Vương Gia Mau Lại Đây

Tam vương phủ lúc này thì vô cùng náo nhiệt Lạc Yên Hồng vì nghe tin Thiếu Hàn trở về vương phủ, đã đích thân chuẩn bị rất nhiều thứ

“Vương gia, người đã trở về” Yên Hồng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Diêu Tiêu Tương đang ở phía sau

“Vương gia người này là ai”

Diêu Tiêu Tương thấy Lạc Yên Hồng ánh mắt kiêu ngạo nhìn mình bực bội lên tiếng

“Ta là công chúa Diêu Lăng Quốc, Diêu Tiêu Tương, ngươi là ai, thấy ta còn không hành lễ”

“Thì ra là Diêu công chúa, thất lễ. Ta là Lạc Yên Hồng, là sườn phi của vương gia” Lạc Yên Hồng vừa nói điêu bộ làm ra vẻ

“Ngươi là Lạc Yên Hồng, công chúa Lạc Tiêu Quốc, sườn phi a thật là làm sườn phi a”

“Ngươi…”

“Nói cho ngươi biết chỉ là một công chúa mất nước, đừng làm thanh tao với ta”

Khi hai người đang nói chuyện qua lại, thì Thiếu Hàn cùng Nhược Y đã tiến vào bên trong. Lạc Yên Hồng thấy thế vội chạy theo

“Vương gia, xin dừng bước. Ta đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho người, là gà hầm do ta đích thân xuống bếp hầm hai ngày hai đêm cho người”

“Không muốn ăn”


Nhược Y thấy có gà hầm nàng thích nhất bèn lên tiếng:

“Là gà hầm, hai ngày hai đêm sao”

“Sao vậy, nàng đói”

“Ừm có chút đói” Nhược Y cười cười xoa bụng

“Là có chút, hay là rất đói” Thiếu Hàn sủng nịnh đưa tay vén tóc nàng, rồi quay lại nói với quản gia

“Quản gia mang canh gà vào phòng của ta”

Lạc Yên Hồng vội vàng nói

“Quản gia không cần phiền phức, ta tự mình đem đến”

“Không cần” Thiếu Hàn lạnh lùng trả lời

Không lâu sau canh gà được mang vào phòng của Nhược Y và Thiếu Hàn

Nhược Y thấy canh gà đang định ăn thì đột nhiên dừng lại. Quay sang nói với quản gia

“Quản gia bá bá, mang cho cháu ngân bạc đến đây”


Quản gia thấy vậy ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo lời Nhược Y

Thiếu Hàn thấy lạ liền hỏi:

“Nàng muốn lấy ngân bạc làm gì”

“Thử độc”

“Thử độc, có độc sao”

“Ta không biết”

“Yên tâm nàng dù có chúng độc sớm muộn ta cũng cứu được”

“Quan trọng là nếu nhỡ có độc, muộn chàng mới giải độc được thì không tốt a”

“Không tốt” Thiếu Hàn hoài nghi hỏi lại

“Đúng vậy a, nếu nhỡ nàng ta hạ xuân dược thì sao, khó cứu chữa, khó cứu chữa nha”

“Có gì khó cứu, ta có thể chữa cho nàng” Thiều Hàn vừa nói vừa cười, tiến đến vuốt tóc Nhược Y

“Chàng thôi đi” Nhược Y vừa đưa ngân châm vào bát, vừa đẩy tay Thiếu Hàn

“Không có độc, may quá có thể ăn”

“Nhược Y, nữ nhân như nàng thật quá đa nghi a”

“Đa nghi, vậy là sao chứ” Nhược Y bỏ bát canh gà xuống, liếc Thiếu Hàn

“Ta là nói nhầm, là cẩn thận”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận