Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Lạc Băng Tuyết nóng mặt, mặt âm thầm đen lại, nhưng cũng không biểu hiện rõ ràng ra ngoài, chuẩn bị lùi sang một bên nhưng hai mắt lại nhìn thấy miệng vết thương dữ tợn cùng với vết máu trên người Mặc Kỳ Uyên, nhất thời giật mình đau lòng.

Tiến lên vài bước, vẻ mặt đau lòng, giữa mắt hai hàng lệ khẽ chảy ra: "Uyên! Ngươi không sao chứ! Là ai khiến ngươi bị thương như vậy, tại sao lại không băng bó một chút?"

Tự nhiên tránh khỏi đôi tay xem xét vết thương của Lạc Băng Tuyết, Mặc Kỳ Uyên thâm ý liếc nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Cũng không có gì đáng lo ngại."

Bị thái độ lạnh nhạt của Mặc Kỳ Uyên gây tổn thương, Lạc Băng Tuyết rưng rưng nhìn hắn một cái, cũng không đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ có thể nhu nhu nhược nhược mang theo biểu cảm oan uổng, bị tổn thương lùi sang một bên.

"Ha ha, Dự Vương gia thật có phúc nha, đang ở quân doanh mà còn có ba vị nữ tử tuyệt sắc làm bạn, trong Trung Nguyên nên dùng một thành ngữ như thế nào để so sánh nha?" Khâu Lệ Thương Kình khôi phục vẻ bình tĩnh rất nhanh, cười sảng khoái chuyển đề tài, còn liếc xéo Vân Chỉ một cái rồi giống như bừng tỉnh nói: "A, Bổn vương nghĩ ra rồi, cái này gọi là hưởng thụ tề nhân chi phúc nha!"

"A! Ở trước mặt người Trung Nguyên chúng ta mà dám khoe khoang thành ngữ hay sao!" Không đợi Mặc Kỳ Uyên mở miệng, Vân Chỉ liền tiến lên một bước nói: "Chưa nhìn rõ tình huống thì đừng nói luyên thuyên! Nói cho ngươi biết, nếu ngươi nói như vậy thì khác nào tự chui đầu vào rọ! Ngốc tử Uyên nhà ta nếu dám một phần thì ta đây cũng dám lập thêm một phần? Không đúng! Làm sao ta lại phải nói chuyện này với một người ngoài như ngươi! Mau mau mau, Uyên, nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, chúng ta cũng phải về ngủ sớm một chut!"

Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên tình cảm nhìn nhau, ý cười trong ánh mắt, không hề để ý câu nói đùa, bình tĩnh kiêu ngạo giống như nắm toàn bộ thế cục trong tay, khiến Khâu Lệ Thương Kình ngồi một bên cảm thấy nghi hoặc không hiểu, bọn họ quên mất là mình còn đang ở trong quân doanh Khâu Lệ sao? Cho dù hiện tại độc tính trên người hắn vẫn chưa giải hết, không thể cứng rắn đối chiến, nhưng bọn họ còn đang ở trong doanh trướng quân địch thì nên lo lắng tìm cách thoát thân mới đúng chứ!

Mặc Kỳ Uyên đáp lại Vân Chỉ, tự nhiên tiến lên, một tay thản nhiên vòng qua eo nhỏ của Vân Chỉ, chống lại ánh mắt của Khâu Lệ Thương Kình, bình thường giống như đối với một bằng hữu vậy: "Hiện tại quý quân doanh nên biết đại quân Mặc Kỳ ta có một nhánh quân gồm năm vạn người chia làm hai ngả đánh đến, về cơ bản xem như hai mặt này đã bị hạn chế, còn phía nam thì hai quân còn đang đối chiến, nhưng mà, theo như Bổn vương biết Ưng Vương ngươi quá mức tin tưởng vào quân đoàn tử thi nên đã phái năm vạn đại quân đến các thôn trấn gần nhất gom góp lương thảo, đang muốn thừa thắng xông lên. Đáng tiếc là giờ chỉ còn 20 vạn đại quân thì làm sao có thể đối địch được với 30 vạn đại quân ta đây!"

"Báo! Báo! Báo..........." Sau khi Khâu Lệ Thương Kình nghe thấy Mặc Kỳ Uyên miêu tả tình hình, dĩ nhiên sắc mặt trở nên âm trầm khiến người ta phải sợ hãi, ngay sau đó một tiểu tướng chạy vào mở miệng bẩm báo cũng đã chứng minh rõ ràng lời nói của Mặc Kỳ Uyên là hoàn toàn không ngoa.

"Tướng quân! Địch, quân địch.........." Tiểu tướng quỳ bên dưới sợ hãi, nóng ruột đến mức lời nói cũng không rõ ràng, còn Khâu Lệ Thương Kình cũng không muốn đợi đến khi hắn nói xong, tay cầm lấy một quân cờ màu đen trên bàn, không chút lưu tình ném về phía tiểu tướng bên dưới, trong nháy mắt đã bị mất mạng.

Tuy rằng sắc mặt chỉ là trầm xuống nhưng từ đáy lòng Khâu Lệ Thương Kình liên tục cảnh báo không ổn, hắn không ngờ hôm nay Mặc Kỳ Uyên bị thiệt hại nặng như vậy mà vẫn có thể an bày đâu vào đấy, lại còn nhanh chóng lẻn vào quân doanh Khâu Lệ hắn, phá hủy toàn bộ trận thế, khiến đại quân Khâu Lệ rơi vào tình cảnh khó khăn!

Đúng rồi, hôm nay bọn họ đã dùng quân đoàn tử thi đánh thắng một trận, quân đoàn tử thi vẫn còn thì bọn họ sẽ không thể thua!

Vân Chỉ liếc nhìn Khâu Lệ Thương Kình một cái, chú ý đến biểu cảm biến hóa trên mặt hắn, dường như đã đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, tự nhiên cười quay đầu nhìn về phía Mặc Kỳ Uyên, cười nói giống như nói với tình nhân: "Uyên, có phải ngươi đã quên mất một đoạn hay không, quân đoàn tử thi lợi hại như vậy, người ta chỉ cần phái một trăm người ra cũng có thể đánh cho quân đội chúng ta không có đường về nha!"

Mặc Kỳ Uyên cũng vô cùng phối hợp, tình cảm nhìn Vân Chỉ, tay dịu dàng vén một sợi tóc lên viền tai nàng, ấm giọng nói: "Chỉ nhi, trí nhớ nàng sao lại kém như vậy, Khôi Lỗi Sư Khâu Lệ Đại Cơ không phải đã bị chúng ta giết chết rồi hay sao, đám tử thi này giao cho Công Ngọc đi xử lý là được rồi, nhưng mà, nhiều tử thi như vậy thì cần một ngôi mộ thật lớn nha!"

Nghe thấy hai người phối hợp ăn ý nói, Khâu Lệ Thương Kình không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa, đột nhiên đứng dậy nhưng lại hơi lảo đảo, phải dựa vào ghế ngồi mới có thể đứng vững.

Thậm chí ngay cả quân đoàn tử thi cũng đã bị bọn họ tiêu diệt! Không, điều càng kinh ngạc hơn chính là năng lực của Khâu Lệ Đại Cơ rõ ràng đã vượt qua khả năng của con người, tại sao bọn họ lại có thể giết chết nàng! Mặc Kỳ Uyên, chẳng lẽ bản thân sẽ luôn luôn không có năng lực nhận thức hắn làm đối thủ thật sự sao?

Hít sâu một hơi, Khâu Lệ Thương Kình cố gắng duy trì tác phong đúng mực, tuy rằng thắng thua trên chiến trường đối với hắn chính là một sự sỉ nhục, nhưng thua thì thua, Khâu Lệ Thương Kình hắn vẫn còn gan thừa nhận việc này! Chỉ cần hắn còn ở đây, rồi sẽ đến một ngày hắn sẽ tìm đến Mặc Kỳ Uyên đại chiến một trận nữa!

"Mặc Kỳ Uyên, Bổn vương nhận thua, ngươi muốn thế nào thì sẽ thế đó, cho dù có muốn bắt Bổn vương làm tù binh thì Bổn vương cũng sẽ không nhíu mày!" Thế cuộc trên chiến trường chính là chỉ cần nửa điểm không cẩn thận thì sẽ tạo cho đối phương cơ hội để lợi dụng, thắng bại lần này đã quyết, thắng thua đã phân!

Từ nhỏ Khâu Lệ Thương Kình đã được coi là Chiến thần trên thảo nguyên, thậm chí là Chiến thần của thiên hạ, cho dù có thua thì khí thế bất khuất toát ra từ con người hắn vẫn không giảm sút một chút nào.

Không tự giác nhìn về phía Vân Chỉ, Vân Chỉ trước mặt người khác vốn kiên cường, cơ trí thì giờ lại như một cô gái nhỏ rúc vào trong lòng Mặc Kỳ Uyên, hai mắt hắn tối sầm lại, tâm tình có chút phức tạp, vậy mà hắn lại cảm thấy nhận thua trước mặt Vân Chỉ rất là mất mặt, huống chi lại còn nhận thua trước mặt Mặc Kỳ Uyên!

Mặc Kỳ Uyên vẫn tươi cười như trước, hơn nữa nụ cười còn đặc biệt tươi đẹp hơn, biểu lộ hắn đã thành công, còn đối phương thì thất bại.

"Ưng Vương nghiêm trọng vấn đề rồi, mặc dù quý quân bị bao vây ba mặt nhưng vẫn còn một đường ra, đường lui biển rộng, Ưng Vương cần gì phải nhận thua."

Ai! Khâu Lệ Thương Kình cười tự giễu một tiếng, đương nhiên hắn biết, ba mặt bị bao vây chỉ còn lại phía bắc cho hắn đi. Phía bắc đó là đường về Khâu Lệ, mà ý tứ của Mặc Kỳ Uyên chính là thả cho họ một con đường sống.

Mặc Kỳ Uyên, ngươi thật sự rất hào phóng nha, bảo một người cao ngạo như hắn mang theo tàn binh bị đánh bại trở về Khâu Lệ, cái này so với bắt hắn chịu khổ thì càng nhục nhã hơn. Hắn chẳng những muốn Khâu Lệ thiếu Mặc Kỳ một cái nhân tình mà còn khiến thanh danh của hắn ở Khâu Lệ tan biến toàn bộ, cho dù toàn quân không bị tiêu diệt nhưng cũng là nhờ Mặc Kỳ Uyên hạ thủ lưu tình mà hắn mới nhặt về được một cái mạng, bốn chữ Khâu Lệ Thương Kình này vĩnh viễn là kẻ thua cuộc rồi!

Vân Chỉ nhìn thẳng vào ánh mắt phía trước, rồi lại nhìn vào nụ cười giả dối nghiêm túc của Mặc Kỳ Uyên, lại nhìn vào ánh mắt đã thất bại hoàn toàn của Khâu Lệ Thương Kình, dường như đã hiểu ra cái gì đó.

"Này! Ngươi còn thất thần làm cái gì! Còn muốn độc bá thiên hạ sao, còn không mau đi cứu binh lính của ngươi đi, chẳng lẽ ngươi chờ Khâu Lệ chuẩn bị diệt quốc sao!" Vân Chỉ nói lời trào phúng nhưng những người nghe ở đây đều không khó để nhận ra là nàng đang khích tướng Khâu Lệ Thương Kình rút quân.

Nghi ngờ nhìn vào mắt Vân Chỉ, Khâu Lệ Thương Kình không nói chuyện, đi lướt qua mọi người rồi đi ra bên ngoài. Vân Chỉ nói rất đúng, bản thân hắn đã định độc bá thiên hạ là mục tiêu, nhưng nếu chỉ vì mặt mũi danh dự của bản thân mà mất đi binh lực thì lần này hắn hoàn toàn làm không công. Lúc này, trong lòng hắn lại có chút cao hứng, ấy vậy mà Vân Chỉ lại có lòng lo lắng cho hắn, nói lời khuyên giải, ít nhất thì trong lòng hắn cũng nghĩ là như vậy.

Nhìn Khâu Lệ Thương Kình đi xa, Mặc Kỳ Uyên liếc nhìn Vân Chỉ một cái, hắn hiểu hết ý tứ của Chỉ nhi, hiện tại ba nước hình thành cục diện tương đối ổn định, mà hiện thời Mặc Kỳ quốc không có năng lực nuốt trọn hai nước còn lại, cho nên, cục diện cân bằng này phải được duy trì, có lẽ là có duy trì đến khi Mặc Kỳ có năng lực kia.

"Ai ai ai! Thế nào mà ta vừa mới giải quyết đám tử thi kia xong thì đã phát hiện Khâu Lệ đã rút quân! Ta còn chưa thi triển thân thủ đâu!" Bầu không khí ngưng trọng trong chủ trướng còn chưa biến mất thì giọng nói của Công Ngọc Viêm Bân truyền vào, ngay sau đó một thân bạch y mang theo nhiều vết bẩn chạy vội vào, bất mãn nói.

"Đó là do động tác của ngươi quá chậm!" Vân Chỉ không chút lưu tình đả kích. "Một đám tử thi vô dụng mà lại phí của ngươi thời gian dài như vậy sao!"

Cái này Công Ngọc không phục, giương đầu lên đấu võ mồm với Vân Chỉ: "Ngươi không đi thì làm sao biết được! Đám tử thi phổ thông thì đương nhiên không vấn đề gì nhưng cái kia là, chính là cha ngươi Thiên Đại Tướng quân lợi hại nha, ta thật vất vả mới có thể khống chế được hắn!"

"Đúng rồi Công Ngọc, nhạc mẫu đã an bài xong rồi chứ?" Nghe thấy hắn nhắc đến Thiên Đại Duật, Mặc Kỳ Uyên lo lắng hỏi.

Bất mãn nhìn Vân Chỉ rồi mới mở miệng nói: "Yên tâm đi, ta đã cho người đưa Thiên Đại Tướng quân và Thiên Đại Phu nhân về quân doanh, chờ ta về sẽ hảo hảo nghiên cứu một chút, thứ này sao có thể tà môn như vậy chứ!"

Nhớ đến dáng vẻ hiện tại của mẫu thân, nhất thời tâm tình của Vân Chỉ trùng xuống, lần này nàng thấy mẫu thân không chết, vô cùng cao hứng nhưng cũng không ngờ đây chỉ là một hình thức khác của cái chết mà thôi, tuy nhiên đã để cho nàng tìm ra thì không cần biết sẽ dùng biện pháp gì, nàng cũng sẽ nhất định phải cứu sống mẫu thân!

An ủi vỗ vỗ bả vai Vân Chỉ, Mặc Kỳ Uyên mở miệng nói: "Chúng ta đi về trước đi!"

Ngày tiếp theo, Mặc Kỳ Uyên báo tin thắng trận về cho Mặc Kỳ Tẫn, sau đó ra lệnh cho lục quân về vị trí ban đầu, còn đoàn người bọn họ thì sẽ về kinh trễ mấy ngày.

Trong doanh trướng, mấy người Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên đang ngồi rất lâu phía phòng ngoài mà không có động tĩnh gì, cả đám đang vô cùng khẩn trương, thậm chí bọn họ không biết hai người Vạn Ức Liên và Thiên Đại Duật còn sống hay đã chết, hoặc nói chính xác hơn là dĩ nhiên trong lòng bọn họ biết rõ ràng hai người không thể dễ dàng còn sống, nhưng mà đối với Vân Chỉ nàng vẫn giữ một tia hy vọng, nàng hy vọng mẫu thân có thể tỉnh lại, để lúc ấy nàng lại được tiếp tục yêu thương.

Màn che bị xốc lên, Công Ngọc nhíu mày chậm rãi đi ra.

"Như thế nào? Hiện tại thân thể mẹ ta như thế nào?" Vân Chỉ là người đầu tiên tiến lên hỏi, vừa sợ hãi hắn nói không thể cứu được nhưng lại vẫn có chút hy vọng chờ mong.

"Vân Chỉ, bá mẫu còn hơi thở nhưng mà ta không thể tìm thấy mạch tượng của con người, không có năng lực cứu nàng tỉnh lại. Tình huống của lão tộc trưởng Kim gia cũng không tốt lắm, hiện tại cũng coi như đã ổn định." Công Ngọc Viêm Bân nói một câu khiến tất cả mọi người ở đây đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần còn có hi vọng thì cũng rất đáng để vui vẻ rồi.

Mày vẫn nhíu chặt như trước, Công Ngọc Viêm Bân thong thả bước đi nghi ngờ nói: "Ta càng cảm thấy kì lạ hơn là vì sao rõ ràng Thiên Đại Phu nhân vẫn còn hơi thở còn Thiên Đại Tướng quân thì lại chết rồi? Theo như ta được biết, khi Khôi Lỗi Thuật khống chế người sống thì uy lực càng lớn, mà rõ ràng là ngày đó hoạt động của Thiên Đại Tướng quân và Thiên Đại Phu nhân đều rất tự nhiên, võ nghệ lại siêu quần, vì sao........Điều này, thật sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu!"

Thiên Đại Duật chết đối với Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên mà nói thì cũng không phải là ngoài ý muốn, dù sao thì ngày đó phủ Thiên Đại bị hủy, chính mắt hai người bọn họ nhìn thấy hắn đã chết. Nghi ngờ của Công Ngọc cũng kéo mọi người vào trầm tư suy nghĩ.

"Ta đi vào trước xem mẫu thân." Vân Chỉ nói một tiếng rồi tiến vào bên trong, dù sao những vấn đề thần bí này nàng cũng không hiểu.

"Ta đã từng nghe nói qua, có một biện pháp cũng có thể khiến tử thi có một sức mạnh cường đại." Giọng nói của Khâu Lệ Mang Lãng bất thình lình truyền ra từ trong góc. "Chỉ cần trước khi người đó chết cài một vật vào trong người thì có thể khống chế được giống như khi người đó đã chết."

Nếu nói như vậy thì quả là có sức thuyết phục, mọi người cái hiểu cái không gật đầu, càng cảm thấy đạo thuật quỷ dị của Khâu Lệ quốc này quả là tàn nhẫn.

"Các ngươi mau vào, Công Ngọc! Mau đến xem sao tự nhiên lại như thế này!" Đột nhiên từ bên trong truyền ra mấy tiếng kêu của Vân Chỉ, mấy người vội vàng đi vào trong xem xét.

Chỉ thấy lão tộc trưởng Kim gia nằm trên giường phun đầy máu tươi, còn Vạn Ức Liên thì không sao.

Công Ngọc nhanh chóng tiến lên điểm mấy huyệt đạo của Kim lão, rồi đặt tay lên mạch kiểm tra, dưới ánh mắt lo lắng của Mang Lãng lắc đầu: "Thương thế quá nặng, ngũ tạng đều bị tổn thương, bát mạch đứt đoạn, vô lực cứu chữa."

Lão nhân gia đã một bó tuổi như vậy rồi mà còn phải chịu hành hạ như vậy, có lẽ không cần phải chịu ốm đau, giết hại mà giải thoát được đi mới là tốt nhất, mọi người âm thầm thở dài một hơi.

"Mang Lãng, khụ khụ, lão phu có chuyện.......muốn......" Lão nhân liều mạng cố gắng mở miệng, dường như có di ngôn quan trọng muốn truyền lại.

Khâu Lệ Mang Lãng bước nhanh đến trước giường Kim lão, tuy rằng tình cảm với ông ngoại không phải là quá sâu nhưng cũng không đành lòng nhìn một người già như vậy phải chịu đau khổ mà chết, mà người hại chết hắn lại chính là Khâu Lệ Thương Kình, một ngày nào đó hắn sẽ tìm hắn báo thù! Nhưng mà chẳng phải lúc đó hắn cũng là một tội nhân sao, khi Khâu Lệ Thương Kình dùng hình tra tấn hắn lại còn do dự, giờ thì cảm thấy vô cùng nhục nhã xấu hổ, hắn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của lão.

Mọi người thức thời lui ra ngoài, bên trong chỉ còn lại hai người một già một trẻ.

"Lão phu, ách, chết không đáng tiếc, nhưng mà, Kim Lũ Y bị kẻ xấu mơ ước, trong lòng lão phu, không, yên tâm, Mang Lãng, nhớ lấy điều này cho kĩ." Lão tộc trưởng Kim gia đè nén đau đớn dốc lòng nhắn nhủ, đưa một cây sáo bằng thiếc màu đen cho Mang Lãng, giọng điệu rõ ràng đã trở nên run rẫy hỗn loạn, tốc độ nói cũng vội vã nhanh hơn: "Nhớ kĩ, nhất định phải tìm được chủ nhân chân chính của Kim Lũ Y trong Kim Môn trận, nhất định phải trụ vững cho đến lúc đó!"

Trước khi tắc thở dùng tốc độ nhanh nhất nói xong câu nói, nói xong lão tộc trưởng ngay lập tức nhắm mắt, qua đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui