Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ

Trong kinh thành Liệt Quốc ai cũng đều sợ hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng Hạo Vương phi đã hôn mê ba ngày không thấy tỉnh lại, mà Hạo Vương gia tức giận cũng càng ngày càng không thể khống chế được.

Trong Vương phủ mỗi người đều hiện ra thần sắc khẩn trương, lúc nào cũng lo lắng đầu mình khó giữ được, tất cả hạ nhân ba ngày qua đều tự yên lặng cầu nguyện, mong Vương phi mà bọn họ tôn kính nhanh tỉnh lại, để cứu vớt dân chúng thiên hạ. Chỉ sợ Vương phi nếu không tỉnh lại, Vương gia có thể sẽ giết sạch người trong thiên hạ, để phát tiết tức giận cùng tuyệt vọng.

Trong phòng, Tiếu Tuyết hôn mê trên giường đã ba ngày, ba ngày qua các thần y nổi tiếng trong giang hồ tại Liệt Quốc đều thúc thủ vô sách (không còn cách nào khác). Mà Thái Y trong cung cũng lại lắc đầu thở dài.

"Không cần thở dài nữa, chết tiệt, nếu các ngươi cứu không được Vương phi, bổn vương sẽ cho cả nhà các ngươi chôn cùng." Hạo Vương vẻ mặt tàn bạo, toàn thân như nổi bão, ai gặp phải sẽ bị đả thương đầy mình.

"Thuộc hạ không dám chậm trễ, Vương gia xin bớt giận!" Một Thái Y quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Trương Thanh vội vàng báo lại "Vương gia, Hành Ân Đại Sư đến!"

"Mời ngài ấy tiến vào… những người khác lui xuống, còn nữa… mau chóng nghiên cứu ra phương thuốc, có sai sót gì thì các ngươi cứ chờ chết đi!" Nói xong ánh mắt hung ác bắn thẳng đến vị Thái Y đang quỳ xuống.

"Tuân mệnh!" Một Thái Y lăn nhào ra khỏi phòng.

Lúc Hành Ân vào phòng, thấy Hạo Vương ưu thương mà thô bạo ở trong phòng đi qua đi lại, vẻ mặt vội vàng xúc động.

"Vương gia, thỉnh an tâm chớ vội nóng nảy! Vương phi không có nguy hiểm tánh mạng, chỉ là hôn mê, tin chắc rất nhanh sẽ thức tỉnh."

"Đã ba ngày, bổn vương chờ đợi đủ rồi, vì sao nàng còn không tỉnh? Đại sư, ngài nói nàng không có nguy hiểm tánh mạng, nhưng vì sao dược vật gì cũng vô pháp,không thể khiến nàng tỉnh đây." Liệt Hạo vội vàng, muốn có người nói cho hắn biết, hứa hẹn với hắn, Tiếu Tuyết không hề rời khỏi hắn, bằng không hắn cũng sắp điên rồi.

"A Di Đà Phật! Vương gia, về phần Vương phi vì sao không thức tỉnh, phải xem tạo hóa, thiên ý khó trái!" Hành Ân thì thào nói.

Mà theo Hành Ân Đại Sư đến, còn có Hoàng Thượng, Tĩnh Nam Vương cùng Ngạo Trình. Mỗi người sắc mặt đều thống khổ không thể tả.

"Hoàng huynh chớ tức giận, thương thế của huynh chưa lành, phải bảo trọng thân thể mới tốt." Liệt Tuấn vẻ mặt lo lắng nhìn Liệt Hạo, hiện tại cảm tình hai huynh đệ trải qua lần này so với trước kia càng sâu sắc hơn. Mà Hoàng Thượng cũng cố gắng quên đi chấp niệm, tuy rằng nhìn thấy nàngtrong lòng liền đau đớn, cùng không cam lòng. Nhưng chung quy vẫn nguyện ý một mình gánh vác! Cũng không muốn phá hoại cảm tình đã như ăn sâu bám rễ của bọn họ.

"Tạ Hoàng Thượng quan tâm… thần cũng không còn gì!" Liệt Hạo hành lễ nói.

"Hoàng huynh, ở đây không có người lạ, không cần phải đa lễ." Nói xong, nâng Liệt Hạo đang suy yếu lại.

Ngồi bên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm thiên hạ trên giường, đau đớn, chỉ cần nàng tỉnh lại, cái gì bổn vương cũng đều nguyện ý, cái gì cũng không cần nữa.

Tĩnh Nam Vương cùng Ngạo Trình nhìn thấy hết thảy, cũng tiếp nhận sự thật, chỉ cần nàng tỉnh lại, bọn họ sẽ chúc phúc cho nàng, để nàng có cuộc sống mình muốn, không hề dây dưa, nàng nói, buông tay cũng là một cách yêu, không phải sao? Tuy rằng rất không cam lòng, rất đau đớn, nhưng là chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy nàng hoạt bát, sáng sủa, khỏe mạnh, chẳng sợ phải trả giá bằng sinh mệnh đều không tiếc, sao phải đau lòng đây.

Tình nhi được an bài hầu hạ Tiếu Tuyết trong phòng, ba ngày qua không ngừng đi qua đi lại bên cạnh Tiếu Tuyết, không muốn nàng tỉnh lại có cảm giác mê man, vừa cùng nàng trò chuyện. Mấy ngày qua, Tình nhi đều không thể đối mặt sự thật chủ tử vẫn hôn mê, cảm thấy rất đau lòng, chỉ mong tất cả đau khổ đều có thể chấm dứt.

Liệt Hạo sợ Tiếu Tuyết buồn, cơ hồ là ba ngày chưa từng rời khỏi cửa phòng nửa bước, một mực yên lặng canh giữ bên người Tiếu Tuyết, cũng hi vọng lúc nàng tỉnh lại liền có thể nhìn thấy ánh mắt thâm tình của mình đầu tiên, để cho nàng biết nếu như hắn không có nàng, dù sống vẫn chỉ là một khối thân thể không có linh hồn. Kỳ thật Liệt Hạo nghĩ tới, chỉ cần Tiếu Tuyết dám vĩnh viễn rời khỏi hắn, cho dù lên tới thiên đường, hay xuống địa ngục, hắn cũng sẽ đuổi bắt nàng, sau đó hung hăng buộc lại bên người, cưng chìu nàng, yêu nàng.

Tiếu Tuyết hơi cong ngón tay.

Mí mắt giật giật, ánh sáng chiếu vào mắt, trong đầu nháy mắt thanh tỉnh, nàng gặp tai nạn xe cộ, nhưng hiện tại nhớ rõ từng tình tiết, giống như là chưa hề chịu đau đớn, thân thể không có cảm giác đau đớn như bị bánh xe nghiềng qua, cũng không có dấu hiệu đổ máu. Chỉ là trong mơ hồ, có một nam nhân ôn nhu vẫn không ngừng nói chuyện, giọng điệu tràn ngập bất lực cùng tưởng niệm, có khi còn mang theo uy hiếp, chẳng lẽ tai nạn xe cộ khiến nàng bị ngốc đi, bằng không làm sao có thể mơ như vâỵ.

"Tiểu thư…. tiểu thư…" Một giọng nói khẽ gọi.

Đây là nơi nào, “Tiểu thư… là ai?” Tiếu Tuyết lại giật giật ngón tay.

"Vương gia, ngài xem ngón tay tiểu thư vừa mới cử động, thật sự, ngài mau nhìn xem…" Ngữ khí tràn ngập vội vàng, hưng phấn, kích động.

"Phải không? Có thật không? Tuyết nhi, là bổn vương, nàng mở mắt ra nhìn bổn vương được không?"

Là ai ở gọi nàng “Tuyết nhi…”, nhưng hắn là ai vậy, vì sao tự xưng mình là “bổn vương”? Hiện tại đang ở nơi nào? Thiên đường chăng?

Một bên Liệt Tuấn, Liệt Vinh Khang cùng Ngạo Trình giống như hô hấp bị ngừng trệ, chậm rãi đi đến bên giường, thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm thiên hạ trên giường.

Đứng ở một bên - Hành Ân đại sư, tay vuốt chòm râu, mỉm cười. Sau đó hai tay chấp trước ngực, ánh mắt nhắm chặt, trong miệng mặc niệm "A Di Đà Phật."

Cảm giác có rất nhiều đôi mắt nhìn mình chằm chằm, Tiếu Tuyết miễn cưỡng từ từ mở mắt ra.

Vừa vặn chống lại một ánh mắt thâm tình mà nóng bỏng. Như có ma lực cắn nuốt chính mình.

"Tuyết nhi… Tuyết nhi…." Liệt Hạo vội vàng ôm chặt Tiếu Tuyết vào lòng, hôn xuống trán nàng, lạnh lẽo, nhưng ẩn chứa thâm tình nồng nàn.

Trong đầu Tiếu Tuyết nhất thời u mê, đây là tình huống gì, soái ca này, có quen nàng sao? Nhưng nàng khi nào thì quen biết một nam nhân như vậy? Tiếu Tuyết rời khỏi vòng ôm của Liệt Hạo. Mắt đẹp nhìn chằm chằm Liệt Hạo, hắn tuy rằng tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, lại không hề ảnh hưởng tới sự tuấn mỹ xuất sắc của hắn, thần sắc khí phách cùng sắc lạnh, lại tăng thêm phần quý khí bất phàm.

"Soái ca ca, huynh quen ta sao? Nhưng ta sao lại không nhớ rõ có quen huynh nha… Đây là nơi nào? Thiên đường sao?" Tiếu Tuyết vẻ mặt vô tội nhìn Liệt Hạo.

Một câu nói không nặng không nhẹ, đem Liệt Hạo đánh vào vực sâu vạn trượng.

Mà ba người khác vẻ mặt xám tro, đột nhiên mỗi người đều nhìn về phía Hành Ân Đại Sư, ánh mắt vội vàng cùng nghi hoặc, hi vọng đại sư có thể giải thích tình huống trước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui