Vương Gia Mau Lại Đây

Liễu Nhược Trúc và Từ Diên mỗi người đều được hạ nhân đến đón về. Bây giờ chỉ còn bốn người là Thiếu Hàn, Nhược Y cùng với Thiếu Kì và Nhược Nhan. Trên đường trở về Thiếu Kì có nói:

“Tam hoàng huynh ta nghĩ chúng ta nên đến núi Tà Mật một chuyến”

Thiếu Hàn không cần suy nghĩ trả lời ngay:

“Không được”

Nhược Y không biết bọn họ muốn đi đâu liền hỏi:

“Núi Tà Mật là đâu, mọi người muốn đến đó để làm gì”

“Tẩu tẩu núi Tà Mật chính là nơi bốn vị đại hiệp đã mất tích một cách thần bí. Bây giờ đã tìm đủ bốn hậu nhân rồi đệ muốn mau chóng đến đó”

Thiếu Hàn lại cắt ngang lời của Thiếu Kì:


“Không được. Nhược Y đang có thai không thể vất vả đi lên núi được”

“Tam hoàng huynh, núi Tà Mật cách đây cũng không xa, nhanh là ba ngày đường đến nơi, chậm thì năm ngày đường. Đệ nghĩ sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe của tẩu tẩu”

Nhược Y nghe thấy Thiếu Kì nói như vậy liền quay sang Thiếu Hàn:

“Thiếu Hàn ta thấy Thiếu Kì nói cũng đúng. Ta nghe người ta nói thai phụ phải đi lại nhiều mới dễ sinh. Mà không khí trên núi lại rất trong lành. Điều đặc biệt là ta mới chỉ mang thai được gần bốn tháng thôi, đi lại cũng không khó khăn gì”

Thiếu Hàn lúc đầu không đồng ý sau đó bị Nhược Y đêm nào cũng nỉ non cuối cùng cũng chấp nhận. 

Hôm nay chính là ngày bốn người bọn họ nên đường, Thiếu Hàn trước lúc ra cửa nói nhiều hơn ngày thường rất nhiều. Khiến cho Nhược Y hối hận vì lúc trước đã mong hắn mỗi ngày nói thêm được một ít từ với nàng. Bởi vì Thiếu Hàn ngày thường rất ít nói. Mỗi lúc ở nhà nàng đều tìm đủ mọi chuyện trên trời dưới bể để nói với hắn. Nay hắn nói nhiều hơn mọi ngày lại thấy hắn từ phu quân trở thành bà mẹ chồng khó tính

Tối trước hôm đi

“Nhược Y y phục đã mang đủ chưa”. 


“Rồi Thiếu Hàn chàng không phải lo”

“Nhược Y sao không cầm áo lông vũ theo”

“Thiếu Hàn bây giờ là giữa tháng bảy, trời vẫn còn rất nóng nha”

“Khí hậu trên núi thay đổi thất thường, nàng tốt nhất nên mang chiếc áo đó đi cho ta”

Ban đêm khi nàng đang ngủ, cũng bị Thiếu Hàn lay cho tỉnh dậy, với một lý do hết sức là chẳng quan trọng gì

“Nhược Y nàng đã mang thuốc an thai, thuốc bổ mà thái y kê đơn cho nàng chưa”

“Thiếu Hàn ta đã mang rất đầy đủ”

Một lúc sau Nhược Y lại bị đánh thức

“Nhược Y nàng đã mang đôi giày da dê để vào túi chưa, nếu như trên đương nàng giẫm phải vật gì sắc nhọn thì sẽ không tốt. Thái y nói thai phụ phải giữ cho bàn chân thật cẩn thận”

Cứ như thế đêm hôm đó Nhược Y bị Thiếu Hàn gọi dậy đến năm sáu lần.

Thiếu Hàn nhớ tất cả mọi thứ thái y nói, nhưng hắn lại không nhớ một điều quan trọng nhất là thai phụ cần được ngủ đủ giấc. Lão thiên gia ơi là lão thiên gia cho nàng rút lại lời thỉnh cầu trước đây của nàng hãy để Thiếu Hàn trở về như lúc trước. Nàng không muốn trong nhà lại xuất hiện thêm một bà mẹ chồng khó tính đâu nha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận