Vương Gia Phúc Hắc

Sở Dạ ôm Nhan Sắc rất mạnh, thật ra cũng chỉ nhằm mục đích chiếm tiện nghi của nàng, còn Nhan Sắc Sắc đỏ mặt nấp trong lồng ngực hắn một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ sợ một phút bất cẩn, ngay hoang sơn dã lĩnh[49] bị chết mà xương cốt cũng không còn.

"Ha ha, lừa nàng dễ thật. . . . . ." Đùa nàng, trong đêm đen, miệng hắn chậm rãi giương lên lộ ra nụ cười đắc ý, nhìn Sở Dạ quá sức vô hại, nhưng trong vẻ vô hại đó lại chứa “bản chất” phúc hắc và tà ác khó tin.

"Anh. . . . . . Gạt người ta!" Nhan Sắc Sắc tức đỏ mặt đẩy Sở Dạ ra, âm thầm cảm thấy may mắn vì đây là buổi tối. Nếu là ban ngày, nàng nhất định sẽ đánh chết người, thấy Sở Dạ vẫn thoải mái như không, không vì hành động vô sỉ vừa rồi mà cảm thấy áy náy, ngược lại nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng, dịu dàng nói: "Ta chưa bao giờ gạt người. . . . . ."

"Tôi không phải . . . . . Anh mắng tôi không phải là người?" Nhan Sắc Sắc phản ứng, giơ tay đánh hắn môt đấm.

Sở Dạ kêu lên một tiếng đau đớn, gập người lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Vết máu đỏ sẫm chậm rãi thẩm qua lớp áo trắng, Nhan Sắc Sắc nhận ra người đang ôm nàng hơi kỳ lạ, khẽ vỗ lưng hắn, "Vương gia. . . . . . Dạ. . . . . . Tướng công. . . . . . Anh không sao chứ?"

Sở Dạ biết miệng vết thương nứt ra rồi, trong lòng thầm mắng: Đáng chết!

"Không sao! ~" Sở Dạ cười, "Đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai còn phải lên đường."

Cố chịu đau, giúp Nhan Sắc Sắc cởi trang sức trên đầu sau đó đi ngủ, mọi động tác lưu loát liền mạch, nhưng Nhan Sắc Sắc vẫn cảm thấy bất thường.

"Sở Dạ. . . . . . Anh nói chuyện với tôi một chút được không?" Nhan Sắc Sắc rõ ràng thấy Sở Dạ mới đây vẫn bình thường, sao lúc này lại trở nên kỳ quái!

"Ngủ!" Sở Dạ trở mình, không hề để ý đến Nhan Sắc Sắc...

Nửa đêm, Sở Dạ hô hấp khó khăn hơn, Nhan Sắc Sắc vuốt ngực hắn, cảm giác có chút dính dính, sắc đêm đã chậm rãi sáng lên, nàng nhìn thấy một mảng lớn máu tụ trên ngực áo hắn, thầm mắng: Ngu ngốc, điều này cũng không nhận ra, sao hắn có thể không có việc gì! ?

"Anh sốt rồi?" Sắc mặt Sở Dạ tái nhợt, không chút huyết sắc, nằm bất động, hô hấp mỏng manh, người nóng ran.

Sở Dạ ngủ mơ màng, nghe gì cũng không muốn nghĩ, chỉ yếu ớt "Ừ. . . . . ." một tiếng giọng mũi, trên người không toát mồ hôi, Nhan Sắc Sắc nôn nóng, hôn hai má hắn, "Anh tỉnh lại đi. . . . . . Đừng dọa tôi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui