Túc Hàn Vũ sinh ra, cha không thương, huynh đệ tỷ muội thì luôn đem hắn ra làm trò tiêu khiển. Nô tỳ, thái giám trong cung đều xem thường hắn. Bọn họ gọi hắn là nghiệt chủng.
Túc Hàn Vũ chỉ là đứa trẻ nhỏ, hắn không hiểu tại sao bản thân bị ghét bỏ, tại sao mẫu thân hắn lại bị nhốt trong lãnh cung. Hắn từ lúc sinh ra còn chưa gặp được mẫu thân đâu.
Hắn nghĩ, có lẽ mình đã làm sai chuyện gì rồi. Phụ hoàng vẫn luôn yêu thích Hoàng huynh cùng Ngũ đệ của hắn. Hai người bọn họ cũng luôn được các sư phụ dạy học khen ngợi. Mà Túc Hàn Vũ thì không được đi học, hắn giống như tồn tại cũng được không có cũng không sao. Nhưng hắn không muốn như vậy, vì thế hắn luôn âm thầm lén học chữ. Hắn muốn phụ hoàng cũng yêu thương hắn.
Nhưng mà Phụ hoàng hắn còn chưa được gặp thì chuyện hắn lén học chữ đã bị bại lộ. Đại hoàng tử khinh thường nhìn Túc Hàn Vũ. Hắn đá Túc Hàn Vũ một cước khiến y té lăn. Lại dùng chân đạp lên tay y. Mặc y hèn mọn xin tha. Túc Hàn Vũ bị đánh đến hôn mê.
Lúc hắn tỉnh lại đã là chiều tối. Nhìn xung quanh hắn thấy bản thân mình đang ở trong một căn phòng âm u, cũ kỹ. Bên giường có một phụ nhân đang chế thuốc. Phụ nhân xoay người lại, đối hắn cười hiền từ.
Đây...đây là lần đầu tiên không xem thường, không mắng hắn.
"Ngồi yên đó, để ta thoa thuốc"
Túc Hàn Vũ nghe vậy không dám nhúc nhích chỉ ngồi yên như pho tượng.
Phụ nhân nọ thoa xong thuốc lại nhẹ nhàng đặt tay lên đầu hắn, dịu dàng xoa: "Vũ Nhi đến mẫu thân cũng không muốn nhìn sao?"
Túc Hàn Vũ ngạc nhiên trợn tròn mắt. Hắn nhìn chằm chằm người phụ nhân trước mắt. Giọng run run như kiềm chế điều gì.
"Mẫu...mẫu thân..."
"Ân Vũ Nhi của ta"_ Ngọc Lê Nhi dang tay, ôm đứa bé vào lòng.
Túc Hàn Vũ cũng ôm lại nàng, tay nhỏ bé xiết chặt không thôi.
Không phải là mơ, thật tốt quá, hắn gặp được mẫu thân rồi.
Từ đó về sau, hắn vẫn luôn lén vào Lãnh cung bằng một cái lỗ hỏng nhỏ bên góc tường.
Ngọc Lê Nhi luôn đối hắn dịu dàng săn sóc. Điều này như một tia sáng cứu vớt cuộc đời hắn khỏi bùn lầy.
Mẫu thân hắn thích chế dược nên hắn vẫn luôn lén vào Dược thiện phòng trộ thuốc cho nàng. Nàng cũng thường xuyên cho hắn uống thuốc. Nàng nói, đây là thuốc bổ sau này sẽ có lợi cho hắn nên hắn luôn uống hết mặc cho đau đớn lục phụ ngũ tạng.
Mỗi lần đến là thân thể lành lặn, nụ cười trên môi. Khi rời đi thân thể quặng đau nhuốm máu nhưng hắn vẫn cười mãn nguyện.
Sau khi Túc Hàn Vũ rời đi, người phụ nhân luôn cười dịu dàng như biến thành một người khác. Nàng ta không cười, mâu quang lóe lên vẻ ân hiểm tính kế.
Ngọc Lê Nhi cầm chiếc khăn tay mà vị ma ma già đưa tới. Chùi sạch liền vứt bỏ.
" Chủ tử không thích Nhị hoàng tử sao lại cứu hắn"_ Ma ma nhỏ giọng vấn nàng.
" Cứu hắn là vì hắn có giá trị lợi dụng. Càng bị ức hiếp mới càng trở nên mạnh mẽ. Mà hắn nếu không thể trở nên mạnh hơn thì cũng có thể làm dược nhân để ta thử thuốc không phải sao"_ Nàng ta nhẹ trả lời, mặt không chút cảm xúc, miệng lại thì thầm
"Văn ca ca đợi ta, không lâu nữa đâu chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi mãi "
*Văn ca ca = Lãnh Thụy Văn vua Bảo Long quốc bấy giờ.
______Tuyến phân cách___________
Vào một lần thọ yến, Túc hoàng gặp Túc Hàn Vũ và bị tài đối thơ của y thu hút. Từ đó để tâm hơn đến nhi tử này. Nhưng cũng vì vậy mà hắn bị các vị hoàng tử khác ghét hơn, lại không có chỗ dựa hắn liền bị hãm hại. Bị đưa đi Kinh Châu xa xôi.
Cũng tại đây hắn gặp sư phụ rồi quen biết sư huynh. Sư phụ hắn là một người chỉ phụ trách dạy võ sẽ không quan tâm nhiều đến đệ tử. Nhưng sư huynh thì khác, sư huynh mặc dù có chút lạnh lùng nhưng vẫn sẽ để ý đến hắn, chỉ dạy hắn. Còn cho hắn đồ ăn ngon. Vì thế Tiểu Hàn Vũ liền xếp sư huynh là người quan trọng sau mẫu thân.
Năm năm học võ cùng nhau cũng là thời gian năm năm sát cánh bên nhau xông pha giang hồ. Túc Hàn Vũ thật mong cứ như vậy mãi nhưng rồi chuyện gì đến rồi sẽ đến, hắn được triệu về cung.
Trở về, Túc Hàn Vũ trở thành người xuất sắc nhất cuộc thi săn bắn, được Túc Vũ hoàng ban cho một điều kiện. Hắn không suy nghĩ liền xin được gặp mẫu thân thường xuyên. Nghe vậy, Túc Vũ hoàng liền không vui nhưng lời đã nói không thể rút lại nên hắn chỉ đáp ứng cho Túc Hàn Vũ gặp nương thân một tháng một lần.
Túc Hàn Vũ vui mừng tạ ơn, liền nhanh chóng đi hướng Lãnh cung. Gặp được mẫu thân hắn vui vẻ kể lại những gì mình đã trải qua 5 năm nay, cũng kể rất nhiều về Lanh Thiên Kỳ sư huynh hắn.
Ngọc Lê Nhi càng nghe càng âm trầm. Nàng ta bất chợt quát hắn một tiếng.
" Con thật ngu ngốc, con có biết Lãnh Thiên Kỳ có thân phận gì không?"
"Huynh ấy là sư huynh con, thân phận gì đó không quan trọng "
" Ngu ngốc. Hắn chính là nhi tử của hồ ly tinh Lam Thiến. Chính hồ ly tinh đó đã hại ta như bây giờ, cũng chính ả cướp đi người ta yêu thương nhất. Lãnh Thiên Kỳ tốt với ngươi còn không phải nhìn trúng thân thể dược nhân này của ngươi ư"
(Gà: viết chỗ này cứ thấy có gì đó ngộ ngộ các nàng à 😅)
"Mẫu thân, không phải như vậy đâu, sư huynh không phải loại người đó"_ Túc Hàn Vũ cuống quýt giải thích.
" Ngươi...mới có mấy năm ngươi liền đi tin người ngoài không tin người mẫu thân như ta nữa rồi khụ....khụ..."_ Đang nói đoạn, Ngọc Lê Nhi bất ngờ ho ra búng máu, khiến cho Túc Hàn Vũ một trận kinh hãi.
"Mẫu thân, mẫu thân"_ Hắn rất sợ, sợ mẫu thân sẽ bỏ hắn đi.
"Mẫu thân người đừng như vậy, sau này ta sẽ không cãi lời người nữa. Người đừng bỏ Vũ Nhi"
"khụ... Ngươi biết nghe lời là tốt, ta chỉ là có chút bệnh cũ. Vũ Nhi giúp ta thử viên thuốc này để ta xem có tác dụng phụ không"_ Ngọc Lê Nhi suy yếu dựa vào nhi tử, đưa cho hắn một viên dược.
Túc Ngọc Vũ nhìn cũng không nhìn liền uống vào. Sau đó thân thể kéo tới từng cơn đau đớn.
"Aaaaa..."
Ngọc Lê Nhi chỉ đứng nhìn hắn lăn lộn trên đất. Nàng ta vui vẻ lẫm bẩm: "Sắp rồi, con rối của ta sắp thành công rồi"
Đến khi mở mắt lại một lần nữa, hắn như đã biến thành một cỗ máy máu lạnh, trở thành một lợi kiếm luôn nghe lời Ngọc Lê Nhi.
Mỗi tháng Ngọc Lê Nhi đều phải cho hắn uống dược để đảm bảo hắn tuân mệnh hoàn toàn.
Nhưng sau khi Ngọc Lê Nhi chết, trong Túc Hàn Vũ như tồn tại hai con người. Một kẻ phẫn nộ muốn giết chết người đã giết chủ nhân hắn là Lãnh Thiên Kỳ. Một kẻ là Túc Hàn Vũ trước đây nên không có ý định giết Lãnh Thiên Kỳ.
Bởi vậy mới tạo thành thế cục như bấy giờ.