăn ra ngủ.

Chú giải:

(1) Nguyên văn là “ mở ra được có thể nuốt vào con ruồi” ( mồm há to ra con ruồi có thể bay ra bay vào !!=.=, cái này chắc ai cũng hiểu được)

(2) QT ghi “Thừa dịp chi cơ”

T/N: Bạn thụ trong bộ này là kiểu thường thấy trong đam mĩ ( xinh đẹp như con gái, ngố ngố). Tớ thì thích bạn công hơn vì sự hai mặt của bạn í.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận