Vương Tử Hà ngồi trong thư phòng mà thưởng trà, trên tay cầm một tờ giấy nhỏ. Trước mặt nàng là Hiểu Minh và Lâm Việt, cả hai phong thái đều khác nhau, một người khí chất thư sinh trang nhã, một người lạnh lùng sắc bén nhưng lại hòa hợp đến không ngờ.
Bọn hắn chính là đang chờ mệnh lệnh của nàng, theo như gián điệp trong hoàng cung báo thì thái tử Huyền Quốc và Tề Quốc đang trên đường sang Quan Long quốc để chúc thọ hoàng đế Hàn Thiên Kiệt. Liệu tên cáo già Hàn Thiên Kiệt có định tính toán gì hay không, chắc hẳn ông ta cũng biết là bọn thái tử đến đây không chỉ đơn giản là để chúc thọ.
Tử Hà như hiểu được suy nghĩ của hai thuộc hạ, nhếch môi: '' Các ngươi không cần bận tâm, cứ để cho lão hoàng đế lo liệu. Dù gì cũng không liên quan đến Băng Cung của chúng ta.'' Cuối cùng cái ngày được gặp hai nhân vật lợi hại cũng đã đến, trò hay còn đang ở phía trước. Cớ gì Tử Hà nàng lại phá hỏng.
Hiểu Mình chỉ biết cười khổ [Cung chủ, người đúng là thích cười trên nỗi đau của người khác mà.]
'' Cung chủ, bọn tiểu thư kia...có cần chúng ta xử lý gọn lẹ không.'' Thanh âm tu lãnh của Lâm Việt vang lên, hắn thật sự ngứa mắt khi thấy đám nữ nhân này cứ liên tục gây khó dễ cho Cung chủ.
'' Chỉ là ruồi bọ thôi, không đáng bận tâm.'' Tử Hà lơ đãng uống một ngụm trà, chỉ với trình độ của các nàng thì đến kiếp sau cũng thể làm gì được.
Cả hai đã rõ liền chắp tay cáo lui, trong phòng giờ phút này cũng chỉ có mỗi Tử Hà. Đôi đồng tử được che bởi một tầng mây bây giờ mới lóe lên một tia sáng, không mặn không nhạt thanh âm:
'' Đã đến thì mau ra đi.''
'' Haha!'' Một bóng đen từ bên ngoài như thường lệ bay vào bên trong thư phòng. Hàn Triết Văn tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, đã mấy ngày không gặp mà khí chất của cũng theo đó tăng thêm, càng thêm cao ngạo bình yên làm người muốn lại gần hơn.
'' Nàng có rất nhiều bí mật.'' Hàn Triết Văn lời nói khó dò xét như bùa chú vang lên, hắn cũng biết thân phận của nàng không tầm thường nhưng cũng vì thế mà hắn cảm thấy càng lo sợ sẽ không nắm bắt được nàng.
'' Bí mật nào cũng sẽ được tiết lộ.'' Tử Hà không phản bác, đến khi nàng trả thù xong thì thân phận này cũng sẽ được phơi bày. Nàng sẽ không cần vì bất cứ người nào mà sống, sẽ chỉ là nàng mà sống ung dung tự tại.
Nhìn đến đôi mắt mờ mịt không đáy kia, Hàn Triết Văn bỗng cảm thấy chột dạ. Nàng không phải sẽ định rời đi chứ nhưng...
'' Vương gia, ngài liệu có tính toán gì với bọn hắn không?'' Tử Hà cười nhạt, tiện thể rót một chén trà mà vẫy tay ý bảo hắn ngồi xuống.
Hàn Triết Văn đơ người nhưng cũng nhanh chóng phục hồi, nàng thật khéo: '' Đến lúc đó nàng sẽ biết.'' Không chuyện gì có thể qua nỗi nàng, có lẽ hắn cần phải điều tra mèo con này lần nữa mới được.
'' Ân.'' Nàng cũng chẳng quan tâm mấy mà gật gật, song: '' Ta thực muốn biết bọn hắn lợi hại đến mức nào.''
'' Tên thái tử Tề quốc thì không cần bận tâm nhưng tên còn lại thì là một vấn đề.'' Huyền Vũ quốc không phải là một nước bình thường, tuy không đi khai chiến nhiều như Quan Long quốc nhưng thực lực thật sự không hề thua kém, cái tên họ Huyền đó lại càng nguy hiểm hơn.
'' Ta rất mong chờ.'' Tử Hà mỉm cười khi người gặp họa làm Triết Văn cười khổ, nhưng cũng không thể trách nàng...ai bảo vì cái khuôn mặt hại nước hại dân của nàng quá mức đáng yêu làm hắn nhiều lần không thể nổi giận được.
'' Nàng nghĩ ai sẽ thắng.'' Hàn Triết Văn sủng nịch nói nhỏ.
Vương Tử Hà nhếch môi: '' Không thể đoán trước, chỉ có thể xem vận may của các ngươi ai tốt hơn.''
'' Haha! Tốt.''
Trận chiến của các nam thần cận kề sắp đến, nhưng số phận của bọn hắn đã an bài rơi vào lồng xích của một người mà cả đời này không thể gỡ bỏ. Nàng chính là trời, mọi thứ nàng muốn đều có thể có được, những thứ cản đường đều sẽ bị loại bỏ khỏi nhân gian. Nữ tử với sức mạnh to lớn trong người đang trêu đùa thiên hạ mặc nó loạn lạc, nhưng nàng chỉ biết tiến lên mà không biết quay lại... phía sau nàng, bọn hắn vẫn đang đứng đó mà chờ mà đợi.