Vương Gia Sợ Vợ

"Diễm Nương tỷ tỷ." Tô Linh Linh ôn nhu gọi nhẹ, như sợ quấy nhiễu nàng.

Long Kí Vân ghen tỵ nhìn thê tử, khi nào thì nàng mới có thể dùng loại tâm tính này đối đãi hắn đây?

Nàng kia đứng cạnh cửa sổ, tựa hồ cũng không có tính quay đầu, "Tiểu Tô, ta
muốn một mình như thế này." Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa như
bóng dáng của chủ nhân.

"Nga." Tô Linh Linh mím môi, có chút không cam lòng lên tiếng trả lời.

Xem bộ dáng đáng thương như bị vứt bỏ của nàng, Long Kí Vân có chút dở khóc dở cười, đưa tay xoa xoa đầu của nàng, kéo nàng lui ra ngoài.

Vừa lúc, hắn cũng không muốn có người thứ ba phá hư không gian ở chung của hai vợ chồng bọn họ.

"Diễm Nương tỷ tỷ không vui đâu." Tô Linh Linh cẩn thận mỗi bước đi, lưu luyến bị người túm đi ra ngoài.

Hắn tức giận cãi lại, "Bổn vương cũng không vui." Thê tử của hắn lại vì một nữ nhân thương tâm, điều này bảo hắn nên dùng tâm tình gì cho kham?

"Ngươi không vui chỗ nào?"

"Từ đầu đến chân cũng không vui vẻ!"

"Hứ."

Hai người nắm tay đi xuống lâu, Hạ đại nương giỏi về đoán ý qua lời nói và sắc mặt sớm ở dưới lầu an bài tố trà bánh hầu hạ.

Uống nửa ly nước ô mai ướp lạnh, Tô Linh Linh nhịn không được thở dài.

Tấn vương đang đẩy đi lá trà trong ly giương mắt xem nàng, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

"Từ xưa tuyệt đại giai nhân cùng anh hùng cái thế đều là cô đơn." Diễm
Nương tỷ tỷ rất cô đơn, quả thật cô đơn đến tận xương tủy, từ trong ra
ngoài tản ra một cỗ độc lập lành lạnh cách xa thế giới.


"Bổn vương không cô đơn."

Lạnh lạnh quét nam nhân bên cạnh một cái, nàng lại uống một ngụm nước, thế
này mới mở miệng. "Ta chưa bao giờ cho rằng Vương gia là anh hùng cái
thế, cho nên Vương gia cũng không tất tự thêm mình vào như thế."

"Cũng tốt, bổn vương không phải anh hùng cái thế, nàng cũng không phải tuyệt
đại giai nhân, cũng xứng." Mặt hắn không đổi sắc nói tiếp.

"Phốc." Tấn vương phi bình tĩnh nhất thời văng nước ô mai ra khỏi miệng.

"Nói đi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Mấy ngày sau, Long Kí Vân rốt
cục hỏi ra miệng, hắn cũng không hoàn toàn tin thê tử chỉ là tìm bạn tốt để nói chuyện.

Nguyên lai, Diễm Nương kia chính là thủ phạm từng làm cho "tiểu Tô công tử" lưu luyến thanh lâu, không tâm tiến tới.

Mà sau khi nhìn qua dung mạo của Diễm Nương, Long Kí Vân rốt cục hiểu được vì sao thê tử của mình đối khuôn mặt này của hắn không hề phản ứng, nếu một người đối với khuôn mặt tuyệt diễm lành lạnh này vài năm còn có thể bảo trì tâm tình bình tĩnh, trên cơ bản liền đủ để chứng minh người này đối với mỹ mạo là cỡ nào không nhiều lòng.

Nhưng hắn chân chính để ý là, lúc này nàng rời nhà cũng không cố ý che dấu hành tung, thậm
chí bị hắn tìm được cũng không chột dạ, nội tình hiển nhiên không đơn
thuần.

Tô Linh Linh cũng không muốn giấu giếm hắn, chỉ là mấy
ngày hôm trước lười nói mà thôi, hôm nay liền toàn bộ nói ra, "Hàn quốc
cữu nhìn trúng Diễm Nương tỷ tỷ, muốn mạnh mẽ giữ lấy."

"Chuộc thân không được sao?"

Nàng dùng một loại ánh mắt rất quái lạ nhìn hắn một cái, "Kỳ thật, nếu có
thể chuộc thân, tiền riêng của Diễm Nương tỷ tỷ liền có thể làm được."


"Vậy vì sao không thể làm?"

"Tỷ tỷ là quan kĩ (kỹ nữ dc quan phủ quản lý), cả đời không thể chuộc bán." Hoàng quyền vạn ác, cho dù phụ thân của Diễm Nương tỷ tỷ đại nghịch bất đạo, con gái nhu nhược lại có trêu ai chọc ai?

Nghe ra trong lời nói của nàng có oán hận, Long Kí Vân không nói chuyện, chuyện trên đời này cũng không chỉ có màu sang.

"Thật sự không có biện pháp, ta cũng chỉ có thể mượn danh hiệu Tấn vương của
ngươi lấy quyền áp người." Biểu tình nàng bất đắc dĩ.

Hắn cười
cười, rốt cục hiểu được dụng ý nàng để cho hắn đuổi tới, cũng đúng, Hàn
quý phi là sủng phi của phụ hoàng, nếu hậu trường không đủ cứng rắn,
muốn cùng người Hàn gia chống lại quả thật là tự tìm mất mặt.

"Nhưng nghe nói, Diễm Nương đã bị tiểu Tô công tử bao mấy năm?" Miệng hắn tận
lực vân đạm phong khinh, vẫn không thể che lấp cỗ vị chua kia.

Tô Linh Linh được xưng là tiểu Tô công tử đang vội vàng ăn, điểm tâm trong cái dĩa trước mắt bay nhanh biến mất.

"Linh nhi --" Lần này rõ ràng chua rất nhiều.

"Hử?"

"Không nghĩ tới nàng còn bao dưỡng hoa khôi?!"

Nàng không hề xấu hổ gật đầu,"Bằng không ngươi cho là vì sao Hạ đại nương
ngoài miệng vẫn khinh thường ta đến thanh lâu ăn điểm tâm, còn chưa đem
ta cự ngoài cửa?"

"Tiểu Tô, ngươi làm ta thương tâm." Tú bà đứng ở một bên nhất thời che ngực, như là cực độ bi thương.


Tô Linh Linh cười tủm tỉm nhìn qua, vẻ mặt hiền lành trả lại một câu, "Khi đại nương hướng ta muốn bạc, cũng làm ta thương tâm." Sau đó nhanh
chóng cúi đầu tiếp tục ăn điểm tâm.

Long Kí Vân cố ý hỏi ra nguyên nhân, "Bổn vương vẫn cho rằng Tô thừa tướng là thanh liêm?"

"Đây là sự thật."

"Vậy nàng sao có thể có tiền bao dưỡng hoa khôi?" Hắn khí thế bức người.

Tú bà cũng là vẻ mặt chờ mong, vấn đề này bà cũng tò mò đã lâu.

"Nói cho các ngươi ta còn có gì thần bí đáng nói." Tấn Vương phi thật tự đắc giơ cằm lên.

Long Kí Vân vuốt cằm mình trầm ngâm, "Có lẽ bổn vương hẳn là tự mình đi hỏi Tô thừa tướng?"

"Xin cứ tự nhiên." Tô Linh Linh hào phóng vẫy tay.

Xem ra nhạc phụ không biết nội tình, điều này làm cho hắn càng thêm hiếu kì, nàng rốt cuộc từ nơi nào làm ra ngân lượng?

"Vì sao nàng muốn bao dưỡng Diễm Nương?" Hắn quyết định hỏi để nàng trả lời .

"Bởi vì ta cao hứng."

"Bởi vì nếu nàng không bao ta, từ nay về sau ta liền không làm điểm tâm."
Một tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên từ trên lầu bay xuống dưới.

Long Kí Vân không có ngẩng đầu, mà là thẳng tắp nhìn chằm chằm thê tử của mình, "Liền vì nguyên nhân này?"

"Đúng rồi." Bị người ta nói trúng nàng cũng không phủ nhận .

Hắn thở dài, "Nàng… có suy nghĩ hay không?"

"Ngươi nói xem?"

"Quả thật không thể tưởng tượng."

"Ta chỉ biết nói ra cũng không có người tin." Cho nên nàng chưa bao giờ nói, xem nàng thật có khả năng dự đoán.


Long Kí Vân không nói gì nhìn thê tử, khó trách lúc trước nàng nói bị người
kéo vào thanh lâu là một cái sai lầm "xinh đẹp", sai lầm này quả thật là xinh đẹp, nhưng nàng vì sai lầm này tiêu phí không ít bạc.

"Nhớ ngày đó còn trẻ không biết, đúng là lứa tuổi dễ dàng bị người dụ dỗ."
Nàng chịu không xiết cảm khái, lúc ấy nàng vì mỹ thực, thiếu chút nữa
liền lấy hết những đồ đáng giá trong nhà đi cầm, khiến cho cha tức giận
đến lấy chổi đuổi theo nàng chạy khắp toàn bộ tướng phủ.

"Số
tiền nàng tiêu phí trong này mấy năm nay cũng đủ để nàng ăn hết mỹ thực
trong thiên hạ." Cuối cùng, hắn thật sự nhịn không được gõ đầu nàng một
cái.

"Đây là lời nói thật." Nàng dừng một chút, ngẩng đầu hướng
bạn tốt mỹ nhân trên lầu nhoẻn miệng cười, "Nhưng, có tiền khó mua ta
nguyện ý."

Nghe vậy, nam nhân càng thêm ghen tỵ, chỉ có thể không cam lòng oán hận trừng hướng trên lầu.

"Trừng ta cũng vô ích." Diễm Nương vân đạm phong khinh nói.

Long Kí Vân bị tức đến khẩu vô trạch ngôn, "Vô ích ta cũng trừng!"

Mọi người hết nói.

"Nếu nàng đã bao nàng ta mấy năm, nay làm sao lại xuất hiện chuyện của Hàn
quốc cữu?" Cũng may Tấn vương bị người chọc giận đã thành thói quen,
khôi phục cũng rất nhanh.

Nói đến đây Tô Linh Linh thật muốn thở dài, "Tỷ tỷ gần đây tâm tình buồn bực, trước đó vài ngày đi chùa dâng
hương, không nghĩ tới bị Hàn quốc cữu thấy được, nhất thời kinh ngạc như gặp thần tiên, cho nên… " Mỹ nhân vô tội, mang ngọc có tội.

Thì ra là thế, Long Kí Vân cuối cùng hiểu rõ tất cả mọi chuyện, nhưng việc
của Diễm Nương này xác thật có chút phiền phức, nếu thê tử thật muốn
giúp nàng thoát thân, sợ không phải chuyện dễ dàng, vẫn là phải bàn bạc
kỹ hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận