Vương Gia, Ta Gả!!!

Thanh Linh xà lè lưỡi liếm mu bàn tay Phương Kỳ, ánh mắt hướng đến Lạc Nguyệt, ánh mắt kỳ lạ không phải hận thù, mà như tri kỷ lâu ngày không gặp mới tao ngộ trùng phùng nên lưu luyến nhớ thương.

Lạc Nguyệt cứng đờ, chốc sau tỉnh táo thì dựng hết chân tơ chân tóc, lần đầu tiên thấy ánh mắt một con thú lại có biểu cảm như vậy. Tự ngẫm với chính mình, về sau nên tránh xa con vật có tính người này càng xa càng tốt, chủ nào vật nấy, không phải hạng tốt lành.

Ngọc Mẫn được gia đinh cứu lên, sắc mặt trắng bệch, chính mình nôn ra toàn nước. bình tâm một ít, nàng khóc hoa lê đái vũ bám vào chân Phương Kỳ “hu hu hu… vương gia, cầu người giúp thiếp đòi lại công đạo, hãy trừng trị điêu nô dám đẩy cả chủ tử vào nước, mưu hại tính mạng thiếp…”

Phương Kỳ không gần nữ nhân, chán ghét cực hạn, một cước đá bay người đàn bà nhem nhuốc bám lấy mình khóc kể ra xa rơi “bịch” một cái, đau đớn vặn vẹo, kêu gào càng thảm thiết tê tâm liệt phế “Áaaaa”.

Lạc Nguyệt toàn thân run lẩy bẩy, nữ chủ tử này nói thế nào cũng là vợ của vương gia theo quan niệm thế kỉ 21, vậy mà con người cao quý này quá nhẫn tâm? Một người như thế khiến chính mình lo sợ mạng khó bảo toàn, Lạc Nguyệt cầu khẩn phật trời phù hộ, thoát khỏi nạn kiếp hôm nay.

Phương Kỳ quét mắt sắc bén qua nha đầu run run từng cơn, biểu hiện cực kỳ sợ sệt, tâm ẩn nhẫn đau, không nghĩ ra vì sao lòng mình nảy sinh thương tiếc một nữ nhân? Tâm phiền ý loạn, không muốn nhúng sâu quản nhiều phá bỏ nguyên tắc hơn hai mươi năm, Phương Kỳ nặng nề phun mấy chữ “Người nào ở đâu thì trở về đúng ở đấy, còn gây nhiễu nhương, bất kể là ai, loạn côn đánh chết”, sau đó tay ôm Thanh linh xà cuộn tròn, thả bước rời đi.

Lạc Nguyệt thở phào, một mạng được lưu lại chỉ bằng câu nói cảnh cáo, về sau cố gắng học hỏi nhu thuận làm việc, chứ cứ như thế này có ngày tim ngừng đập mà chết trước khi bị người bức chết.

Ngọc Mẫn phẫn hận, chính mình không phục, tại sao vương gia đối với mình lạnh lùng nhẫn tâm? Lẽ nào, mệnh lệnh của hoàng thượng cũng muốn nghịch trái. Rõ ràng hoàng thượng ban thưởng mình vào vương phủ để khích lệ phụ thân lập công nơi biên thùy, vậy mà cùng lắm ở đây một năm cũng chỉ mang danh phu nhân vô thực, không cam lòng, quá không cam lòng. Lại liếc nhìn nha hoàn được vương gia phá bỏ cổng lớn đưa vào vương phủ, quốc sắc thiên hương, thuần lương nhu thuận, tâm nữ nhân còn động huống hồ gì nam nhân. Gió lạnh mùa hạ thổi qua cơ thể ướt nhẹp, làm Ngọc Mẫn run lập cập, nhưng đáy mắt đanh cứng thoáng qua một tia tàn độc, rít gào trút ra căm tức “Con tiện tỳ đáng chết, nếu hôm nay để ngươi sống, thì ta không thể sống!”

Hồng Liên nhanh trí nghĩ ra biện pháp, nói nhỏ bên tai chủ tử ngăn cơn bạo phát khiến hai bên cùng thương tổn. Ngọc Mẫn nghe ra ý tứ, hai mắt sáng ngời toan tính, gằn từng chữ “Nha đầu kia, ngươi là sử thô nha hoàn, còn không mau đi xách nước nóng về cho bản phu nhân ngâm ấm cơ thể, hay muốn động gia pháp?”.

Lạc Nguyệt không thep kịp biến hóa bất thường của Ngọc Mẫn, có chút ngốc ngốc. Đúng lúc này, Tiểu Chi nghe được động tĩnh, mắt thấy một màn như vậy tiến lên nắm tay Lạc Nguyệt, có ý cầu Ngọc Mẫn xin tha thứ “Ngọc phu nhân, Nguyệt nhi là mới vào vương phủ, có những quy củ chưa được biết, hôm nay phạm phải sai lầm, Tiểu Chi là người hướng dẫn vô năng thiểu trách, xin cam tâm chịu phạt, cầu người nương tay”.

Ngọc Mẫn lạnh run đứng không vững, thêm mấy tầng tức tối vì ở đâu nhảy ra một Trình Giảo Kim không biết sống chết, hầm hừ thét to “Một nha hoàn nhỏ nhoi cũng dám nhận trách nhiệm, được, ngươi nếu đã sai thì chính mình quỳ ở đây ăn năn suy nghĩ cho ta, khi nào con đáng chết kia hoàn thành công việc bổn phu nhân giao thì mới được đứng dậy”.

Sau đó, chủ tớ hai người ướt át dìu nhau về Thanh Tâm uyển. Lạc Nguyệt cảm kích Tiểu Chi không thôi, tự trách bản thân chưa hết một buổi mà gây họa liên lụy nàng ấy. Tiểu Chi nhìn được tâm tư Lạc Nguyệt qua đôi mắt thuần lương, hai chân khuỵu quỳ xuống, sống lưng thẳng đứng nghiêm túc, mở miệng nhắc Lạc Nguyệt “Ngươi nhanh đi làm việc theo phân phó của Ngọc phu nhân, nếu đắc tội với người này, thời gian về sau của ngươi trong vương phủ sẽ gặp trắc trở không ngừng”.

Lạc Nguyệt cắn môi, ánh mắt đặt nặng nơi Tiểu Chi quỳ, nước mắt lưng tròng muốn nhỏ giọt xuống, Nơi cổ đại đây quyền lực thật có thể sai được quỷ thần, mạng người quá nhỏ nhoi, nhân quyền tối thiểu cũng không có. Miễn cưỡng rời đi làm việc xách nước nóng, Lạc Nguyệt chốc chốc quay lại nhìn người bạn đầu tiên có được từ khi xuyên qua mà chua sót tâm can.

Hồng Liên đứng đợi Lạc Nguyệt, bát quái gằn từng chữ “Người không nhanh xách nước? Nhớ phải lấy nước ở ôn tuyền phía đông vương phủ, nước ở đó là nóng nhất mới giúp phu nhân ngăn ngừa cảm lạnh. Nếu phu nhân xảy ra bất cứ cớ sự gì, dù là nhỏ nhất thì hoàng thượng và Ngọc tướng quân sẽ khiến cho ngươi nếm trải thế nào là sống không bằng chết. Nhớ đó, có ai hỏi phải nói là vương gia phân phó, nếu không lính canh không cho ngươi lấy nước, ngày này sang năm là ngày giỗ của ngươi!”

Lạc Nguyệt không cam lòng bị một kẻ đanh đá bắt nạt, nhưng không đủ lực phản kháng đành phải làm theo. Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó đuổi, ái nữ duy nhất của đại gia tộc hiện đại xuyên qua đây thành nha hoàn bị một nha hoàn khác chà đạp hiếp đáp, híc, một lần nữa trách trời cao bất công!

Lạc Nguyệt chưa quen đường thuộc nẻo, chỉ mờ mịt theo hướng ban đầu Tiểu Chi kéo tay mình đi tìm thùng xách nước. Thấy được rất nhiều thùng gỗ cổ đại xếp thành hàng, nàng nhanh nhẹn tiến đến chọn hai cái, bắt đầu công việc nặng nhọc chưa từng làm từ trước đến nay. Nín thở ổn định, Lạc Nguyệt có chút thắc mắc, thùng gỗ cổ đại này được chế tạo từ gì mà có mùi khó ngửi quá, vẫn là hiện đại tốt nhất.

Hai tay xách hai thùng gỗ, ngây ngốc định hướng không ra, thấy một nha hoàn đi ngang, Lạc Nguyệt vội hỏi “Tỷ tỷ, mong tỷ chỉ hộ đường đến ôn tuyền phía đông vương phủ đi đường nào?”

Lâm Nhi đứng lại, nín thở quan sát nha hoàn mỹ nhân xa lạ, chắc chắn mới vào vương phủ. Rất nhanh, Lâm nhi chỉ hướng con đường trước mặt mong cho nha hoàn mỹ nhân này chóng rời đi, không thể chịu đựng cái mùi khó ngửi đó thêm một khắc nào nữa.

Lạc Nguyệt chân thành “Cảm ơn”, cũng là tập trung vào công việc của mình, không quan đến cảm nhận của người khác.

Lối vào ôn tuyền có hai thị vệ canh gác, thấp thoáng thấy bóng người lạ hoắc tiến đến gần, hai tay xách hai thùng bốc mùi, đầu hình thành hai dấu hỏi khó hiểu, nhưng khi nhìn gần gương mặt nha hoàn đó, hai thị vệ bị vẻ đẹp kiều mị này hớp hồn ngây ngẩn, hỏi theo bản năng “Không biết mỹ nhân muốn làm gì?’

Lạc Nguyệt chiếu theo lời của Hồng Liên phân phó nói “Ta vâng lệnh của vương gia đến đây lấy nước, làm phiền hai ca cho ta vào có được không?”

Hai thị vệ liếc mắt nhìn nhau, khi nào thì vương gia phân phó cho một người lạ hoắc lấy nước cho mình, lại quan sát vẻ mặt thành thật thiện lương của mỹ nhân trước mặt, không có nửa điểm dối trá. Ngầm hiểu ý nhau, hai thị vệ cùng tránh qua một bên để nha hoàn mỹ nhân vào lấy nước.

Lạc Nguyệt thuận lợi xách nước, đi khoảng mười lăm lần mới đầy bồn tắm của Ngọc phu nhân. Lúc này, cả người bơ phờ vô lực, mắt hoa bụng đói, hai tay rã rời như không còn gắn liền với cơ thể. Từ đêm qua đến đứng bóng hôm nay, Lạc Nguyệt nửa hạt cơm cũng không có vào bụng, lại tiếc hận cuộc sống trước kia…

Ngọc Mẫn nhếch môi cười đắc ý, thành công giăng bẫy kẻ đáng chết dám dùng tư sắc đặc biệt của mình câu dẫn vương gia. Khoan khoái nhìn làn khói bốc lên, Ngọc Mẫn được Hồng Liên cởi bỏ trang phục, từ tốn bước vào thùng tắm. hai mũi nhíu chặt, nước lấy từ ôn tuyền có mùi thật nặng, không hiểu vì sao vương gia có thể ngày nào cũng có thể dùng nó tắm rửa? Hay chính vì sở thích đặc biệt này mà người không muốn gần nữ nhân hoặc để người khác bước xuống ôn tuyền?

Hồng Liên dùng khăn mềm kỳ cọ cho chủ tử, ngửi được mùi bốc lên thì cả người cứng đờ không tự nhiên, đây không phải là mùi phân hay sao?

Ngọc Mẫn không được thoải mái vì mùi thoang thoảng thối thối từ làn nước nóng khiến tâm tình bực bội, cáu gắt “Gọi con nha hoàn đó chăm thêm nước”.

Hồng Liên rất muốn bước ra ngoài hít thở không khí trong lành, nhanh chân bước ra truyền gọi Lạc Nguyệt.

Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui