Vương Gia Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Edit: Annnnn

Chương 33

Cố Yến hiếm khi tiếp xúc với mấy loại truyện lãng mạn thế này, vừa nhìn thấy mấy lời phóng đãng trong cuốn sách, phản ứng đầu tiên của y là có chút tức giận.

Cũng không biết là tên hạ nhân nào dám đưa loại sách này cho Diệp Tử xem.

Nhưng khi đọc kỹ hơn, y lạ cảm thấy hơi quen quen. Cố Yến nhíu mày, bình tĩnh lại, bắt đọc lật xem một lần nữa.

Cố Yến đọc cực nhanh, chưa tới nửa canh giờ sau, y đã đọc xong 《Chuyện tình lãng mạn trong vương phủ》.

Những gì trong cuốn thoại bản này hầu hết đều giống với những gì y và Diệp Tử cùng trải qua, ngay cả việc đối phó với Thái Vương phi, hay là tiệc mừng thọ của Thái Hậu, thậm chí những cuộc nói chuyện với người khác cũng không khác với thực tế là mấy.

Chuyện của Cố Yến và Diệp Tử ở chung trong vương phủ, đương nhiên người ngoài sẽ không biết được.

Trừ khi..... Là người trong vương phủ.

Người viết thoại bản vô cùng rõ ràng những gì xảy ra với người bọn họ, chỉ khác những lúc khi hai người ở cùng với nhau.

Trong thoại bản, chỉ cần hai người ở chung một chỗ, thì sẽ bắt đầu abcxyz. Đặc biệt là vị tiểu công tử kia, cho dù từ ngữ dâm ô phóng đãng như thế nào cũng phát ra được....

Cố Yến đọc mà trong lòng nhộn nhạo, không biết từ khi nào đã bóp chặt làm nhăn nhúm một góc của quyển sách nhỏ, vừa khó xử vừa bất đắc dĩ, đồng thời y không khỏi bắt đầu suy nghĩ về chính mình. Có phải gần đây y quá lạnh nhạt với Diệp Tử, nên hắn chỉ có thể đọc loại thoại bản này để giải tỏa không.

Một lát sau, Cố Yến đóng cuốn sách lại, làm như không có chuyện gì mà đặt vào lòng Diệp Tử. Y suy nghĩ một lúc rồi ngồi xuống bên người Diệp Tử, nhẹ nhàng kéo hắn dựa vào lòng ngực của mình.

Chiều tối, đoàn xe ngựa đã đến thành Trường An. Xung quanh dần trở nên ồn ào náo nhiệt, Diệp Tử nhíu nhíu mày, tỉnh lại.

Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp trai đang dựa rất gần mình.

Cố Yến nhẹ giọng hỏi: “Tỉnh rồi?”

Nhận ra mình đang tựa vào ngực đối phương, Diệp Tử “A” một tiếng, lung túng ngồi thẳng dậy: “Xin lỗi Vương gia, sao ngài không gọi ta dậy?”

Cố Yến cười cười: “Gọi ngươi dậy làm gì, mệt mỏi thì cứ ngủ thêm một lát.”

Y dừng lại một chút, lại nói: “A Tử, ta vừa mới nhớ tới một chuyện, hình như là ta chưa suy xét cho kĩ.”


“Cái gì?”

Cố Yến nói: “Trong chuyến đi này ngươi phạm sai lầm, ta phạt ngươi đến hai lần, ngươi có giận ta không?”

Diệp Tử sửng sốt, lắc đầu: “Ta không có.”

Nhớ tới hai lần “bị phạt” kia, Diệp Tử đúng là có chút oán hận, nhưng lại không tức giận.

“Ngươi nghe ta nói này.” Cố Yến lợi dụng lúc Diệp Tử còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nghiêm túc nói: “Ta phạt ngươi là có lý do, nhưng bổn vương từ trước đến nay thưởng phạt rõ ràng, ngươi đã giúp ta giải quyết phiền toái, ta còn chưa kịp thưởng cho ngươi. Chỉ có trừng phạt không có khen thưởng, ngươi có thấy ta làm như vậy là không đúng không?”

Diệp Tử mờ mịt nhìn y, nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu y đang nói cái gì, chỉ có thể chần chừ mà phụ họa: “Hình như.... Đúng là vậy.”

Cố Yến hài lòng mỉm cười, nghiêng người về phía trước, cực kì ôn nhu mà chiếm lấy đôi môi Diệp Tử.

Một lát sau, Cố Yến bất mãn buông hắn ra: “Sao ngươi không mở miệng?”

Diệp Tử bị hành động của y dọa sợ, cho rằng mình vẫn còn đang mơ, lẩm bẩm hỏi: “Ngài đang làm gì vậy?”

Cố Yến cây ngay không sợ chết đứng: “Ta thưởng cho ngươi.”

Diệp Tử càng ngu người: “Đây..... Đây là thưởng hả?”

Cố Yến nói: “Đương nhiên.”

Đầu óc Diệp Tử rối loạn như một nồi cháo, hoảng hốt hỏi: “Bình thường ngài cũng thưởng cho người khác như vậy?”

“Ngươi nghĩ gì vậy.” Cố Yến khó thở, tức giận không thèm giải thích cho hắn, làm giá nói, “Tóm lại đây chính là phần thưởng, ngươi không cần thì thôi.”

Nói xong, y thực sự buông hắn ra, ngồi sang một bên.

Cố Yến không thèm để ý đến hắn nữa, Diệp Tử cúi đầu sờ vào chỗ Cố Yến vừa hôn, gò má hơi nóng lên.

Sao người này lại nghĩ đây là đang ban thưởng, chẳng lẽ lại học theo đám hồ bằng cẩu hữu?

Giống như tên Tiêu Mân ăn chơi trác táng kia sao?

Tiêu Mân là tên rất phóng đãng, bên người luôn mang theo mấy mỹ nhân không rời, vui vẻ thì hôn mỗi người một cái, còn nói “Đây là bổn thế tử thưởng cho ngươi.”


Có phải Cố Yến thấy vậy, nên nghĩ đây là cách ban thưởng cho người khác không?

Diệp Tử nghĩ nghĩ một chút, càng nghĩ càng thấy tiếc, vừa rồi sao hắn không hợp tác một chút nhỉ, hiếm khi mới có cơ hội mà.

Cố Yến dựa bên cửa sổ, giả vờ nhìn ra bên ngoài, nhưng thực ra đang quan sát phản ứng của Diệp Tử. Sắc mặt Diệp Tử thay đổi liên tục, dường như đã hạ quyết tâm, nghiêng người về phía y.

Cố Yến cười hòi: “Nghĩ kỹ chưa, có muốn không?”

Diệp Tử thấp giọng nói: “Muốn. Chỉ là.....”

Cố Yến nhíu mày: “Chỉ là cái gì?”

Mặt Diệp Tử đỏ lên, nhẹ giọng hỏi: “Hôn một cái, tính một lần thưởng sao?”

Cố Yến mỉm cười: “Đúng, hôn một cái, tính một lần.”

Diệp Tử nhẹ nhàng thở ra, bẻ bẻ ngón tay nghiêm túc nói: “Từ khi ta giả vờ làm Vương phi rồi gả vào vương phủ, ta đã mấy lần giúp Vương gia giấu diếm người ngoài. Mỗi ngày đều diễn kịch trước mặt hạ nhân, còn giúp Vương gia ứng phó với Thái Vương phi, còn bị Thái Hậu với Thánh Thượng triệu kiến.... Còn nhiều nữa, cho nên tính lại, Vương gia thiếu ta tới mấy chục cái phần thưởng lận.”

“....... Nếu Vương gia không nhớ, ta sẽ về lấy bốn quyển sách liệt kê ra, cho ngài xem cho rõ.”

Cố Yến: “……”

Đây là đang tống hôn* y sao?

(Kiểu như tống tiền:)))

Cố Yến không vạch trần, dung túng nói: “Không cần, ngươi nhớ là được.”

Diệp Tử gật gật đầu, nhấp môi dưới, chờ mong nói: “Vậy khi nào ngài bắt đầu thưởng?”

Cố Yến không thể nhịn được nữa, một tay đẩy người xuống nệm mềm trên xe ngựa, cúi đầu tiến lại gần thưởng cho hắn.

Ngoại trừ các đại thần thân thích, đoàn xe ngựa đi theo đến cửa cung đều lần lượt rời đi, chỉ có xe của Thụy Vương phủ vẫn luôn theo sau đoạn xe của Thái Hậu vào cung, đi đến tẩm cung của Thái Hậu, Cố Yến và Diệp Tử cùng xuống xe.

Hai chân Diệp Tử yếu ớt dẫm xuống mặt đất, khóe mắt và môi đều đỏ lên bất thường.


Cố Yến đưa Thái Hậu về tẩm cung, Diệp Tử không đi theo, chỉ đứng chờ bên xe ngựa, trong lòng còn suy nghĩ lần sau nên xin thưởng như thế nào. Diệp Tử đang nghĩ miên man thì nghe thấy tiếng bẩm báo của một tiểu thái giám cách đó không xa.

“Bệ hạ giá lâm!”

Diệp Tử giật mình, quay đầu lại nhìn. Tĩnh Hòa Đế không ngồi trên kiệu, mà đi cùng với vài tên thái giám vào tẩm cung của Thái Hậu.

Diệp Tử vội vàng quỳ xuống đất hành lễ.

Tĩnh Hòa Đế bước đến gần, nói: “Đứng lên đi.”

“Tạ bệ hạ.” Diệp Tử ngẩng đầu dậy, vừa mới giương mắt, đã nhìn đến người đang đứng bên cạnh Tĩnh Hòa Đế.

Người nọ có thân hình cao lớn, mũi cao mắt sâu, dung nhan anh tuấn, mặc một bộ y phục kỳ lạ. Thấy Diệp Tử nhìn mình, Già Tà Đan nhẹ nhàng mỉm cười với hắn.

Tĩnh Hòa Đế nói: “Vị này chính là hoàng tử Bắc Man Già Tà Đan.”

Tình Hòa Đế vừa nói, vừa quay đầu nhìn Già Tà Đan: “Già Tà Đan, đây là Thụy Vương phi mà trẫm đã từng nói qua với ngươi.”

Già Tà Đan cười nói: “Từ lâu đã nghe nói Thụy Vương phi tuy là nam tử, nhưng dung mạo vô song, được Thụy thân vương hết mực sủng ái, thậm chí phá luật cưới làm chính phi. Hôm nay được diện kiến, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Diệp Tử bình tĩnh nói: “Điện hạ nói quá rồi.”

Không biết vì sao, hắn cảm thấy ánh mắt Già Tà Đan nhìn hắn đặc biệt khó chịu, giống như đang đánh giá một con mồi.

Tĩnh Hòa Đế nói: “Trẫm và Già Tà Đan hoàng tử vừa mới đi dạo Ngự Hoa Viên, đúng lúc nghe tin Thái Hậu đã hồi cung nên tới đây thăm. Thường Ninh đã trở về Hộ quốc công phủ rồi?”

Diệp Tử đáp: “Đúng là như vậy.”

Tĩnh Hòa Đế nhìn hắn: “Đứa trẻ kia khi tới hành cung vẫn còn khỏe, sao chỉ vì một trận bệnh mà trở nên như vậy được?”

Đôi mắt Diệp Tử khẽ động, nói: “Thường Ninh quận chúa trượt chân rơi xuống nước, nàng bị kinh hãi, sau đó lại đột nhiên bị phong hàn. Qua mấy lần chịu kích thích như vậy, nên mới tạm thời bị rối loạn tinh thần.”

“Nếu là tạm thời thì tốt rồi.” Tĩnh Hòa Đế than thở nói, “Đứa trẻ kia từ nhỏ thân mình đã không tốt, nhưng cho dù là nhan sắc hay phẩm hạnh đều không thua bất cứ ai, nó không nên phải chịu tra tấn như vậy. Bất quá, chuyện này đối với ngươi là một chuyện tốt, trẫm nói có đúng không?”

Trong lời nói của lão mang theo ý muốn thử hắn, Diệp Tử không nói thêm gì, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng đáp: “Thần không dám.”

Đối với Tĩnh Hòa Đế, hắn vẫn luôn là bộ dạng không chịu phối hợp, Tĩnh Hòa Đế cau mày, lại nói: “Gần đây trẫm đang muốn tìm người mang Già Tà Đan hoàng tử đi thăm quan xung quanh thành Trường An, nếu Thụy Vương phi nhàn rỗi không có việc gì làm, việc này giao cho ngươi được không?”

Diệp Tử sửng sốt, thấo giọng nói: “Bệ hạ, việc này.... Không ổn lắm.”

Tĩnh Hòa Đế hỏi lại: “Sao lại không ổn?”

Diệp Tử không nói lên lời.


Chuyện tiếp đãi sứ thần từ trước đến nay luôn có người phu trách, không có lý do gì để thân thích của Vương gia làm việc đó. Nhưng Tĩnh Hòa Đế lại làm ra vẻ thản nhiên như vậy, khiến cho Diệp Tử không biết nên trả lời như thế nào.

Diệp Tử hồi lâu không phản ứng lại, Tĩnh Hòa Đế bất mãn nói: “Nếu không phải trong kinh đang thiếu nhân lực, trẫm cũng sẽ không nhờ ngươi. Thế nào, chẳng lẽ Thụy Vương quá cưng chiều ngươi, làm ngươi kiêu ngạo không coi ai ra gì, đến lệnh của trẫm cũng muốn bỏ qua?”

Diệp Tử vội vàng quỳ xuống: “Thần không dám.”

Già Tà Đan ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Nếu đã như vậy, ta rất đa ta Thụy Vương phi.”

Tĩnh Hòa Đế nói thêm hai câu, mới bước vào cung Thái Hậu cùng Già Tà Đan, Diệp Tử vẫn đứng nguyên tại chỗ, bề ngoài có vẻ bình tĩnh tự nhiên, nhưng thực ra trong đầu hắn đã vội vàng tính toán mọi chuyện.

Mấy năm gần đây, tình hình ở biên giới không ổn định, chiến sự bùng phát liên miên. Bắc Man vương dã tâm quá lớn, ý đồ thâu tóm toàn bộ Trung Nguyên. Mà Trung Nguyên dựa vào địa thế thuận lợi, tập trung nguồn quân sự và tài lực, hai bên giằng co qua lại nhiều năm, kết quả vẫn không có gì thay đổi.

Cho đến cách đây không lâu, Bắc Man vương bỗng nhiên đề nghị đình chiến, thậm chí còn cử vị Già Tà Đan hoàng tử này đến Trường An để liên hôn, biểu hiện sự chân thành.

Tĩnh Hóa Đế tất nhiên là vui vẻ đáp ứng.

Bắc Man vương có hai đứa con trai, Già Tà Đan là tiểu hoàng tử do vợ lẽ sinh ra, ở trong tộc không được coi trọng, bởi vậy nên mới bị phái tới Trường An. Trên danh nghĩa là hòa thân, nhưng thực tế là đưa gã tới để làm vật hy sinh.

Trong trí nhớ của Diệp Tử đúng là có chuyện này, hơn nữa hắn còn nhớ rõ, Già Tà Đan đến Trường An, còn có một mục đích khác nữa.

Hơn nữa, thời gian Già Tà Đan đến đây, có hơi sớm hơn so với dự đoán của hắn.

Diệp Tử còn mãi nghĩ, Cố Yến đã đi ra khỏi tẩm cung. Y liếc mắt một cái liền biết sắc mặt Diệp Tử có gì đó không đúng, hỏi: “Mới vừa rồi ngươi gặp Tĩnh Hòa Đế, lão có nói gì với ngươi không?”

Diệp Tử lắc đầu: “Lên xe rồi nói.”

Trở lại trên xe ngựa, Diệp Tử đem chuyện Tĩnh Hòa Đế và Già Tà Đan nói với hắn cho Cố Yến biết.

Cố Yến trầm ngâm một lát, giễu cợt cười: “Lão già đó, lão chỉ không muốn cho ta được một ngày nào yên ổn thôi.”

Diệp Tử nói: “Thường Ninh quận chúa biến thành như vậy, trong lòng lão nhất định rất khó chịu, nên mới tìm cách đẩy sự khó chịu qua cho chúng ta. Được rồi, không phải chỉ dẫn Già Tà Đan hoàng tử đi chơi mấy bữa thôi sao, ta đi là được.”

Cố Yến không đồng ý: “Sao có thể đề ngươi làm mấy chuyện này. Ta đi tìm lão, bắt lão phải thu hồi mệnh lệnh đã ban.”

“Đừng.” Diệp Tử giữ chặt ống tay áo Cố Yến, “Rõ ràng Tĩnh Hòa Đế cố tình mượn chuyện này để thử chúng ta, ta không thể dễ dàng rơi vào bẫy được. Chỉ là tiếp đón sứ thần thôi, không đáng để ngài phải làm vậy vì ta. Hơn nữa......”

Hắn mím môi, thấp giọng dò hỏi: “Nếu ta làm tốt việc này, thì có được thưởng không?”

Tĩnh Hòa Đế có một câu nói không sai, Diệp Tử quả thật là đã bị Cố Yến chiều hư, làm việc gì cũng đòi điều kiện từ người khác.

Cố Yến bị bộ dạng nhỏ nhen tính toán của hắn chọc cười, gật đầu nghiêm túc nói: “Đương nhiên là phải thưởng, nhưng muốn bổ sung phần thưởng chưa trả trước đó đã.”

Cố Yến thò lại gần, dựa vào bên tai Diệp Tử, nhẹ giọng nói: “Há mồm, ta muốn thưởng cho ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận