Vương Gia Ta Giúp Chàng Cưới Người Khác

Sau khi nghe nàng nói Tiểu Hương cảm thấy lo lắng, lần nào đi ra ngoài cùng tiểu thư đều có chuyện rắc rối xảy ra. Tiểu thư từ khi mất trí nhớ lúc nào cũng làm ra những việc khiến người khác phải kinh ngạc.

" Tiểu thư không phải không khỏe sao? Về phòng nô tỳ sẽ mời đại phu khám cho người"

Lạc Vũ Yên cảm thấy có chút thất vọng, Tiểu Hương cùng nàng quen biết lâu như vậy rồi mà muội ấy lại không nhận ra nàng đang giả vờ sao.

" Haiya...ta thật ra không bị sao hết chỉ là không muốn gặp hắn nên mới bịa ra như vậy "

" Tiểu thư như vậy không phải đã lừa gạt Vương Gia sao? "

Nàng cảm thấy Tiểu Hương có đôi lúc sao lại phiền phức như vậy, làm chuyện gì cũng đều lo sợ xem ra muội ấy quá nhát gan rồi.

" Ta hiện tại muốn rời khỏi phủ, muội không đi ta đi một mình vậy "

Tiểu Hương sợ sẽ bị nàng bỏ rơi, huống hồ lão gia đã căng đặng phải luôn theo sát hầu hạ người. Nhất định không thể để tiểu thư đi một mình.

" Nô tỳ... sẽ đi cùng người "

" Được lắm, muội chuẩn bị đi. Ta hôm nay sẽ mang muội đi hưởng thụ để biết thế nào gọi là cuộc sống thượng lưu, haha "

~ Thành Thiên An ~

Trên đường người người đi lại đông đúc, hai bên hàng quán đều vô cùng náo nhiệt, tửu lâu, trà quán ở khắp nơi. Có thể thấy dưới sự cai trị của Hàn Vũ đế dân chúng nơi đây đều an cư lạc nghiệp, giao thương trù phú.

Trên đường có hai bóng người: một chạy trước một đuổi theo sau trên miệng còn không ngừng lập đi lập lại một câu nói.

" Tiểu thư đi chậm một chút, cẩn thận "

" Tiểu Hương muội nói nhiều quá rồi, đi trên đường thôi có gì sợ chứ "

"Tiểu thư...chờ nô tỳ"

Tiểu Hương khó khăn thở ra hơi, nàng đã chạy theo sau tiểu thư cả buổi mệt hết cả người. Tiểu thư đúng là rất khỏe a~

" Tiểu thư bên ngoài có rất nhiều người, người nên chú ý việc đi đứng, nô tỳ... lo sợ sẽ có lời đồn thổi không hay"

" Bọn họ thích thì cứ nói "

Tiểu Hương im lặng không nói được lời nào nữa tiếp tục chạy theo sau. Lạc Vũ Yên chợt nghĩ ra điều gì đó mới đưa miệng nói thầm vào tai Tiểu Hương.

" Muội có biết ở đây nơi nào bán y phục nam nhân không? "

Tiểu Hương ngây ngốc khó hiểu trước câu hỏi của nàng, tiểu thư lại muốn làm gì chứ, có khi nào...

" Tiểu thư là muốn mua y phục tặng cho Vương Gia sao? "

" Muội nghĩ đi đâu vậy, hắn đáng ghét như vậy ta mới không thèm, mau đưa ta đi "

Hai người bọn họ cuối cùng cũng tìm được một hàng quán bán y phục thượng hạn, liền cùng nhau bước vào.

" Ta chọn cái này, còn cái kia là của muội mau thay vào đi "

Tiểu Hương nghe không hiểu liền tròn mắt hỏi lại.

" Thay...sao? Tiểu thư... tha cho nô tỳ đi "

Lạc Vũ Yên là muốn học theo những đồng môn tỷ muội xuyên không trong các tiểu thuyết nàng đọc, không phải các nữ chính trong đó đều thích nữ phẩn nam trang đi ngao du sao? Rồi sau đó còn cái gì mà gặp được nam chính của đời mình, chà chà... một soái ca, lại còn sủng thê. Nàng hôm nay nhất định phải tìm được nam chủ của riêng mình, haha...

" Muội mau thay đi, sau đó liền giúp ta bới tóc "

Tiểu Hương vẻ mặt đầy đau thương miễn cưỡng cũng làm xong. Hai người bọn họ bước ra khỏi hàng quán, lúc vào là hai tiểu cô nương ra ngoài liền trở thành hai thiếu nam tử, một người mặt bạch y tuấn mỹ vô song ung dung tiêu sái khí thế ngời ngời, người còn lại mặt lam y mặt cúi gầm xuống, nén khóc thương tâm.

" Muội...thật là, sớm biết như vậy đã không mang muội theo "

" Tiểu thư..."

" Gọi là thiếu gia "

Tiểu Hương nội tâm gào khóc, tiểu thư lại muốn bày trò gì nữa đây.

" Thiếu...gia chúng ta hiện tại đi đâu? "

" Đi tìm nam chủ... rồi sau đó liền cùng nhau dệt mộng yêu đương "

Tiểu Hương nhìn tiểu thư nhà nàng lúc này đang cười đến tỏa sáng, không chút khí chất mà liên tục đảo mắt nhìn lần lượt các vị nam tử qua lại. Có lúc thì nhíu mài, có lúc lại cười bí hiểm, tất cả đều đem bọn họ đánh giá hết một lượt, tiểu thư là đang muốn tìm cái gì chứ?

" Tiểu thư...đừng tìm nữa hay là về phủ trước đi "

" Không được...ta nghĩ lại rồi hay là đến tửu lâu ăn chút gì đi, nam chủ cũng có thể sẽ ở đó "

" Tiểu thư thật khiến nô tỳ khó hiểu "

Lạc Vũ Yên tay vỗ vỗ túi tiền mang theo, suy nghĩ một hồi liền đưa ra quyết định.

" Ngân lượng này nói cho cùng cũng không phải của ta, dùng tiền của người khác liền không thoải mái. Tiểu Hương chúng ta đi kiếm tiền thôi "

Nàng kéo tay Tiểu Hương đi qua một lượt hết các con phố, cuối cùng cũng đứng lại trước cửa lớn của một sòng bạc.

" Tiểu Hương đến thử vận may thôi nào "

" Tiểu thư...huhu sao lại đến đây "

Tiểu Hương miễn cưỡng bị nàng lôi vào bên trong, toàn bộ những người nên đây đều là đại nam tử còn có cả các tiếu gia giàu có, đủ mọi loại người tất cả đều tụ hợp tại nơi này đánh bạc. Còn chưa đợi lâu đã có một tên nam tử chạy đến tiếp đón bọn nàng.

" Hai vị công tử là lần đầu đến đây đi? Mời các vị "

Lạc Vũ Yên cố ý làm ra vẻ hiếu kì tò mò hỏi.

" Bổn thiếu gia hôm nay là đến chơi thử vài ván, trước giờ đều không có xem qua "

Tên nam tử kia vừa nghe nói liền cười thầm trong bụng, nhìn y phục cùng khí chất của người trước mặt cho là hôm nay hắn sẽ câu được một con mồi lớn.

" Công tử cứ tự nhiên, luật chơi rất dễ dàng chỉ cần đặt cược một trong hai, tài hay xỉu liền có thể hốt bạc "

Lạc Vũ Yên nhìn hắn cười nhẹ một tiếng, muốn từ từ dụ nàng sa lưới sao, cũng không dễ dàng đi.

" Được ta đã biết, ngươi lui đi "

" Tiểu nhân lui ra trước "

Lạc Vũ Yên đến từng bàn cược quan sát hết một lượt, sau đó chọn một bàn mà bước đến, nơi này người chơi quả nhiên rất nhiều.

" Vị thiếu gia này đến chơi sao, rất hay vừa đúng lúc công tử cũng đặt đi "

Lạc Vũ Yên cười cười nhìn hắn lắc xí ngầu một lượt quyết định dùng một phần ngân lượng trong túi đặt xuống. Những người chơi xung quanh cũng đặt xuống sau đó liền hô lớn.

" Mở đi, mở đi "

" Haiya... lại là xỉu "

Tiểu Hương bên cạnh cảm thấy hồi hộp vô cùng, lắc lắc tay nàng vui mừng.

" Tiểu...thiếu gia thắng rồi "

Lạc Vũ Yên nhìn bọn họ liền cười tươi.

" Ông chủ haiya, xem ra hôm nay vận may ta đến rồi, tiếp tục đặt "

Nàng quan sát hắn ta lắc xong một lượt liền lấy hết số ngân lượng trong túi đặt xuống, bọn người xung quanh cũng lần lượt đặt ngân lượng.

" Mở ra...lại là xỉu "

" Thật là "

Tiểu Hương cầm lấy tay nàng vui đến nổi la lớn.

" Lại thắng rồi "

Lạc Vũ Yên cũng tươi cười không nói, tay nhanh chóng hốt bạc.

Lần tiếp theo nàng không có đặt xuống mà chỉ đứng im lặng quan sát. Dám người vây xung quanh liên tục reo hò.

" Mở đi mở đi...lần này chắc chắn ra tài "

" Lại là xỉu, mau lắc tiếp ta không tin lại lắc được ra xỉu "

Lạc Vũ Yên lần này đem toàn bộ số ngân lượng có được đặt xuống hết, trong lòng liền chờ đợi. Tiểu Hương bên cạnh cũng quan sát bên miệng hô lớn "mở ra"

" Thắng...thắng lớn rồi tiểu thư, người thật giỏi "

Lạc Vũ Yên thu bạc thành một túi lớn liền đưa cho Tiểu Hương, ra hiệu cho muội ấy cùng rời khỏi. Để lại tên chủ lâu nhìn nàng chầm chầm trong lòng thầm tính toán.

Nàng cùng Tiểu Hương cuối cùng cũng ra khỏi nơi đó, Tiểu Hương nhìn nàng có phần ngưỡng mộ.

" Tiểu thư thật lợi hại "

Lạc Vũ Yên cười cười liền xua tay.

" Tất cả là do ta may mắn, bọn họ đều có mánh khóe cùng tiểu xảo riêng, ta có thể nhìn ra được "

" Tiểu thư dạy nô tỳ có được không? "

Lạc Vũ Yên cười cười trêu chọc nàng ta.

" Muội thích đến sòng bạc rồi sao? "

" Không...có "

" Haha, chọc muội thôi... chúng ta mau đi thôi "

~ Thư phòng Hoàng Thương phủ ~

Từ trên móc nha một tên ám vệ từ trên cao bay xuống, hướng vào phòng của Hàn Thương Nguyệt bẩm báo.

" Bẩm Vương Gia, Vương Phi đã rời khỏi phủ "

" Ừm, tiếp tục theo dõi "

1 canh giờ sau

" Thuộc hạ theo phân phó của ngài quan sát thấy Vương Phi vào trong sòng bạc "

" Cái gì... cứ tiếp tục quan sát "

Nữa canh giờ sau

" Bẩm Vương Gia, Vương Phi vừa ra khỏi sòng bạc liền có một đám người âm thầm bám theo, tất cả đều được thuộc hạ giải quyết sạch sẽ "

" Làm tốt lắm, ngươi cứ âm thầm theo sau nàng là được "

" Thần tuân mệnh "

Lại 1 canh giờ sau

" Vương Gia, Vương Phi đến tửu quán dùng bữa...sau đó.... "

" Có gì mau nói "

" Sau đó...đã đến kĩ viện "

Hàn Thương Nguyệt nghe xong trên tay đang cầm thư án liền bất ngờ đập mạnh xuống bàn đứng bật dậy.

" Lạc Vũ Yên, nàng chờ đó cho bổn vương "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui