Vương Gia Phúc Hắc

Phong mở cửa. . . . . . Cả bốn người Phong, Trần, Mạc, Ảnh đều sững sờ tại chỗ, tất cả đều bộc lộ vẻ mặt ngạc nhiên, rất muốn nói: Ta mù ta mù, ta cái gì cũng chưa nhìn thấy! Nhưng chân họ tự động tê liệt, tầm mắt ngây ngốc nhìn vào bên trong sau đó tự hỏi: Đây là tình huống gì?

Nếu có gì đó, Vương gia hẳn là phải nằm ở trên! Vì sao lại là Vương phi ăn đậu hũ Vương gia? Đây là tình huống gì ?

"Ôi. . . . . ." Nhan Sắc Sắc bi ai phát hiện, Sở Dạ thật đúng là quá đáng, đang bị thương còn có thể đảo khách thành chủ, ban đầu nàng là kẻ xâm lược, mà bây giờ lưu lạc thành người bị tấn công.

Sắc lang Vương gia!

Từ bên ngoài nhìn vào thì thấy Vương phi phi lễ Vương gia, còn tình huống thực tế là Vương gia phi lễ Vương phi, đáng buồn cho Nhan Sắc Sắc thành kẻ chịu tội thế sơn dương.

"Đúng rồi. . . . . . Xin lỗi. . . . . . , đã. . . . . . Quấy rầy !" Ảnh vội đóng cửa lại.

"Các người vừa rồi nhìn thấy cái gì ?" Sắc mặt Ảnh trầm xuống, hỏi.

"Ảnh tỷ à, từ nhỏ mắt ta bị tật, gì cũng chưa thấy!" Phong cười cười.

Mạc cũng lạnh lùng cười, "Vừa rồi bị cát bay vào mắt, vừa mới mở được."

Trần thành thực nói: "Ta thấy hết rồi!"

"Cái gì?" Trăm miệng một lời!

"Ta thấy rồi: Bốn chúng ta vẫn chưa tới cái phòng đó!" ( = = ngụy thành thực! – lời tác giả)

Đều âm thầm giơ ngón tay cái, cảnh giới trợn to mắt nói dối đã đạt tới mức cao nhất !

Vương phi quần áo không chỉnh tề, Vương gia đã cởi hết, bọn họ xông vào lúc này là gây tội lớn, ở ngoài thảo luận tội càng thêm nặng, chỉ có thể đi từng bước xem từng bước.

"Mau vào đi, mấy người kia!" Nhan Sắc Sắc kêu to, mấy người này sao lại thế này, đi vào lại chạy ra!

Cả bốn rối rắm, Vương phi quần áo xộc xệch, ba người đàn ông vào sợ là ảnh hưởng đến danh dự Vương phi, nếu mình Ảnh đi vào cũng không được, người Vương gia gần như để trần, không tốt cho thanh danh của Ảnh, cuối cùng cả bốn người nhìn nhau, quyết định không vào.

"Lập tức vào đây!" Mặt Nhan Sắc Sắc tối sầm, giọng cũng lạnh vài phần, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!

Bốn kẻ kia rón rén tiến vào, bốn đôi ánh mắt như một, đều nhìn đi nơi khác hoặc nhắm tịt.

"Tôi nói. . . . . . Các người. . . . . ." Nhan Sắc Sắc tức giận.

"Chúng nô tài cái gì cũng không thấy!"

"Đúng đúng, cái gì cũng chưa thấy!"

"Toàn bộ mở to mắt ra, Vương gia của các người bị thương, tôi giúp hắn xử lý miệng vết thương. . . . . ." Nhan Sắc Sắc bị tức đến cười lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui