Vương Gia, Ngài Quá Phận Rồi!

Có phát hiện, Lâm Hinh Nhân khôi phục bộ dáng tật ở chân, quơ thân mình, từng bước từng bước tiêu sái.

Nàng xác định người trong bóng tối không phải Tây Môn Tĩnh Hiên, Tây Môn Tinh Hiên đúng là vì nàng bị cự tuyệt hôn ước nên mới quay trở lại kinh thành, hơn nữa ánh mắt của hắn cũng không sắc bén như vậy.

Khi Lâm Hinh Nhân gần về đến phòng mình, loại cảm giác khác thường này cũng yếu dần, lúc nàng bước vào phòng, khi quay người đóng cửa, hơi mở to mắt, nhìn khắp xung không quanh, cũng không tìm thấy ánh mắt kia.

Lâm Hinh Nhân nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay lại đi vào trong phòng.

Sau khi Yên Nhi trở về, hai người làm chút đồ chuẩn bị cho ngày mai xuất giá, tới giờ ngọ liền đi ngủ.

Hôm sau, trong kinh thành lại đón một đại hôn, Hiên vương tự mình đến phủ thái sư cưới một phế phi trở thành đề tài của bách tính trong thành, Lâm Hinh Nhân đang ngồi trong hỉ kiệu đỏ rực dĩ nhiên lại trở thành tiêu điểm của mọi người, mà đi ngay bên cạnh, một thân hỉ phục trên cổ đeo bông hồng hoa làm bằng tơ lụa cưỡi một con bạch mã, tân lang cùng quan viên đi theo sau chính là tâm điểm còn lại.

Lúc này, Tây Môn Tĩnh Hiên giống như một vị chiến thần hào quang chói lọi, bề ngoài anh tuấn ngạo nghễ, dáng người khí khái hào hùng, ánh mắt hờ hững thu hết toàn bộ thiên hạ trong tay.

Hỉ kiệu rốt cục cũng vào được Hiên vương phủ.

Tây Môn Tĩnh Hiên bước xuống ngựa trước, đi tới trước kiệu, thay Yên Nhi giúp Lâm Hinh Nhân vén màn kiệu lên, vươn tay ra.


Lâm Hinh Nhân nhỏ nhẹ, bị tấm khăn hỉ trên đầu che mất tầm mắt, chỉ lờ mờ thấy trước mặt mình có một bàn tay.

Nhưng mà cũng chỉ mất có vài giây, Lâm Hinh Nhân nắm lấy tay Tây Môn Tĩnh Hiên.

Vừa mới chạm vào nhau, trong lòng Lâm Hinh Nhân chợt run lên. Đêm trước, chính là đôi bàn tay này chặn mình trong mật thất....

Không kịp suy nghĩ gì, Lâm Hinh Nhân đã bị tay của Tây Môn Tĩnh Hiên nắm chặt, một cách nhẹ nhàng, cả người Lâm Hinh Nhân còn chưa ra khỏi cỗ kiệu, đã bị Tây Môn Tĩnh Hiên kéo ra.

Những người xung quanh chỉ dám thở nhẹ, Lâm Hinh Nhân đã bị Tây Môn Tĩnh Hiên ôm vào trong ngực, đi nhanh về phía cửa lớn Hiên vương phủ.

Yên Nhi rất lâu sau mới phản ứng lại, vội vàng mím chặt môi nhịn cười, vội vội vàng vàng đuổi theo.

"Thực mất hứng." Một nam tử mặc cẩm y đứng vào một gốc đại thụ gần Hiên vương phủ, rồi biến mất dưới tán cây, có chút mất hứng nói thầm một câu.

Vốn có rất nhiều người muốn xem một màn Hiên vương ngọc thụ lâm phong cùng vương phi chân bị tật sóng vai đi vào vương phủ, chỉ nghĩ thôi cũng thấy buồn cười. Không nghĩ tới Tây Môn Tĩnh Hiên lại ôm Lâm Hinh Nhân đi thẳng vào trong phủ, nhanh chóng tới hỉ đường, ngay cả chân còn chưa chạm đất.

Trong hỉ đường, mọi thứ đã sớm được bố trí thỏa đáng, nhưng mà phụ mẫu của Hiên vương, một người là tiên hoàng, còn một vị là thái phi không rõ từ đâu rơi xuống, cũng không thể xuất hiện, cũng chỉ có thể giản lược phần bái phụ mẫu, hơn nữa Hiên vương đã nói sẽ làm hôn lễ chu toàn chính là giữ thể diện cho Lâm Bác, làm việc nhất định phải đúng mực, cho nên hoàng thượng và hoàng hậu sẽ không cố ý hạ mình tham dự hôn lễ.

Sau khi làm lễ bái phu thê, Tây Môn Tĩnh Hiên ôm Lâm Hinh Nhân từ hỉ đường đến hỉ phòng, nhìn thấy hành động kia làm cho người ta hận không thể biến thành tàn phế để được Hiên vương chăm sóc như thế.

Sau khi nghe được tin tức Lâm Hinh Nhân cùng Tây Môn Tĩnh Hiên thuận lợi bái đường, Lâm Bác trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra, cho dù hắn quyền cao chức trọng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến một ngày, hắn căn bản cũng không nghĩ tới đứa con gái coi như bỏ đi của hắn chỉ cần một lần tiến cung đã chiếm được vị trí Hiên vương phi cao quý, bây giờ xem ra, ngay ấy tiến cung Lâm Khả bị đau bụng liền đổi thành Lâm Hinh Nhân đi thay thật đúng là ý trời.

Tây Môn Tĩnh Hiên ôm Lâm Hinh Nhân vào trong hỉ phòng rồi sau đó rời đi.

Dựa theo tục lệ, Lâm Hinh Nhân chỉ có thể ngồi ở giường chờ.

"Tiểu thư, người trước tiên nghỉ ngơi đã, nô tỳ canh chừng giúp người." Yên Nhi nhẹ nhàng khẽ mở cửa chỉ lộ ra một khe nhỏ, nhìn khắp xung quanh, nói với Lâm Hinh Nhân.


Lâm Hinh Nhân cũng không khách khí, tùy tiện bỏ khăn hỉ trên đầu xuống.

"Aiya, tiểu thư, cái này không thể được!" Yên Nhi vội vàng chạy đến bên giường, đem khăn voan đội lại lên trên đầu nàng, "Nghỉ ngơi như thế nào cũng được, nhưng mà không thể làm loạn trên đầu, khăn voan chỉ có mình vương gia mới được tháo xuống, chính mình lấy xuống là phạm vào điều tối kỵ, điềm xấu."

"Ngươi còn chú ý tới điều này, ngày hôm qua không phải chính ngươi dẫn ta đi nhìn lén vương gia?" Lâm Hinh Nhân chế nhạo nói

"Cái kia có cũng không sao, có không ít cô nương đi nhìn trộm phu quân trước hôn lễ, nhưng chỉ là người ta không bị phát hiện." Yên Nhi nói, "Còn chưa nói, nếu không phải nô tỳ, tiểu thư sẽ không bị mất mặt trước mặt vương gia, nên mới phát hiện ra vương gia là một người đại nhân đại lượng bất kể góc độ nào."

Yên Nhi luôn miệng khâm phục Hiên vương, làm cho Lâm Hinh Nhân âm thầm bĩu môi, sớm hay muộn thì một ngày nào đó nàng sẽ ở trước mặt mọi người xé rách bộ mặt ngụy trang ngụy trang của hắn.

Hai người ở trong hỉ phòng, vừa ăn trái cây Yên Nhi mang trộm tới, vừa nói về chuyện thường ngày, chẳng mấy chốc bên ngoài trời đã tối đen, âm thanh huyên náo bên ngoài cũng nhỏ dần, Yên Nhi nhanh chóng đem đồ ăn còn thừa ra ngoài, giúp Lâm Hinh Nhân sửa lại hỉ phục trên người, chờ Tây Môn Tĩnh Hiên đến.

"Nhìn ngươi xem, còn khẩn trương hơn ta." Lâm Hinh Nhân nắm lấy bàn tay lạnh cóng

"Đúng vậy a, thật khẩn trương." Yên Nhi vỗ vỗ ngực, hồi hộp nhìn về phía cửa phòng.

"Trong phòng có nha đầu, nên đi ra." Ngoài phòng có người kêu lên

"Tiểu thư, nô tỳ phải đi." Yên Nhi có chút không muốn, từ lúc hầu hạ Lâm Hinh Nhân, đây là lần đầu tiên nàng cùng tiểu thư ngủ khác phòng, về sau, nàng càng không thể trò chuyện cùng tiểu thư trước khi đi ngủ. Bây giờ đã trở thành thói quen của tiểu thư, không biết không có nàng, tiểu thư có ngủ được không?


Phi phi phi! Trong lòng Yên Nhi liền vang lên, hiện tại tiểu thư đã có vương gia, vương gia sẽ chăm sóc cho tiểu thư.

Nghĩ đến điều này, Yên Nhi mỉm cười, buông lỏng bàn tay Lâm Hinh Nhân ra, xoay người yên lặng đi ra ngoài cửa phòng.

Màu đỏ là thứ duy nhất nàng nhìn thấy trong phòng, trong phòng thật yên tĩnh, Lâm Hinh Nhân thuận tay vén khăn hỉ vừa mới bị Yên Nhi bắt đội lên, quan sát xung quanh.

Một lát sau, một tiếng bước chân rất nhỏ ngoài phòng vang lên.

Từ âm thanh mở cửa phòng, Lâm Hinh Nhân liền đem khăn hỉ đội lên.

"Vù ______"

Một cơn gió lớn đánh thẳng về phía nàng đang ngồi, làm cho khăn voan nàng vừa đội lên rơi xuống.

Edit & Beta: Bạc Hà


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận