Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ

Đêm, yên tĩnh lạnh lẽo, lòng người cũng trở nên khó giải.

Tiếu Tuyết không biết nàng trở lại Mị cung như thế nào, trong đầu vẫn nhớ tới "Muốn trẫm hướng Hoàng huynh tuyên chiến sao…" bình thản mà kiên định, khiến nàng rối loạn phương hướng. Tiếu Tuyết vốn là không hy vọng bất luận kẻ nào vì mình mà thương tâm, thống khổ, nhưng từ lúc đến thời không này dường như không thể như ý nguyện.

Lạnh lùng cười ra tiếng, chính mình làm sao lại bị cướp đoạt thế này.

Tình nhi vẫn truy hỏi nàng có đắc tội Hoàng Thượng hay không, trong lòng Tiếu Tuyết ngưng trọng, nếu đắc tội cũng không khá hơn tình cảnh hiện giờ.

Theo Tình nhi dò hỏi, ngày mai là lúc Hạo đi hòa thân trở về, sắc mặt Tiếu Tuyết cực kì phức tạp.

Ngày mai có nên ra khỏi thành nghênh đón, bình tĩnh đối mặt với Hạo hay không?

Tâm sự phập phồng lo lắng, không thể nào nói ra.

Sáng sớm gió nhẹ thổi qua, trong phòng Tiếu Tuyết một đêm không ngủ, vẻ mặt hơi tái nhợt, tiều tụy.

Tình nhi vội vàng vào cửa "Tiểu thư, Tình nhi hầu hạ người rửa mặt chải đầu, một lúc nữa Hạo Vương gia nhìn đến lại trách Tình nhi không biết hầu hạ người thật tốt." Tình nhi hưng phấn như vậy nàng biết là vì đang lo cho nàng, nhưng trong lòng nàng phiền muộn khó tiêu trừ.


"Tình nhi, tùy tiện hầu hạ là được, tỷ không ra đón Hạo, muội thay tỷ ra ngoài thành nhìn một chút đi!" Rầu rĩ nói.

"Sao ạ? Tiểu thư, sao lại như thế, Hạo Vương gia…"

"Tỷ hôm nay quá mệt mỏi mà thôi, muội yên tâm đi đi!"

Trong kinh thành, phi thường náo nhiệt, Liệt Hạo đi hòa thân trở về, tâm hưng phấn kích động.

Nửa tháng, mắt thấy cửa thành gần trước mắt, Liệt Hạo sắc mặt ôn hòa, trong lòng lẩm nhẩm “Tuyết nhi, bổn vương thề cuộc đời này sẽ không xa nàng nữa, mặc dù có quốc sự trong người, ta vẫn sẽ ở bên cạnh nàng. Nửa tháng, tương tư thành bệnh, hàng đêm khó ngủ, mỗi ngày ăn uống không biết tư vị, lòng như có chỗ trống, Tuyết nhi, nàng có biết bổn vương trúng độc của nàng rất nặng hay không.”

Thấp thoáng, có thể thấy được Hoàng Thượng đang ngênh đón trước cửa thành, tâm hắn bình tĩnh lại.

"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…" Thị vệ đồng loạt quỳ xuống vấn an.

"Thần tham kiến Hoàng Thượng, cung thỉnh thánh an!" Liệt Hạo thản nhiên nhìn Hoàng Thượng.

"Hoàng huynh xin đứng lên, một đường cực khổ rồi."

"Truyền lệnh xuống, vì Hạo Vương chuẩn bị yến tiệc, trẫm muốn họp mặt với hoàng huynh!"

"Tuân mệnh!"

Cách đó không xa Tình nhi thấy tình huống như vậy, nghĩ rằng nên trở về bẩm báo với tiểu thư.

Liệt Càng Cung.

Một bàn món ăn phong phú, tinh xảo thanh lịch, cung nữ, thái giám nơm nớp lo sợ hầu hạ, không dám có chút quá phận, đều sợ làm tức giận long nhan, đầu mình sẽ khó giữ được.


"Hoàng huynh đi đường có khoẻ không?"

"Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, thần một đường rất tốt! Nhờ hồng phúc của Hoàng Thượng, lần hòa thân này hết thảy đều thuận lợi!"

"Trẫm biết Hoàng huynh ra mặt nhất định là thuận lợi, Hoàng huynh, nơi này không có người ngoài, không cần khách khí như vậy!" Nói xong khẽ cười.

"Phận quân thần, Hoàng Thượng vẫn là cẩn thận thì hơn."

"Mậu hậu gần đây tốt không?"

"Mậu hậu vẫn tốt lắm, Hoàng huynh yên tâm."

"Hoàng Thượng, thần lần này đi ngang qua Ngụy Quốc, thái tử Ngụy Quốc cố ý đem hoàng muội đưa đến Liệt Quốc, lấy cớ là hoà thân, Hoàng Thượng thây thế nào?"

"Hoàng huynh cho rằng nên giải quyết thế nào?" Liệt Tuấn hỏi lại, ánh mắt có phần lạnh lẽo.

"Hoàng Thượng, Liệt Quốc tuy rằng nhìn như so với Ngụy Quốc cường thịnh hơn, nhưng Ngụy Quốc cũng không thể coi thường, nếu Ngụy Quốc cố ý, vi thần không thể cự tuyệt, nghe đồn Ngụy quốc Công Chúa dung mạo như tiên, không kém với phi tần trong hậu cung của Hoàng Thượng, ban thưởng chức Quý phi đối với Ngụy Quốc cũng coi như là công đạo rồi!"

"Ha ha! Hoàng huynh, huynh thế nhưng vì trẫm chuẩn bị tốt thật, trẫm nào có thể cự tuyệt đây!" Liệt Tuấn tà mị cười.


"Thần không dám, Hoàng Thượng không muốn như vậy sao?" Liệt Hạo yên lặng nhìn Hoàng Thượng, chân mày nghi hoặc.

"Huynh cho rằng trẫm nên đáp ứng sao?" Liệt Tuấn hỏi lại.

"Vi thần chỉ là đề nghị mà thôi, nếu như Hoàng Thượng có ý khác, cũng chưa chắc không thể."

"Ha ha ha… Hoàng huynh đây chính là do huynh nói đấy, đến lúc đó đừng bàn lại. Huynh cũng mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi đi, hai ngày này cũng đừng vội vã quay về Vương phủ, trẫm cùng Mậu hậu cũng muốn cùng huynh họp gặp đấy."

Một bàn nhìn như yến tiệc thiết yến khoản đãi, thật là lòng người khó dò.

"Tuân mệnh! Tạ Hoàng Thượng, thần xin cáo từ…"

Ra khỏi Liệt Càng Cung, Liệt Hạo có cảm giác như mình đang bị tính kế, nhưng mà Hoàng Thượng là hoàng đệ ruột thịt của mình, từ nhỏ cảm tình sâu sắc, áp chế cảm giác bối rối trong lòng, là chính mình đa nghi sao? Cũng hi vọng chính mình đa nghi đi.

Trong lòng rất nhớ nhung Tiếu Tuyết, vận khí một cái, sử dụng khinh công, nháy mắt liền tới Mị cung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận