Vương Gia Mau Lại Đây

Thiếu Kì đã ba ngày mất tích không có trong phủ, Nhược Nhan cũng cảm thấy không có gì lạ. Nàng nghĩ hắn chắc chắn đã đi thanh lâu kĩ viện. Nhưng đến ngày thứ bảy tin tức về Thiếu Kì cũng không có. Trong lòng Nhược Y cũng có chút lo lắng

Trong lúc mọi người lo lắng, Thiếu Kì lại đang ở phủ của Thiếu Hàn nói chuyện với Nhược Y. Hắn mấy ngày hôm nay đều hướng Nhược Y cầu xin sự giúp đỡ. Tính ra thời gian hắn gặp Nhược Y còn nhiều hơn Thiều Hàn gặp Nhược Y. Hại hắn mỗi lần đều bị hoàng huynh của hắn lườm cháy mặt

“ Tẩu tẩu ngươi nghĩ xem đã được một tuần rồi Nhan Nhan còn chưa đến tìm ta, tẩu hãy mau nghĩ cách giúp ta”

“Vô ích nếu Nhược Nhan không thích ngươi thì ta cũng không có cách” 

“Ta là không nên tức giận rời đi như vậy chắc chắn nàng sẽ không đến tìm ta. Bây giờ muốn trở về cũng không được a. Tẩu tẩu người mau giúp ta đi”

Đứng lúc Thiếu Kì đang khổ sở hướng Nhược Y van nài thì Tiểu Ngưng đi đến nói

“ Tiểu thư, tứ tiểu thư đến rồi”

Thiếu Kì thấy thế trong lòng vừa mừng vừa lo

Nhược Y thấy vậy liếc nhìn Thiếu Kì 


“Còn không mau tránh mặt đi”

“Nhược Nhan ngươi đến có chuyện gì không?”

“Cũng không có chuyện gì quan trọng, ta muốn hỏi mấy ngày nay Lãnh Thiếu Kì có đến chỗ này không”

“Không có, có chuyện gì sao?”

“ Lãnh Thiếu Kì kia không biết đi đâu đã một tuần nay không có tin tức gì”

“Ngươi là đang lo lắng cho hắn?”

“Gì chứ ta là đang lo lắng cho chính mình thôi. Ở cái cổ đại này nếu hắn chết chẳng phải ta trở thành quả phụ sao”

Nhược Y dù gì cũng đã ở chung với Nhược Nhan từ bé mọi hành động của nàng có gì mà Nhược Y không hiểu chứ. Nhược Nhan kia đích thị là đã có tình ý với cửu vương gia. Thiết nghĩ vương gia kia cũng không phải như lời đồn đại. Kẻ làm tỷ tỷ này cũng là nên tác thành mối lương duyên này

“Ta là nghe nói hoàng thượng đã cử hắn đi Tổ Chu xem xét tình hình. Nghe nói Tổ Chu đang có dịch bệnh chết người gì đó”


Nhược Y còn chưa nói hết câu Nhược Nhan đã hoảng hốt cắt ngang

“ Dịch bệnh vậy có phải hay không hắn cũng sẽ…”

“ Nghe Lãnh Thiếu Hàn nói cửu vương gia đang bị nhiễm dịch, sống cũng không được bao lâu nữa. Ta thấy là nên chúc mừng ngươi nha sắp thoát khỏi hắn”

Vừa nghe Nhược Y nói hết câu nàng đã mất thăng bằng ngã xuống ghế. Trái tim không tự chủ được cảm thấy đau, mọi thứ trước mắt đều trống rỗng, nàng cảm thấy mất mát. Thường ngày vẫn nghe hắn lải nhải bên tai nay lại thấy im lặng đến lạ thường quả là đau lòng

“Không được ta phải đến Tổ Chu”

“Ngươi đi làm gì, không phải ngươi không quan tâm hắn sao”

Câu hỏi này của Nhược Y khiến cho Nhược Nhan giật mình. Đúng vậy chẳng phải mình không quan tâm hắn sao, tại sao nghe thấy tin hắn gặp nguy hiểm lại muốn đi tìm

“Ta là…”

“Hãy suy nghĩ cho kĩ Tổ Chu đang có dịch bệnh nếu ngươi đếm tìm hắn có khi sẽ mất mạng”

Nhược Nhan vẫn đứng yên một chỗ không nói gì

“Ngươi là yêu hắn”

Nhược Nhan là một sát thủ ở hiện đại, cái thứ gọi là tình yêu đối với nàng thường là một thứ rất xa xỉ, nàng đã từng được yêu cũng đã từng bị phản bội nên trong lòng nàng đã có một cái hố đen. Rồi đến khi nghe tin Thiếu Kì như vậy tại sao nàng lại lo lắng, vội vã. Tại sao lại như vậy. Nàng là nên đến Tổ Chu hay ở lại. Là nên mở trái tim mình một lần nữa hay đóng lại mãi mãi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận