Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ

Bên ngoài chùa cổ, một chiếc xe ngựa hoa lệ thắng cương ngừng lại.

Ngoài xe ngựa không khí ngưng kết thành băng. Tiếu Tuyết ngồi trong xe cảm thấy tình huống không đúng, bâng khuâng không biết có nên đi ra hay không.

"Tĩnh Nam Vương, đã lâu không gặp!" Mĩ nam cầm cương ngựa nói với Tĩnh Nam Vương cách đó không xa, vẻ mặt lạnh nhạt.

"Ngụy Vương đích thân đến Liệt Quốc thật là vinh hạnh, bổn vương đã đón tiếp chậm trễ!" Nói xong ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngụy Vương.

Ngay lúc hai người nhìn nhau thì Ngạo Trình đi đến sát xe ngựa.

"Tuyết nhi, là muội sao?" Ngạo Trình vội vàng hỏi.

Tiếu Tuyết bối rối nhấc màn che lên, hé ra khuôn mặt tuấn tú vì vội vàng mà đẫm mồ hôi đang phóng đại trước mắt.

"Ngạo Trình!" Tiếu Tuyết kinh hô, vẻ mặt kinh hỉ.

"Mau xuống xe đi, không chỉ huynh, Tĩnh Nam Vương cũng đến." Ngạo Trình vừa nói vừa đem Tiếu Tuyết ôm tới trước mặt.

Ngạo Trình dắt Tiếu Tuyết đi đến gần Tĩnh Nam Vương cách đó không xa.

"Có sao không?" Vẻ mặt khẩn trương không cần nói cũng biết.

"Yên tâm, không có việc gì!" Tiếu Tuyết lạnh nhạt cười. Nụ cười đẹp như hoa!

Mà lúc này Ngụy Vương lại cụp mắt, ánh mắt ẩn dấu đau đớn cùng không cam lòng. Nhưng cũng không còn cách nào khác.

"Thời gian không còn sớm, muội muốn gặp Hành Ân Đại Sư." Tiếu Tuyết nói với Ngạo Trình cùng Tĩnh Nam Vương, giọng điệu thật chắc chắn.

"Mị Nhi, muội vẫn quyết định đi sao? Nhưng Hạo Vương hắn… chẳng lẽ không còn lý do nào khiến muội lưu lại đây sao?"

Tiếu Tuyết chống lại vẻ mặt chờ đợi của Tĩnh Nam Vương - Liệt Vinh Khang, cười khổ nói "Cho dù lần này, muội lựa chọn lưu lại, có ý nghĩa gì sao? Đây không phải là cuộc sống mà muội mong muốn, muội chỉ muốn sống bình ổn, không cần phân tranh, nhưng nếu muội lưu lại chỉ sợ sẽ càng làm nhiều người thương tâm, mà muội cũng không thuộc về nơi này, thế thì còn gì để nuối tiếc nữa?"

"Huynh chỉ hy vọng có thể thường xuyên nhìn thấy muôi, hi vọng muội có thể hạnh phúc, Ngạo Bảo sẽ toàn lực bảo hộ muội, không cho bất luận kẻ nào thương tổn muội, như vậy cũng không được sao?" Ngạo Trình đột nhiên nắm lấy hai tay Tiếu Tuyết, ánh mắt vội vàng, thần sắc thống khổ.

"Nếu các huynh hi vọng muội hạnh phúc, thì không nên ngăn cản muội, cho dù muội trở về thời không của muội, muội cũng sẽ vĩnh viễn nhớ đến các bằng hữu cùng chung hoạn nạn như các huynh." Tiếu Tuyết nhắm chặt mắt, đầu hơi nghiêng, không đành lòng nhìn đến tình cảnh này. 

Ngạo Trình hai tay vô lực buông xuống, tựa như thể xác mất đi linh hồn.

Tiếu Tuyết cực kì quyết tâm, không còn gì lưu luyến, yên lặng hướng chùa đi đến.

Mới cất bước, phía sau đột nhiên vang lên tiếng hò hét "Không có gì muốn nói với trẫm sao? Mặc dù lúc trước trẫm đã cướp nàng đi."

Bóng dáng cứng đờ, chấn động. Một lát sau "Cảm ơn đã đưa ta về tới đây. Bảo trọng!" Tiếp tục đi về phía trước.

"Lý Mị Nhi, trẫm đáp ứng nàng, lúc trẫm còn sống sẽ không tấn công Liệt Quốc, sẽ cùng chung sống hoà bình, cũng sẽ để cho hoàng muội trở lại Ngụy Quốc, mặc kệ nàng có thể trở về quê hương của nàng, trẫm… chúc phúc nàng…" Nói xong, tay nắm chặt dây cương, lập tức giục ngựa chạy như điên, để lại một trận cát bụi mù mịt.

Mà Tiếu Tuyết lại rơi lệ thống khổ vô cùng, thế này cũng tốt, cuối cùng mình cũng không đoán sai. Chính là ngài đã yêu Tiếu Tuyết, tâm ý của ngài, Tiếu Tuyết hiểu được… tha thứ cho Tiếu Tuyết nhẫn tâm.

Liệt mã vẫn chạy như điên, trên lưng ngựa Ngụy Vương lại chảy xuống giọt lệ duy nhất đời này, giọt lệ mặn mặn, lệ trong suốt bị gió thổi đi.

Ngẩng đầu hét lớn một tiếng "Giá…" hướng tới Ngụy Quốc chạy đi. Kiếp này từ đây không hề gặp lại.

Một lúc sau!

Thấy Hành Ân Đại Sư, biết buổi tối là thời điểm đã định, xem tinh tượng, Thất Tinh xếp một hàng thẳng tắp, đó là lúc Tiếu Tuyết trở về. Mà khi Tiếu Tuyết tại lương đình trong chùa cổ ngẩn người, tâm nàng rơi vào biển sâu, chạm không đến.

Tư vị đau đớn, cực lực khống chế nhưng vẫn đau triệt nội tâm.

“Hạo… nếu như có kiếp sau, thiếp và chàng nhất định phải gặp nhau lúc thời thế yên ổn, hòa bình, mặc dù chàng là một người bình thường lưu lạc, Tuyết nhi cũng cam nguyện cùng chàng bên nhau không hối tiếc.” Nghĩ đến lại rơi lệ, nàng mặc kệ lệ rơi xuống mặt.

Cảm giác trái tim nhói đau không chịu nổi, tay nàng ôm chặt ngực, đột nhiên đụng đến một vật cứng trơn trượt, kinh hãi, lại nhớ tới một chuyện chưa làm thỏa đáng.

Rời khỏi lương đình tìm Tĩnh Nam Vương thì phát hiện một bóng dáng đưa lưng về phía nàng, cô tịch mà gầy yếu, nội tâm Tiếu Tuyết bị áy náy dày vò, ‘Nguyệt phi’ nhờ nàng chiếu cố hắn thật tốt, nhưng nàng…

"Tĩnh Nam Vương…" Tiếu Tuyết đi đến bên cạnh, nhẹ giọng nói.

"Mị Nhi…" Liệt Vinh Khang xoay người nhìn Tiếu Tuyết, vẻ mặt nháy mắt đã ôn hòa, thân thiết.

Tiếu Tuyết từ trong lòng lấy ra một cổ ngọc cùng một phong thư tiên đế tự tay viết, giao cho Liệt Vinh Khang.

"Chờ về hãy xem, ngọc này là ‘Nguyệt phi’, cũng chính là mẹ huynh nhờ muội giao cho huynh, phong thư này là Tiên Đế tự tay viết, bên trong có điều mà huynh muốn biết, hy vọng có thể mở ra khúc mắc của huynh, không cần dây dưa trong thù hận, được không?"

Liệt Vinh Khang kinh ngạc, song lại cố trấn tĩnh mình "Kỳ thật mấy năm nay, bổn vương cũng đã minh bạch rồi, mẫu phi là vì bảo toàn đứa con của mình, mà bổn vương cho tới bây giờ cũng không dám nhìn người, bổn vương đã không còn cừu hận, từ lúc gặp được muội, đã không còn cừu hận nữa rồi. Nhưng là muội sẽ lưu lại sao? Mặc dù không phải vì bổn vương…"

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, muội không nên gặp các huynh, mặc dù muội chưa bao giờ từng có ý này, nhưng cũng là vì muội mà các huynh mới bị thương tổn, Tiếu Tuyết khó thoát tội này… có lẽ chỉ có khi muội rời đi mới có thể để cho các huynh bắt đầu lại, mỗi người đều có quyền sở hữu hạnh phúc riêng." Tiếu Tuyết nói xong ánh mắt nhìn về phương xa, nơi đó có thật sâu tưởng niệm cùng không thể buông tay.

Có phải sẽ không còn được gặp lại Hạo lần cuối cùng…

Màn đêm đến, Hành Ân ngóng nhìn trời cao, Thất Tinh chậm rãi xếp thành một hàng, ánh sáng chói mắt, trong suốt chợt lóe chợt lóe, loá mắt tựa như kim cương.

Trong chùa Hành Ân Đại Sư đã sớm dâng lên vòng Bát Quái, Tiếu Tuyết được Hành Ân mang vào giữa vòng Bát Quái, an ổn ngồi xuống, Hành Ân mặt nhìn về phía Tiếu Tuyết, ngồi xuống đối diện. Hành Ân Đại Sư nhẩm miệng đọc khẩu quyết, hai tay chắp lại đặt trước ngực, mắt nhắm lại, môi mấp máy.

Mà một bên Ngạo Trình cùng Liệt Vinh Khang cũng cau mày, tâm hai người vô cùng đau đớn, nếu đây là lựa chọn của nàng, như vậy cho dù có thống khổ, bọn họ cũng sẽ thành toàn cho nàng.

Thất Tinh Quy Vị, ánh sáng chói mắt hút vào giữa Bát Quái, chỉ thấy Bát Quái xoay tròn, càng lúc càng nhanh, sắc mặt Tiếu Tuyết cũng càng ngày càng trắng bệt, xoay tròn theo Bát Quái, thân thể Tiếu Tuyết nhẹ nhàng bay lên, chậm rãi bị hào quang bao trùm.

Thiên địa lúc này thật tựa như bị vạn trượng hào quang che đậy, bảy màu hội tụ.

Mà lúc này một tiếng hét điên cuồng cùng khiếp sợ vang lên trong chùa, "Tuyết nhi! Đừng... đừng trở về…" Liệt Hạo vận khí bay lên. Đến gần vòng Bát Quái lại bị lệ khí quanh hào quang ngăn lại, ngã nhào xuống. Miệng phun ngụm máu tươi, vết thương cũ vẫn chưa lành, nhưng Liệt Hạo giống như phát điên, liều mạng vận khí, lại bị vòng Bát Quái ngăn trở ngoài vòng tròn, thân thể lại ngã xuống không còn khí lực, hắn vẫn không chịu buông tay. Chống đỡ thân thể, trong miệng không ngừng tuôn ra máu tươi, chậm rãi đi đến gần vòng biên. Dùng sức rống giận "Tuyết nhi, cho dù chết, bổn vương cũng không để nàng rời khỏi, nàng chỉ có thể là người của bổn vương… đời đời kiếp kiếp chỉ có thể là của bổn vương… nàng trốn không thoát đâu......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui