Mặc dù trong trí nhớ Vương phủ rất uy nghiêm, sang giàu nhưng khi tận mắt chứng kiến Lãnh Phượng vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Đây chính là một kiến trúc hoàn toàn không xuất hiện ở hiện đại, Lãnh Phượng cũng từng nghiên cứu lịch sử rất sâu, không có một triều đại nào mà từng đường điêu vết khắc lại chân thực như vậy, Lãnh Phượng im lặng nhìn ngôi nhà mới của mình.
Thầm than thở số phận quá kỳ diệu, ai biết rằng một ngày hắn có thể rời đi những tháng ngày làm nhiệm vụ gian khổ mà đến thế giới này chứ.
Quản gia Tây Vương phủ là một người đàn ông trung niên tầm gần 50 tuổi, khi nãy hắn không có xin cho Lưu thị cũng không thấy sự nịnh nọt của ông ta trong quá khứ, lão quản gia này không tồi, còn chưa bị mua chuộc.
- Phu nhân, nàng tùy tiện chọn mấy nha hoàn, còn người của Thiên Phi và Nguyệt nhi thì không cần, ta sẽ tìm người cho chúng sau.
-Thiếp thân nghe Vương gia.
Đường Ngọc Vy nhu thuận gật đầu, Lãnh Phượng cười cười ôm nàng. Hương thơm trên người Đường Ngọc Vy làm hắn thấy thật thoải mái.
Hắn thoải mái nhưng người ngọc trong lòng lại có vẻ căng thẳng. Đường Ngọc Vy quả thật rất xấu hổ, từ lúc gặp lại hắn thường xuyên có hành động thân mật với nàng nhưng ngoài một đêm dọa người kia hắn rất lạnh nhạt, đôi khi nàng còn nghĩ hắn quên trong phủ có một người như nàng rồi. Giờ phu quân ôm nàng, tâm lý thiếu nữ không khỏi ngại ngùng, muốn đẩy ra nhưng cũng không nỡ lại càng không dám.
-Về phủ rồi nàng sẽ gọi là nhị phu nhân, nhưng cũng đừng vì vậy mà đau lòng, địa vị nàng và Lưu Nhược Ninh ngang nhau đều là nữ nhân của ta, ta sẽ không bỏ mặc nàng.
-Vương gia nghĩ nhiều rồi, thần thiếp và nàng còn chờ Vương phi vào phủ, thực không giám lộng hoành.
-Vương phi sao? Hiện tại còn chưa muốn, phu nhân nghĩ xa quá.
Lãnh Phượng an bài cho Đường Ngọc Vy ở Yên Vũ Các một đại viện gần Thiên Diệp Các của hắn nhưng cũng rất gần Kiều Các của Lưu Nhược Ninh.
Sắp xếp xong xuôi, Lãnh Phượng cho người đưa nàng về, còn bản thân bước đến Hình phòng.
-Thập tứ.
-Á á…….hu hu, ô..ô…đừng đánh nữa.
-Thập ngũ.
-Không…Đừng đánh nữa…Á á..
..
Đến gần Hình phòng Lãnh Phượng đã nghe thấy tiếng đếm lạnh lùng cùng với tiếng khóc thét chói tai của Lưu Nhược Ninh.
Mấy nha hoàn, ma ma đứng trước cửa thấy hắn liền quỳ xuống.
-Vương gia xin ngài tha cho đại phu nhân.
-Ô..ô…Mệnh phu nhân thật khổ.
-…
Lãnh Phượng nhìn mấy người này không hiểu sao trong lòng sinh ra phiền muộn.
-Tất cả im lặng, các ngươi trở về Kiều Các làm việc của mình đi, việc của bản vương khi nào đến phiên các ngươi.
Dứt lời hắn trực tiếp bước vào Hình phòng.
-Nhị thập.
-….
Người bên dưới đã ngừng kêu khóc, chỉ còn nức nở thút thít trong họng.
Lãnh Phượng vẫy tay ra hiệu cho mấy người này ra ngoài còn bản thân bước đến đứng cạnh Lưu Nhược Ninh.
-Đại phu nhân, ngươi biết tội chưa?
Lưu Nhược Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt ướt nước nhìn hắn.
-Vương gia, thiếp bị oan, thiếp nào dám làm ra nhiều hành động thương thiên hại lý như vậy a…Ô..ô..
-Nha…Bản vương trách oan ngươi sao? Đại phu nhân, ngươi cũng biết ta yêu chiều ngươi là vì cái gì mà, trước đây dung túng ngươi, nhưng bây giờ thời thế khác rồi nếu ngươi không thành thật thì đừng trách ta. Việc gì ngươi làm với nhị phu nhân cả phủ đều biết, hiện tại ta đón nàng về tốt nhất đừng động đến nàng, bản vương không biết thương hoa tiếc ngọc đâu.
Hắn thích thú nhìn gương mặt xinh đẹp hoa lê đẫm mưa của Lưu Nhược Ninh ngày càng trắng bệch.
Môi bị cắn chặt mà bật máu khiến khuôn mặt kiều diễm thêm phần yêu dị.
Lãnh Phượng ngồi xuống ngay cạnh nàng, ngón tay thon dài vuốt nhẹ những sợi tóc tán loạn trên mặt. Người này quả thực xinh đẹp, có thể có được người vợ xinh đẹp như vậy, đúng là phúc khí.
-Đại phu nhân, phạt ngươi hai mươi trượng ngươi oán ta không?
-Thần thiếp không dám.
-Vậy oán nhị phu nhân a?
-Thần thiếp không dám, vương gia nghĩ nhiều rồi,
-Vậy thì tốt. Đại phu nhân hiểu lẽ như vậy, bản vương cũng không nhẫn tâm để nàng chịu khổ.
Lưu Nhược Ninh hận Đường Ngọc Vy muốn chết luôn đấy chứ. Biết vậy nghe lời tỷ tỷ xử đẹp nàng ta từ trước rồi.
Bất ngờ Lãnh Phượng túm nàng dậy, Lưu Nhược Ninh vì bị chạm đến vết thương mà kêu toáng lên.
Nhưng có vẻ hắn không để ý tới những chi tiết này nhún một cái cả người phi thằng về phía Kiều Các.
Lãnh Phượng đặt nàng nằm sấp trên giường còn bản thân thản nhiên ngồi uống trà, vừa tỉ mỉ đánh giá căn phòng.
Bài trí rất đẹp nhưng quá màu mè, hắn cảm tưởng mình đã bước vào nhà trẻ vậy.
-Nha…Đại phu nhân sao bài trí phòng nàng lại ấu trĩ như vậy?
-….
Thấy nàng cắn chặt môi dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn hắn, Lãnh Phượng cảm thấy thực ra Lưu Nhược Ninh cũng không xấu. Nàng chỉ là ngu ngốc bị người lợi dụng thôi. Người thâm hiểm nhất chính là đương triều Hoàng hậu-Lưu Tích Văn kia kìa.
Lãnh Phượng quyết định thử cải tạo lại, dù sao nàng cũng đã là người của hắn, không thể nói bỏ là bỏ được.
Hắn đã có ba người vợ rồi, chỉ còn vị trí Vương phi nữa thôi. Lãnh Phượng cảm thấy vị trí này không cần thiết, nếu không có gì xảy ra thì Lãnh Phượng sẽ không lập phi.
Hắn đến trước mặt Lưu Nhược Ninh bàn tay khẽ thi triển vài động tác.
-Lưu Tích Văn đã nói gì với ngươi?
Lưu Nhược Ninh như người vô hồn, trà lời rất máy móc.
-Tỷ tỷ nói nàng và Vương gia tâm đầu ý hợp nhưng vận mệnh trớ trêu không thể nên duyên vợ chồng, ta thân muội phải giúp tỷ, Vương gia yêu tỷ chắc chắn cũng rất thương ta, tỷ tỷ nói không được để Vương gia gần nữ nhân khác nếu không ta sẽ mất tất cả.
-Cho nên ngươi muốn giết hai đứa trẻ và Đường Ngọc Vy?
-Ta không giết họ, ta chỉ đuổi họ ra khỏi tầm mắt vương gia thôi?
-Ngươi bị phạt, ngươi hận Đường Ngọc Vy không?
-Ta hận nàng, tỷ tỷ nói đúng vương gia sẽ bị nàng ta quyến rũ, ta sẽ mất tất cả.
Lãnh Phượng tủm tỉm, câu trả lời của nàng cũng không khác hắn dự đoán là mấy.
Nhìn nữ nhân kia vẫn còn ngây ngây liền không chịu được.
-Ngươi rất thích vương gia?
-Ân, hắn thật tuấn mỹ.
Lãnh Phượng điểm tay vào mi tâm nàng, nháy mắt Lưu Nhược Ninh tỉnh táo hẳn. Khuôn mặt nàng biến đổi lúc thì trắng bệch lúc lại đỏ ửng.
-Vương gia, thiếp…thiếp….
-Đại phu nhân rất hận Nhị phu nhân sao?
-….
Lãnh Phượng nhìn nàng sợ hãi lòng có chút mềm đi. Không ai biết rằng trước đây nhìn ba mẹ con Đường Ngọc Vy hắn chán ghét người phụ nữ này như thế nào đâu. Nhưng bây giờ hắn thấy con người nàng cũng không phải quá xấu, chỉ trách nàng sinh ra ở hoàn cảnh này, bị dạy dỗ thành cái dạng này cũng không thể trách.
Lãnh Phượng ngồi xuống giường, bàn tay nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo nàng.
Cái mông trong trí nhớ luc nào cũng kiêu ngạo vểnh lên vậy mà giờ bị đánh cho xanh tím thậm chí còn rớm rớm máu.
-Vương gia….
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn Lưu Nhược Ninh là một mảnh mây hồng.
-Hắc hắc…bản vương nhìn nàng thật đáng thương nên muốn giúp nàng thôi.
Tay từ trong không gian lấy ra một lọ thuốc ngoại thương. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng thoa thuốc lên. Lãnh Phượng nhìn lên chỉ thấy Lưu Nhược Ninh đã úp mặt vào gối không dám nhìn người.
-Đại phu nhân, nàng đã gả cho ta, đã là người của ta, ta nói nàng phải nghe không được nghe người ngoài kể cả tỷ nàng, hiểu không?
-Ân, thần thiếp đã biết.
-Nhị phu nhân mấy năm nay bị nàng chèn ép cho thực khổ, nếu ta biết nàng có hành động gì không tốt vậy…sẽ không nhẹ nhàng như lần này đâu.
Lãnh Phượng dứt lời bàn tay dùng lực một chút làm Lưu Nhược Ninh kêu thảm.
Thuốc cũng đã thoa, hắn không cần thiết lưu lại nữa. Ra ngoài dặn dò mấy nha hoàn vài câu rồi trở về Thiên Diệp Các.