Phía chân trời dần dần hiện lên ánh bình minh, nơi đáy cốc mù mịt ẩm ướt, hơi lạnh ngày càng dâng lên, mà hai nữ tử nằm ở bên Ôn Tuyền vì có kim quang hộ thân, chắc hẳn sẽ không có ảnh hưởng. Mặt trời ngày càng lên cao, sương mù nơi đáy cốc dần dần tản đi, tiếng chim hót không dứt bên tai, nằm ở dưới đất, thiếu nữ mặc áo màu xanh dần dần mở mắt, khi nàng tỉnh lại, kim quang cũng dần dần biến mất, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa…
Ngư Nhi sắc mặt trắng bệch ngồi dậy, nheo mắt nhìn xung quanh, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng màu tím bên cạnh mình thì mặt mới lộ vẻ khẩn trương vội vàng đi qua bắt mạch. Sau một lúc lâu, nàng mới thở dài một hơi, tiếp tục ngồi trên cỏ. Trí nhớ trong đầu cũng dần dần hiện ra, lúc lâu sau, dừng lại ở thời điểm trước khi họ rơi xuống vách núi đá, hai tay vô thức nắm chặt lại, trong đôi mắt hiện lên hận ý, rồi sau đó, nàng chậm rãi ôm nữ tử áo tím bên cạnh vào lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của nàng: ”Tiểu thư, chúng ta vẫn còn sống, nhất định là phu nhân ở trên trời bảo vệ chúng ta, phải không? Mụ đàn bà kia, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ đem ngũ mã phanh thây bà ta, Mộc Ngư ta thề với người.”
Nử hài tử trong lòng Ngư Nhi dần dần tỉnh lại, ý thức có chút mông lung.
“Tiểu thư, người mau tỉnh lại đi, không biết nơi này là nơi nào nữa…”
Yêu Ngưng muốn nhìn rõ tình trạng trước mắt, cố sức mấy lần vẫn không thể mở mắt ra được, nàng chỉ cảm thấy cả người vô lực, đầu đau muốn nứt ra, trong lúc vô thức nàng đưa tay lên lau trán, một giọng nữ bỗng chốc vang lên ở bên cạnh: ”Tiểu thư? Người đã tỉnh?”
Yêu Ngưng bị làm phiền, liền nghiêng người đi, né tránh vòng ôm của cô gái kia, nheo mắt lại, trừng mắt nhìn khuôn mặt thanh tú nhưng hơi nhếch nhác trước mặt. Lúc này đôi môi sưng đỏ của cô gái hơi mở ra, đôi mắt sợ sệt nhìn nàng. Xung quanh yên lặng, Yêu Ngưng không nói gì, cô gái trước mặt cũng chỉ ngơ ngác nhìn nàng.
Một lúc lâu, đôi mắt hơi sưng đỏ của nữ hài tử phút chốc lộ ra vui mừng: “Tiểu thư, người đã tỉnh rồi hả? Thật sự đã tỉnh rồi hả?”
Yêu Ngưng không nói gì, ánh mắt bắt đầu đánh giá cảnh vật xung quanh mình.
Bốn phía trừ núi chỉ là núi, vả lại vách núi cao chót vót, quanh co, mà vị trí của họ lúc này chính là khoảng đất trống duy nhất, càng làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, phía trong mảnh đất này lại có mấy trăm mét suối nước nóng, nước suối trong suốt, sương mù mờ mịt, tản ra hơi ấm ra xung quanh, làm người ta sảng khoái tinh thần.
Yêu Ngưng quan sát hoàn cảnh xung quanh lần nữa, thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía cô bé trước mặt, mà nữ hài tử cũng đang nhìn Yêu Vũ Mị, đột nhiên cảm thấy tiểu thư nhà mình thật xa lạ: “Tiểu thư? Người …bị làm sao vậy?”
“Ngươi là ai? Nơi này là nơi nào?” Yêu Ngưng từ trước tới giờ luôn có hệ thần kinh nhạy bén, lúc này vừa mở miệng, cô liền nhận ra giọng nói này không phải của mình.
“Tiểu thư, nô tỳ là Mộc Ngư đây, là nha hoàn thân cận của ngài, còn nơi này là nơi nào nô tỳ cũng không rõ, chúng ta rơi xuống vách đá, sau khi tỉnh lại, đã nằm tại đây rồi.” Nữ tử có chút gấp gáp kéo tay của Yêu Ngưng, vẻ mặt bối rối nhìn Yêu Ngưng, tiểu thư bị làm sao vậy?
Nha hoàn thân cận? Rơi xuống vách đá? Lông mi của Yêu Ngưng khẽ rủ xuống, che đi sự mờ mịt trong mắt. Cô nhớ rõ mình bị phần tử khủng bố dùng bom tấn công, sao có thể rơi xuống vách đá đây? Mặc dù khả năng không lớn, nhưng mà, cô cũng không thể không cảm thán, hình như cô, có lẽ là cô… Vinh quang xuyên không, hơn nữa bi kịch hơn, thân thể này dường như còn…rất nhỏ, cánh tay thật nhỏ, đôi chân thật nhỏ, đây không phải là của vị thành niên thì là cái gì? Đây chẳng lẽ là phần thưởng của quốc gia trao cho cô vì đã vì nước hy sinh thân mình, một cuộc hành trình đến thế giới khác ư? Nếu thật sự là như vậy, tựa hồ…cũng không tệ!