Vương Gia, Ly Hôn Đi

_ Không, nô tì không dám! - Tô Tần lại cúi đầu, nhưng trong lòng thầm
oán, nếu không phải là ngươi ỷ vào phe mình đông người, bản tiểu thư mới chịu bỏ qua cho ngươi, bất quá hảo hán không tính toán chuyện trước
mắt, nhiều 1 chuyện không bằng bớt 1 chuyện.

_ Đi- Đại hán hướng bọn người phía sau phất phất tay.

1 đám người liền đuổi theo phương hướng Tô Tần chỉ.

Tô Tần thấy bọn hắn đi xa, mới thở phào nhẹ nhõm, vừa mới quay người đóng cửa, lại phải chống lại 1 ánh mắt dò xét.

_ Ngươi, ngươi đang làm gì thế? - Tô Tần thân thể cứng đờ, bị loại ánh
mắt quỉ dị của nàng đột nhiên xuất hiện ở phía sau hù dọa, Tô Tần theo
phản xạ bản năng mà lùi lại vài bước.

_ Ngươi hoàn toàn không giống trước kia! - Mỹ nữ sau khi xem xong, đột nhiên dùng cái loại ngữ điệu này nói.


_ Không, không giống với ai? - Nàng đương nhiên là không giống rồi, mọi người đều khác nhau! Bởi vì, nàng là xuyên qua!

_ Không, trong ngoài đều không giống nhau! - Nói xong, mỹ nữ khóe miệng hơi câu dẫn- Bất quá, ta là thích ngươi bây giờ hơn!

_ Gì? - Tô Tần nghe không hiểu, ngây ra 1 lúc.

_ Chúng ta trước hãy rời đi, đợi lát nữa lại nói chuyện, 1 hồi bọn họ
phát hiện bị lừa, nhất định sẽ quay trở lại! - Mỹ nữ nói xong lôi kéo Tô Tần đi ra ngoài.

Đi không bao xa, liền gặp 1 người quen.

_ Tiểu thư! - 1 nữ hài tử mặc trang phục giống Tô Tần xuất hiện trước mặt các nàng.

_ Ngươi là ai? - Tô Tần thấy nàng gọi mình, trong lòng thầm than, phỏng
chừng người này cũng là nhận biết được chủ nhân thân thể này, ai, đau
đầu, thế nào xuất môn không gặp được quý nhân, lại toàn gặp người quen!


_ Tiểu thư, ta là Hạnh nhi, ta tìm người thật vất vả! - Nữ tử vừa thấy Tô Tần liền khóc nhào chạy lại ôm chầm lấy nàng- Hoàn hảo tiểu thư người
không có việc gì, nếu không, ta nên làm cái gì bây giờ!

Tô Tần đảo 2 tròng mắt, nhìn thấy mỹ nữ bên cạnh có vẻ không vui, trong
lòng thầm nhũ, không phải nói nữ nhân cổ đại đều rụt rè sao, vì sao nàng gặp được 2 người đều “kích động” như thế?

_ Được rồi, được rồi, không có chuyện gì đáng ngại cả, ta không phải bình an, trước đừng khóc, tìm 1 chỗ nói chuyện đi! - Tô Tần an ủi nàng.

Thế là, 3 người liền tìm cái địa phương nói chuyện.

Tô Tần hảo hảo gặng hỏi 1 phen, cuối cùng là biết 1 ít tình huống cụ thể,
nguyên lai cái chỗ này gọi là Phẩm Hương các, mà thân thể nàng bây giờ
tên là Nhan Phi Tuyết, là con gái duy nhất của Hộ vệ đại tướng quân Nhan Tần Thiên.

Nhan tướng quân vì Khưu Hoàng quốc vào sinh ra tử, lập vô số công lao hãn
mã, nhưng tại 1 lần chiến đấu kịch liệt, hắn bất hạnh lấy thân hi sinh
cho Tổ quốc, vì khen ngợi những chiến công của hắn, hoàng đế bệ hạ hạ
chỉ sắc phong hắn làm Hộ quốc đại tướng quân, người nhà của hắn đều lấy
lễ ngộ nhất phẩm mà thượng đãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận