Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!


Đối với Thanh Nguyên, xưa nay Hàn Phỉ chưa bao giờ đoán được suy nghĩ của hắn, cũng không hiểu vì sao năm đó hắn lại lựa chọn đi theo nàng.

Cũng giống như hiện tại, Hàn Phỉ vẫn không hiểu, vì sao hắn lại phản bội nàng.

Chỉ là so với Hàn Phỉ, Trì Tư càng không thể tiếp nhận kết quả này, khi nghe thấy tin tức này nàng trực tiếp đánh đổ chén trà, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, trong mắt tràn ngập vẻ khó có thể tin.
"Đây là chuyện cười gì thế? Không, đây không phải sự thật, Tinh Uyên không phải là người như vậy!"
Ngay từ ngàn năm trước, so với Hàn Phỉ, người thân thuộc với Thanh Nguyên hơn chính là Côn Bằng, rất nhiều khi, Hàn Phỉ cũng cảm thấy Thanh Nguyên là bởi vì mối quan hệ với Côn Bằng, mới chấp nhận đi theo nàng, trở thành Thần Vệ của nàng.
Hác lão bản đã từng nghe nói về tin tức quốc chủ hai nước Thanh Nguyên, Côn Bằng tương giao, thậm chí hai nước đã trở thành huynh đệ, hỗ trợ lẫn nhau, nhân dân hai quốc gia cũng ở chung vô cùng hòa hợp, hiện tại..

Ai có thể tưởng tượng được hai nước huynh đệ cũng sẽ có lúc trở mặt không quen biết.

Hơn nữa còn nghe nói, Thanh Nguyên đã dùng tốc độ nhanh nhất mà thâu tóm được Côn Bằng.

Điều này đại biểu cái gì? Đại biểu hắn đã sớm có dự mưu.

Bốn chữ này, tương đối tàn nhẫn, nhưng sự thật đã rành rành, có ai mà không biết kia chứ? Có điều lúc nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Trì Tư, ai cũng không đành lòng mở miệng kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị Nữ Hoàng Côn Bằng này, không, hiện tại chỉ có thể nói là nguyên Nữ hoàng mới phải.
Trì Tư lập tức quay đầu nhìn về phía Hàn Phỉ vẫn luôn trầm mặc, lập tức quỳ một gối xuống, trầm giọng nói: "Bệ hạ, sự tình nhất định không phải như vậy! Tên Tinh Uyên kia nhất định đã xảy ra chuyện gì nên đầu óc mới không tỉnh táo như vậy! Ta hiện tại lập tức trở về giáo huấn hắn!"

Dứt lời, Trì Tư liền đứng dậy muốn rời đi, nàng đã không thể chờ đợi được nữa, muốn chất vấn Tinh Uyên một hồi, cũng là thức tỉnh cái đầu không tỉnh táo của hắn!
Nhưng, Hàn Phỉ khe khẽ thở dài một hơi, nói: "Tư Tư, ngươi biết, Tinh Uyên trước giờ không phải là một kẻ lỗ mãng, không, hoặc là nói, hắn xưa nay chưa bao giờ không tỉnh táo."
Thanh Nguyên trước giờ chưa từng làm sai chuyện gì, dáng vẻ của hắn tựa hồ mãi mãi đều bình tĩnh đến mức đáng sợ, luôn là bộ dáng không đáng kể, thế nhưng vừa vặn là như thế, mới khiến Hàn Phỉ nhìn không thấu, dù thế Hàn Phỉ cũng không hề nói sai.

Hắn xưa nay chưa từng lỗ mãng, hắn làm việc, liền đại biểu là đã suy nghĩ rất kĩ.

Hơn nữa từ tin tình báo có thể thấy, chuyện này căn bản cũng không phải nhất thờ nảy lòng tham.
Cũng bởi vì như vậy, Trì Tư mới không thể tiếp nhận, rõ ràng trước khi rời đi, hai người bọn họ còn trò chuyện với nhau thật vui vẻ, dù lúc sắp chia tay xảy ra chút chuyện khó chịu, thế nhưng Trì Tư xưa nay cũng không cảm thấy chút khó chịu kia sẽ khiến bọn họ cắt đứt quan hệ, vậy thì, chuyện này có phải có nghĩa là, trong lúc hai người họ hợp tác với nhau, trong lòng hắn đã sớm mưu tính âm mưu.

Chỉ cần nghĩ tới chỗ này, Trì Tư liền đau lòng vô cùng, thậm chí không thể thở nổi.

Nàng mạnh mẽ đấm một quyền lên tường, cú đấm mạnh đến mức bàn tay nàng bật máu cũng không cảm thấy đau đớn, nàng cắn chặt môi dưới, nói không ra lời.
Hàn Phỉ đi tới, nói: "Tư Tư, ngươi ở lại chỗ này đi."
Trì Tư đột nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác, muốn cự tuyệt, thế nhưng nàng nhìn thấy ánh mắt Hàn Phỉ.

Đó là một loại..

ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Hàn Phỉ chậm rãi nói: "Hắn bây giờ là Tinh Uyên, không còn là Thanh Nguyên mà ngươi và ta biết nữa."
Ánh mắt Trì Tư lập tức đỏ hồng, nói: "Bệ hạ, hắn sẽ trở lại, ngài hãy tin ta, hắn nhất định sẽ trở về!"
Hàn Phỉ thấp giọng nói: "Tư Tư, ngươi nhất định phải ở lại chỗ này."
Mệnh lệnh này, không cho cự tuyệt.

Ai cũng biết rõ, nếu lúc này vị nữ hoàng tiền nhiệm Trì Tư này trở về nhất định sẽ xảy ra chuyện chẳng tốt đẹp gì, huống chi..

hiện tại đã trễ, quá trễ rồi, Tinh Uyên đã hoàn toàn xâm chiếm hai quốc gia, bây giờ đi về, đã chẳng thể xoay chuyển được tình thế, còn làm mình rơi vào vòng nguy hiểm.

Trì Tư cũng biết điểm này, thế nhưng..

nàng vẫn còn đang hy vọng xa vời, chỉ là hiện tại, đã chẳng thể tiếp tục hy vọng xa vời này nữa rồi.
Trên mặt Trì Tư đều là vẻ yếu đuối, dáng vẻ giống như vừa làm mất đi một thứ vô cùng quan trọng, Hác lão bản không nhịn được tiến lên, ôm lấy vị Nữ Hoàng này, lúc này Trì Tư mới bật khóc, khiến mọi người đều đau lòng đến không chịu nổi.
Hàn Phỉ nắm chặt tay, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi."

Một tiếng xin lỗi này, Hàn Phỉ cũng không biết đến từ đâu, nhưng, nàng vẫn muốn nói ra.
"Bệ hạ, chuyện này cũng không thể trách ngài, ngài đâu có làm gì sau, ta sẽ điều chỉnh xong, cho ta chút thời gian, chỉ cần..

cho ta chút thời gian." Trì Tư cơ hồ là nghẹn ngào thốt lên.
Hàn Phỉ gật đầu, nhìn về phía Hác lão bản, nói: "Dẫn nàng đi nghỉ ngơi một chút đi."
Hác lão bản lập tức gật đầu, liền đỡ Trì Tư thối lui xuống, sắc mặt mọi người ở lại cũng không dễ nhìn lắm.
Hai hàng lông mày của Hàn Phỉ nhíu lại thật chặt, quá nhiều chuyện xảy ra, hỗn loạn không chịu nổi.
Khôi Nam trầm ngâm một lúc, nói: "Vậy bây giờ nên làm gì với Thanh Nguyên Thần Vệ..

không, là nên làm gì với nước Thanh Nguyên?"
Hàn Phỉ trầm mặc một hồi, nói: "Tạm thời mặc kệ."
Thành thật mà nói, Hàn Phỉ không biết Tinh Uyên muốn làm gì, đời này, từ lúc nàng khôi phục ký ức, tựa hồ Tinh Uyên đã có tính toán riêng.

Chỉ là mặc cho Hàn Phỉ hoài nghi ra sao cũng không ngờ rằng hắn lại ra chiêu này.
Cừu Thanh Thư mở miệng nói: "Những bạo dân kia cũng đã bị giam giữ ở trong Thạch Lao, chúng ta phải xử trí họ thế nào?"
Gϊếŧ cũng gϊếŧ không được, giữ thì lại lưu một tai họa, thật sự là khó xử lý.
Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Bọn họ trúng độc gì, chúng ta liền giải độc đó.

Ta tự mình đi tìm Đằng Lão, cùng nhau thảo luận, trên đời này nếu có loại độc gì không giải được, thì nhất định không phải là do Hàn Yên hạ."
Khôi Nam nghĩ đến một vấn đề, nói: "Hiện tại khắp nơi đều là cục thế rung chuyển, bước kế tiếp chúng ta phải làm sao?"
Theo câu nói này hạ xuống, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hàn Phỉ, tựa hồ đang chờ nàng hạ lệnh.


Bước kế tiếp, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng mơ hồ.

Ánh mắt của họ, đều mang theo vẻ mờ miịt.
Hàn Phỉ nhìn ra phía ngoài cửa, tựa như đang tự hỏi gì đó, không có ai giục, đều kiên trì chờ nàng suy nghĩ xong.
Một lúc lâu sau, Hàn Phỉ nói: "Dưới thời loạn thế, há có cái tổ nào còn nguyên vẹn, muốn có được cuộc sống an bình chân chính..

thì, chúng ta phải xuất chinh."
Xuất chinh, hai chữ này giống như một cây đuốc, trong nháy mắt liền thiêu đốt lên một ngọn lửa trong lòng mọi người, ánh mắt bọn họ dần trở nên sáng ngời, mơ hồ có hỏa quang lấp loé.
Từ lúc Vũ Châu thành thành lập tới nay, tựa hồ bọn họ đều bị động chiến đấu, mỗi một lần, đều là chờ địch nhân tìm tới cửa bọn họ mới phản kích, cứ mãi như vậy trong lòng mỗi người đều cảm thấy uất ức muốn chết.

Một câu nói này của Hàn Phỉ, hoàn mỹ nghênh hợp với suy nghĩ cả họ.
Xuất chinh! Nếu thế giới không thể cho bọn họ một nơi để sống cuộc sống yên bình.

Vậy thì..

họ liền xây dựng một thế giới như vậy! Giống như ngàn năm trước, vinh quang của thần nữ chiếu rọi khắp nơi trên đại địa!
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nắm tay chống trước ngực, đồng thời mở miệng, đều nhịp khí phách hô: "Xuất chinh!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận