Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ

Liệt Hạo vội vã bước vào Vương phủ, dùng khinh công bay đi cấp bách đến nỗi nửa khắc cũng không thể đợi được, liền tiến vào phòng Tiếu Tuyết, trong mắt đầy quyến luyến cùng nhớ nhung. Mới một ngày, hắn đã nhớ nàng như vậy, hiện tại hắn đã không thể rời khỏi ánh mắt của nàng, mấy ngày nay vội vàng lo sinh nhật cho mẫu thân, mỗi đêm đến khuya mới trở về, nhìn Tiếu Tuyết ngủ say lại không đành lòng quấy rầy mộng đẹp của nàng. Mặc dù là hắn mỗi đêm dục hỏa đốt người cũng chưa từng chạm vào nàng, mỗi lần đối mặt với Tiếu Tuyết thì cái gọi là tự chủ của hắn liền hoàn toàn hỏng mất. Nhưng là mấy ngày nay chính hắn cũng muốn bội phục định lực của mình.

Tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng mình nhớ nhung, không khỏi hoảng hốt.

"Người đâu!"

Vài tên thị vệ vọt vào, nghĩ rằng phát sinh chuyện gì, liệt đao bên hông nháy mắt liền rút ra, nhìn thấy trong phòng chỉ có ánh mắt thịnh nộ của Vương gia, thận trọng hỏi.

"Vương gia có gì phân phó?"

"Ái phi của bổn vương không ở trong phòng, tức tốc tìm xem nàng đang ở nơi nào?"

"Tuân mệnh!"

Thị vệ lĩnh mệnh vội vã chạy ra ngoài, chặn đầu làm một nha đầu thiếu chút nữa làm rớt chén canh đang bưng lên. "Bì bõm ~~" Hồng Y nha đầu nhìn thấy bộ dáng thịnh nộ của Vương gia, sợ tới mức liền quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

"Vương gia thứ tội!" Nha đầu sợ tới mức cả ngài run run.

"Còn không mau đi tìm Vương Phi" Liệt Hạo điên cuồng hét lên với thị vệ. Nha đầu vội vàng nói.


"Vương gia bớt giận, nô tỳ biết Vương Phi ở nơi nào."

Liệt Hạo đột ngột đứng dậy bóp cổ nha đầu. "Nói mau, Vương phi ở nơi nào?"

"A! Vương phi ở thư phòng."

Nha đầu bị bóp cổ cảm thấy cực khó thở, Liệt Hạo mạnh mẽ buông nha đầu ra, nhanh chóng bước ra ngoài, chờ nha đầu hoàn hồn thì đã không thấy bóng dáng. Nha đầu trong mắt tràn đầy hoảng sợ cùng kinh hãi.

"Tình nhi, nơi này có rất nhiều sách dạy nấu ăn nha."

"Tiểu thư, người xem sách dạy nấu ăn làm gì?"

"Ha ha ha… Tình nhi, muội không biết nấu cơm cho người trong lòng ăn cũng là một việc thực hạnh phúc sao?"

Nhìn chân mày tiểu thư sáng lạn, liền biết tiểu thư đã yêu sấu sắc Vương gia, nhưng tiểu thư cho tới bây giờ cũng chưa từng bước chân xuống phòng bếp, lúc này Tiếu Tuyết cùng Tình nhi ở thư phòng sung sướng lật từng cuốn sách, già ma ma sớm rời khỏi phòng đứng bên ngoài chờ đợi.

"Vương gia?" Già ma ma nhìn thấy Vương gia hấp tấp, đột nhiên xuất hiện bên cạnh, con mắt thiếu chút nữa rớt xuống, nghi hoặc chính mình luôn luôn ở nơi này, sao lại không thấy Vương gia đi tới lúc nào?

"Vương phi đâu?" Ánh mắt sắc bén nhìn quét qua già ma ma, nhìn chằm chằm cửa thư phòng.

"Hồi Vương gia, Vương phi cùng nha đầu tên Tình nhi ở bên trong."

Liệt Hạo đột nhiên đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Tiếu Tuyết tập trung tinh thần nhìn vào cuốn sách, tiếng mở cửa lớn như vậy lại hoàn toàn không nghe thấy. Ngược lại Tình nhi nhìn thấy Vương gia xuất hiện, cực hoảng sợ, Liệt Hạo ra lệnh bằng mắt, Tình nhi yên lặng rời khỏi, cũng tự động đóng cửa lại, lúc này Liệt Hạo đi từ từ tiến đến, ôm cổ Tiếu Tuyết.

"A…" Tiếu Tuyết sợ hãi kêu lên. Chống lại ánh mắt ôn hoà của Liệt Hạo. "Hạo… chàng vào đây từ lúc nào?"

"Ái phi đang nhìn cái gì thế?" Liệt Hạo nhìn chằm chằm sách dạy nấu ăn trong tay Tiếu Tuyết, xẹt qua khác thường. "Như thế nào? Ái phi muốn học nấu ăn à?"

"Ha ha ha…thiếp định thế nha."

"Vì sao muốn học, chẳng qua là bên trên có rất nhiều sách nha, ta xem thực tinh xảo a." Liệt Hạo xoa xoa cái mũi Tiếu Tuyết sủng ái nói "Tuyết nhi, bổn vương cũng không muốn nàng học cái này."

"Vì sao, nấu cơm cũng không đến nỗi mệt chết mà?"

"Nàng là ái phi kiếp này của bổn vương, làm sao có thể để nàng có cuộc sống mệt mỏi được?"


"Ha ha, Hạo… chàng không biết sao, thiếp còn nghĩ sẽ làm cho chàng mấy món ăn đấy!" Nói xong Tiếu Tuyết còn thực ủy khuất cúi thấp cái đầu xinh đẹp "Nếu chàng chê thiếp làm không tốt, thiếp đây sẽ không làm nữa."

Liệt Hạo nhìn Tiếu Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu "Tuyết nhi, cho dù nàng cho ta ăn độc dược, ta cũng sẽ ăn."

"Hạo…." Tiếu Tuyết nghẹn ngào, người nam nhân này, dùng phương thức của chính hắn để yêu nàng, mặc dù lời nói bá đạo, nhưng thật ấm áp, Tiếu Tuyết kích động tiến vào trong lồng ngực rộng lớn của Liệt Hạo, Liệt Hạo dịu dàng vuốt ve mái tóc mượt mà của Tiếu Tuyết. Lẩm bẩm nói:

"Bổn vương nên làm sao bây giờ, một ngày không thấy nàng giống như là bị dày vò, nàng thật là một tiểu yêu tinh, tiểu yêu tinh mê hoặc tâm trí của bổn vương."

"Hừ … thiếp là yêu tinh đấy, vậy chàng cách xa thiếp là được!"

"Nàng dám. Mặc kệ nàng là cái gì, yêu tinh cũng tốt, tiên nữ cũng thế, bổn vương kiếp này, trọn đời cũng không buông tay nàng!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Tiếu Tuyết chiết toả ra hào quang chói mắt.

"Thật vậy chăng? Cả đời, không xa không rời?"

"Ừ, đời đời kiếp kiếp không xa không rời!"

Trong lòng Tiếu Tuyết cũng thề sẽ không xa không rời hắn, đời đời kiếp kiếp.

"Tuyết nhi, mấy ngày nay bổn vương vội vàng lo cho Hoàng Thái Hậu, gần tới yến thọ mẫu hậu của bổn vương, cho nên không có thời gian cùng nàng, nàng có nhớ bổn vương không?"

"Nhớ nha, thiếp cho là chàng vì quân sự mà vội vàng như vậy."


Liệt Hạo hôn lên tóc Tiếu Tuyết "Chờ làm xong việc này, ta mang nàng khắp nơi dạo chơi?"

"Thật vậy chăng? Hạo, không được gạt thiếp nha."

Liệt Hạo cười khanh khách "Cũng biết nàng không chịu ở yên trong phòng."

"Cái gì mà không chịu ở yên trong phòng nha, nói như vậy thật khó nghe!"

Cái miệng nhỏ nhắn cự lại, thật là ủy khuất. Liệt hạo nhìn thấy Tiếu Tuyết như vậy, trong lòng khẽ rung động.

"Bổn vương xin lỗi, được không!"

Tiếu Tuyết nâng khuôn mặt nhỏ nhắn si ngốc cười cười.

"Nàng…. Nàng dám đùa giỡn bổn vương?"

Liệt Hạo làm bộ tức giận, cùng tiếu tuyết đấu khí (12) cũng cảm thấy ngọt ngào.

*(12) đấu khí: tranh đua nhau, cự cãi. Ở đây là hai anh chị này cãi yêu với nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận