Vương Gia Lãnh Khốc Cực Sủng Tiểu Vương Phi

Lãnh Thiên Kỳ vượt qua Ngự Lâm quân. Một đường đi thẳng hướng Càn Long Điện. Hắn cũng không đợi Thái giám bẩm báo Hoàng Thượng mà xông vào.

Thấy bóng dáng đang ngồi phê duyệt tấu chương. Hắn liềm "bùm" một phát quỳ xuống.

"Hoàng huynh, đệ cầu xin huynh. Xin huynh hãy ra lệnh cho Cấm quân và thế lực của huynh góp sức tìm Vy Nhi. Nàng ấy bị Túc Hàn Vũ bắt đi rồi."

Lãnh Vân Hoàng vốn đang tập trung phê duyệt tấu chương. Bỗng thấy Lãnh Thiên Kỳ từ đâu đùng đùng xông vào, một thân lãnh khí.

Hắn còn tưởng đệ ấy tới đây hỏi tội gì hắn cơ đấy. Lãnh Vân Hoàng còn chưa kịp mở miệng hỏi có chuyện gì thì đùng một cái Lãnh Thiên Kỳ quỳ??!!

Lãnh Vân Hoàng:...hú hồn chim én:v

Lúc này hắn mới để ý Lãnh Thiên Kỳ gương mặt căng thẳng pha chút mệt mỏi.

"Túc Hàn Vũ? Sư đệ có thù với đệ? Cũng là chủ nhân sau lưng của Hắc Sát? "_ Lãnh Vân Hoàng có thể nói là cực kì thân thiết với Lãnh Thiên Kỳ nên hắn biết rất nhiều chuyện của Lãnh Thiên Kỳ.

Hắn chỉ biết là Hàn Thiên Vy bị bắt cóc. Nhưng không ngờ thủ phạm là Túc Hàn Vũ - nhân vật thị huyết tàn nhẫn. Chuyện này có vẻ nghiêm trọng rồi.


"Được. Ta sẽ ra lệnh cho bọn họ đi tìm nàng. Còn đệ, đệ nên nghỉ ngơi một chút đi, nhìn đệ xanh xao quá"

"Không cần. Vy Nhi còn đang đợi ta đón nàng về"

Nhìn vẻ mặt Lãnh Thiên Kỳ, hắn biết mình khuyên không được đệ ấy rồi. Chỉ mong có thể nhanh chóng tìm được Hàn Thiên Vy.

________________________________________

Thụy Vũ Các.

Túc Hàn Vũ đang ra sức ôm chặt Hàn Thiên Vy. Môi hắn tái nhợt, không ngừng kêu lạnh. Một lúc sau lại kêu đau.

Hắn lúc này không còn là Túc Hàn Vũ lãnh khốc tàn nhẫn thường ngày nữa mà đang yếu ớt vô cùng. Lãnh nhan bổng trở nên dịu dàng mỏng manh rất nhiều. Hắn lúc này bất cứ ai cũng có thể tổn thương.

Nhìn người nam nhân đang ôm mình không buông này, Hàn Thiên Vy liền trở nên mềm lòng. Có lẽ là tình mẫu tử trồi dậy hoặc là hắn có chút đáng thương.

Nàng đưa tay ra, nhẹ xoa lưng hắn. Miệng nhỏ thì thầm: "Không sao, không sao, sẽ qua nhanh thôi"

Nam tử có lẽ cảm thấy nàng ấm áp cũng có thể là vì nàng an ủi hắn mà càng nhích sát nàng. Đôi tay cường lực ôm nàng vào lòng.

Hàn Thiên Vy nhìn nhìn, tự dưng muốn vuốt tóc sờ đầu hắn. Đây là cơ hội ngàn năm có một a, bình thường làm gì có cơ hội. Mà có nàng cũng không có gan thử. Nàng mới không ngốc mà đi bức lông cọp a.

Nhưng mà...hiện tại hắn thần trí không rõ. Haha bổn cô nương đây liền không khách khí.

Tay nhỏ từ từ chạm vào tóc Túc Hàn Vũ. Ừm thật mềm, y chang như lông tiểu cẩu cẩu hồi trước nàng nuôi vậy. Và thế là từ vuốt nhẹ liền biến thành vò đầu người ta.

Bất quá, chẳng mấy chốc nàng đã bị cái lạnh đánh úp. Nàng liền nhích người tới gần cái chăn bị rớt gần đó.

Có lẽ Túc Hàn Vũ cảm nhận được nàng muốn nhích ra hắn càng ôm nàng chặt hơn.

"Đừng đi"_ Giọng hắn có phần như cầu xin.


Nàng theo bản năng xoa đầu hắn.

"Được rồi ta không đi nữa"

Hàn Thiên Vy nhìn chằm chằm cái chăn sau đó quyết định... dùng chân gắp. Bất quá chân nàng ngắn nên có chút tốn thời gian.

Nhưng còn chưa kịp để nàng vui mùng thì hắn bất ngờ phun ra một ngụm máu. Máu tươi nhiễm đỏ cả vai áo nàng.

Nàng có chút hốt hoảng, tay nhanh chóng lục tìm lọ thuốc trên người. Nàng mang theo thuốc phòng độc, trị độc linh tinh. Vừa hay có thể ức chế độc tính của hắn. Nàng nhét thuốc vào miệng hắn. Túc Hàn Vũ theo bản năng nuốt vào rồi im lặng hẳn. Chỉ có điều hắn vãn ôm chặt nàng không buông.

Nàng thấy vậy mới dám động đậy đắp chăn cho bọn họ. Sau đó ngủ quên lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, có một tia nắng len lỏi vào mật thất. Túc Hàn Vũ nhăn nhăn mày chẫm rãi mở mắt. Trước mắt là dung nhan ngủ say của nàng. Tay hắn đang ôm lấy nàng, trên người lại được đắp chăn.

Túc Hàn Vũ đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng. Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng hơn bao giờ.

Trước đây chưa một ai thật lòng đối đãi hắn. Không ai quan tâm tới sống chết của hắn. Mỗi tháng độc phát hắn đều một mình chịu đựng. Hắn sống không hề có mục đích gì, không có khiến hắn có thể để tâm. Chỉ là trong lòng có âm thanh đốc thúc hắn "tổn thương hắn, làm Lãnh Thiên Kỳ đau khổ". Hiện tại hắn đã có mong muốn của mình.

Hắn muốn nàng. Hắn muốn ấm áp của nàng, quan tâm của nàng. Muốn ánh mắt và trái tim nàng đều hướng về hắn. Toàn bộ của nàng đều thuộc về hắn.

Lãnh Thiên Kỳ gặp nàng trước thì sao. Hắn ta dựa vào cái gì mà độc chiếm nàng.


Hắn từng đều tra qua, nàng đào hôn từng nhiều lần trốn chạy Lãnh Thiên Kỳ còn có, nàng nói bọn họ chưa động phòng. Vậy chẳng phải bọn họ chỉ là phu thê hữu danh vô thực. Nàng chưa hề yêu Lãnh Thiên Kỳ.

Hắn, nhất định sẽ khiến nàng yêu hắn. Cho dù nàng không yêu hắn cũng sẽ giam cầm nàng lại bên mình.

Theo nếp tóc, tay Túc Hàn Vũ lại vuốt ve gương mặt nàng rồi từ từ di chuyển tới môi. Mâu quang xẹt qua tia độc chiếm.

"Lạnh quá"_ Một tiếng kêu lạnh kéo Túc Hàn Vũ ra khỏi suy nghĩ.

Hắn để tay lên trán nàng cảm nhận nhiệt độ. Sau đó mày liền nhíu lại. Hắn bế cả chăn lẫn người ra khỏi mật thất.

Ra tới cửa liền buông xuống mệnh lệnh;

" Gọi Yêu Cơ tới trong vòng nửa khắc. Nếu không thì không cần sống nữa"

"Vâng chủ tử"_ Tên thuộc hạ cả người nhẹ rung.

Túc Hàn Vũ một đường bế nàng về Nhã Ngọc Các. Nhẹ nhàng đặt nàng lên giường rồi phân phó người thay y phục cho nàng. Đòng thời cũng phân phó một nô tỳ khác đi nhà bếp nấu chén canh gừng để nàng uống cho ấm người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận