Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Nghĩ đến đây, rốt cuộc hắn không thể nhịn được nữa xoay người đặt Vân Chỉ xuống dưới dùng thân mình che lại toàn bộ, thân hình cường tráng hoàn toàn có thể che giấu Vân Chỉ, không nhìn thấy một chút nào. Mặc Kỳ Uyên có chút kích động thở hổn hển, ánh mắt trở nên dọa người, nhìn chằm chằm vào hai mắt Vân Chỉ phía dưới, giống như muốn hút nàng vào bên trong vậy: "Chỉ nhi, nàng không phải là, có phải là nguyện ý hay không......."

"Nguyện ý cái gì chứ? Ta đây là đang muốn quyến rũ chàng, đừng nhúc nhích, để ta tiếp tục." Trong mắt Vân Chỉ dần dần xuất hiện ý cười, nhưng mặt lại mang vẻ nghiêm trang muốn đẩy Măc Kỳ Uyên xuống.

Trong lúc lơ đãng xô đẩy khiến thân thể Mặc Kỳ Uyên có phản ứng ngay lập tức, Vân Chỉ cảm giác được, dừng động tác lại, ngơ ngác ngẩn người, dường như chớp mắt một cái lại có phần hối hận.

Cũng không để ý Vân Chỉ trong lúc thất thần có chút hoàn hồn, Mặc Kỳ Uyên khẽ cười một tiếng, rồi nhanh chóng cúi người xuống ngậm chặt lấy đôi môi của nàng, trước tiên vẫn hôn từ từ chậm rãi khiêu khích, hướng dẫn một cách uyển chuyển, không muốn để nàng quá mức sợ hãi, muốn nàng có thể nếm trải được đầy đủ tư vị tuyệt vời này, cuối cùng cơ thể không chịu đựng được dục hỏa nóng cháy, động tác ngày càng nhanh hơn, không thể khống chế được nữa, giống như muốn hủy diệt hết tất cả vậy.

Vân Chỉ bị hắn hôn cuồng nhiệt như vậy khiến mình trở nên mềm lòng hơn, nhất thời quên mất bản thân đang muốn làm cái gì, nhưng mà sự phối hợp thân mật của răng môi càng lúc càng khiến tay chân nàng có chút luống cuống, chỉ cảm thấy đột nhiên cả người nóng lên, giống như đang khát khao một cái gì đó, hoặc giống như hoàn toàn không có một chỗ dựa nào, giống như ở giữa biển lớn chỉ ôm một cái bè gỗ nhỏ mà vô vọng tìm kiếm bờ biển, mà bè gỗ của nàng lại chính là Uyên, tự nói với bản thân ôm chặt lấy hắn, ôm chặt lấy, nhưng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, nàng vô cùng khát vọng, nhưng lại mê mang không biết rốt cuộc mình muốn cái gì.

Nàng hoàn toàn chìm trong mê loạn, trong lòng Vân Chỉ có chút sợ hãi, chỉ có thể chịu đựng sự tấn công điên cuồng của Mặc Kỳ Uyên và nỗ lực tìm kiếm khát vọng của bản thân.

Mặc Kỳ Uyên sắp không thể khống chế được bản thân mình, giương mắt nhìn Vân Chỉ đang mơ màng lưỡng lự, đột nhiên bừng tỉnh, động tác thoáng dừng lại, cách xa Vân Chỉ một chút, một tay nâng đầu nàng lên nhìn nhau, trong mắt vẫn còn có dục vọng chưa kịp biến mất cùng với sự kiềm chế, nghiêm túc nói: "Chỉ nhi, có thể hay không?"

Hắn đang đợi, hắn luôn luôn đợi Vân Chỉ đồng ý, thân thể phù hợp, sinh mệnh có liên quan nhưng hắn không muốn chỉ là mê tình thác loạn trong nhất thời, cái hắn muốn là một đời một kiếp vô hối!

Thấy hắn đình chỉ động tác, khát vọng sôi nổi trong lòng Vân Chỉ lại càng dâng cao hơn, giống như muốn thôn tính tiêu diệt hoàn toàn nàng!

"Chàng nói xem có thể hay không?" Vân Chỉ bị dục vọng cắn nuốt, đôi mắt xinh đẹp càng thêm quyến rũ mê hoặc lòng người, nàng nâng cánh tay lõa lồ lên từ từ chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ như đúc của Mặc Kỳ Uyên, dường như muốn đưa cho hắn một thư mời trí mạng, trầm luân giống như ăn phải cây anh túc (thuốc phiện) vậy.

Cơ bắp toàn thân co chặt, chỉ có Mặc Kỳ Uyên biết lúc này mình đang phải chịu đựng sự thống khổ như thế nào, nhìn thấy dáng vẻ này của Vân Chỉ, trên mặt lộ ra nhiều điểm bất lực và yếu ớt: "Chỉ nhi, nàng có biết, ta chính là muốn nàng thật sự nguyện ý." Chứ không phải là nguyện ý do hắn khơi mào dục vọng, hắn có chút hối hận, hắn không nên làm càn giống như một thiếu niên ngây thơ như vậy.

Thân thể bị một loại dày vò vô cùng khó chịu xâm nhập vào, nhưng Vân Chỉ vẫn có thể suy nghĩ, nàng nghe thấy được Uyên nói những cái gì, cũng hiểu ý mà Uyên vừa nói là như thế nào, nàng đã sớm chuẩn bị kĩ càng, chính là muốn giao cho hắn trong thời điểm hoàn mỹ nhất, nhưng nàng cũng bắt đầu sợ hãi, nàng sợ mình không chờ kịp, đêm đó đánh nhau với Khâu Lệ Đại Cơ, khi nàng nhìn thấy Uyên bên bờ sinh tử, nàng đã bắt đầu có ý nghĩ muốn quý trọng từng giây từng phút ở bên cạnh Uyên, ông trời đã cho nàng cơ hội đi đến đây gặp Uyên, như vậy cũng hẳn đã chuẩn bị tốt một cái kết hoàn mỹ cho nàng, nhưng tất cả đều không quan trọng, chỉ cần bọn họ được ở bên nhau, vĩnh viễn ở bên nhaulà được.

Vân Chỉ cười dịu dàng, nhìn chằm chằm vào Mặc Kỳ Uyên, nhưng không nói câu nào, đến khi tình cảm mãnh liệt của Mặc Kỳ Uyên bắt đầu đông lạnh thì đột nhiên nàng than nhẹ một tiếng: "Đồ ngốc!" Sau đó hai cánh tay vòng lên cổ Uyên, hơi hơi cọ vào, tiếp theo đó đặt lên môi hắn một nụ hôn dịu dàng, giống như đang trấn an, càng giống như trả lời, nàng dùng hành động thực tế để nói cho hắn biết, nàng yêu hắn!

Quần áo trên người đã bị Vân Chỉ từ từ cởi ra, thân thể cường tráng bắt đầu lộ ra. Sau khi Vân Chỉ dịu dàng trấn an và đồng ý, dục vọng vừa bị Mặc Kỳ Uyên kiềm chế lại dâng lên, ùn ùn kéo đến, so với lúc nãy càng mãnh liệt hơn, rõ ràng là một người bình tĩnh mà đột nhiên lại trở lại táo bạo như vậy.

"Chỉ nhi.......Thật tốt khi có thể gặp gỡ nàng....." Không ngừng thở dốc, hắn nói lời nhỏ nhẹ, giống như đang cố gắng biểu đạt cái gì đó.

Da thịt nhẵn nhụi khiến hắn khẽ vuốt ve mà không ngừng được, thân thể nàng mềm mại như rắn đang di chuyển, khoảng cách chỉ còn một lớp quần áo đầy đáng ghét, Mặc Kỳ Uyên điên cuồng hôn lên thân thể bên dưới, hai tay di chuyển theo dáng người xinh xắn của nàng, tìm cách đi vào trong lớp quần áo, nhưng dưới tình huống hỗn loạn không thu hoạch được cái gì, trong lòng quýnh lên, một tia sáng chợt lóe trong bóng đêm, lớp quần áo duy nhất trên người Vân Chỉ bị rách thành những mảnh vải nhỏ.

Cuối cùng thì trở ngại duy nhất cũng biến mất, Vân Chỉ cảm thấy có chút hoảng loạn, bỗng chốc không biết nên để tay chân ở đâu, nàng đã nói là muốn quyến rũ hắn, nhưng mà muốn nàng phải làm như thế nào, phải phối hợp làm sao? Trong lúc nhất thời cảm thấy rất bối rối, rõ ràng bản thân đã chuẩn bị để giao cho hắn, nhưng lúc này nàng lại hoàn toàn không nắm bắt được cái gì, tình huống hoảng loạn như vậy nàng chưa từng phải trải qua, rốt cuộc là phải làm gì?

Trong lúc hoảng loạn, giống như một đứa trẻ không tìm thấy đường về, cố gắng sờ soạng trong bóng đêm, tìm được gò má Uyên, từ từ đi lên, tạo ra khe hở để nói chuyện, giọng nói có chút khàn khàn: "Uyên, nói với ta, nên làm như thế nào?"

"Nàng không cần làm cái gì cả, cứ thả lỏng cơ thế, giao tất cả nàng cho ta." Mặc Kỳ Uyên nhẹ nhàng hướng dẫn, trong nụ hôn vẫn mang theo sự kiên nhẫn, giống như đang từ từ thăm dò đường đi thích hợp nhất đến tiên cảnh, rồi từ từ đi vào. Còn hai tay thì không ngừng nghỉ một chút nào, quen thuộc giống như đang chơi đàn, khoan khoái lại tiết tấu, khiến từ tận sâu trong linh hồn Vân Chỉ cũng phải run lên, không ngờ lại mang theo sự kì lạ như vậy.

Bàn tay trêu chọc vuốt ve, giống như muốn buộc Vân Chỉ phải nói cái gì đó, làm chút gì đó, cực kì kiên nhẫn.

Thả lỏng cơ thể sao? Được, vậy thì cứ thả lỏng đi! Không suy nghĩ gì nữa, Vân Chỉ tiếp nhận tất cả động tác mang theo ma lực của hắn, giống như đang châm lửa trên người nàng, không hề có nguồn nước nào đến cứu vớt. Lúc này, ngọn lửa trong lòng cũng đang nóng cháy như vậy.

Hai tay nàng không hề ý thức mà tìm được vị trí thích hợp, nằm trong khuôn ngực kiên cố của hắn, không biết là muốn đẩy hắn ra hay là muốn kéo hắn lại gần hơn một chút, hai người kích động như đang tắm trong biển lửa, luồng nhiệt từ từ hướng lên trên, lan ra toàn bộ thân mình, ngay cả lí trí cũng dần bị xâm chiếm, thậm chí toàn bộ tư tưởng, giờ chỉ còn lại đối phương, bọn họ ở cùng nhau, bất kì một chỗ trống trong lòng cũng đều được lấp đầy.

Tay trái vuốt ve trên ngực hắn, Vân Chỉ hơi dừng lại một chút rồi rau đó chậm rãi xoa nhẹ lên vết sẹo, vô cùng dịu dàng cẩn thận. Đây là miệng vết thương ngày đó Khâu Lệ Đại Cơ để lại, trước khi chưa lành hẳn thì khủng bố giống như một hang động, huyết nhục mơ hồ, may mắn có thần lực băng thiềm chữa thương, mới có khả năng khép lại, bất kì vết thương nào băng thiềm cũng có khả năng chữa trị hoàn mỹ như lúc ban đầu, nên vết thương khủng bố như vậy cũng chỉ để lại một vết sẹo.

Nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, hôn lên vết sẹo, dán cánh môi ướt át lên trên da thịt, hành động vùi đầu của nàng khiến toàn thân Mặc Kỳ Uyên đờ đẫn, hắn không chịu nổi khiêu khích của Vân Chỉ, chỉ nửa điểm cũng có thể khiến hắn điên cuồng! Không thể không lấy lại trận địa, chế trụ cặp môi anh đào không ngoan ngoãn kia, hoàn toàn đắm chìm, răng môi hòa hợp, quấn lấy không có một khe hở nào!

Đột nhiên bị thế tấn công cường ngạnh của hắn làm cho hoa đầu chóng mặt, trong lúc choáng váng Vân Chỉ hoàn toàn không tìm thấy đường ra, cũng như không có cách nào tìm thấy đường ra, nếu đã không tìm thấy thì buông tha vậy, cùng hòa vào làm một, đạt đến cảnh giới cao nhất, tất cả hướng về trạng thái nguyên thủy nhất, viên mãn mà vĩnh hằng.

Hít sâu một hơi, cuối cùng Vân Chỉ tỉnh lại từ trong đau đớn, lập tức ôm lấy Mặc Kỳ Uyên, móng tay đâm vào lưng hắn, lộn xộn hôn lên môi hắn, giống như muốn di dời sự chú ý của bản thân.

Phối hợp với hành động của Vân Chỉ, Mặc Kỳ Uyên dịu dàng vuốt ve đôi môi giống như đang thi triển một loại ma pháp muốn mang đi toàn bộ chỗ đau trên cơ thể nàng đi tiêu diệt.

Dưới sự trấn an không ngừng của hắn, cuối cùng Vân Chỉ thoát khỏi đau đớn, hoa nhị nở rộ, trong nháy mắt lớn dần lên, nàng dường như cũng cảm nhận được sự biến hóa trong chính cơ thể mình, hương vị mờ mịt như vậy thật khó có thể miêu tả. Hiện tại, cuối cùng nàng cũng trở thành nữ nhân, trở thành nương tử chân chính của hắn.

Tiếp theo, hai người triền miên trong thoải mái, giống như sóng nước dâng trào cuồn cuộn. Trong đêm tối, hai người điên cuồng đòi hỏi lẫn nhau, cho lẫn nhau, giống như chỉ một khắc sau là tận thế, trong nhất thời đạt đến cảnh giới cao nhất. Lần lượt đi lên tới đỉnh rồi lại lần lượt ngã xuống vực sâu, cứ lặp lại như thế, làm không biết mệt.

Không biết đã qua bao lâu, hai người ngủ thật say, trời đất thay đổi, nắng đã lên, hai người ngủ đến giữa trưa rồi mới từ từ tỉnh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui