Vương Gia Tướng Quân Hôm Nay Lại Đuổi Đến Rồi

Đợi được hồi lâu, chân y cũng dần tê rồi thụp một cái liền đặt mông ngồi xuống, lòng thầm than thở mấy câu, năm đó trong quân đội y cũng là thành phần một chín một mười về cái danh xưng trâu bò, thế mà hiện tại lại chỉ vì đứng quá lâu mà chân tay đau nhức không thôi, cũng đủ để biết được cỗ thân thể thật sự quá yếu ớt, Khuynh Bảo tự nhủ quyết tâm trở về sẽ dốc tâm vào luyện tập một phen!

Tiêu cầm lúc này ở phía trong đã chỉnh trang xong liền chủ động mở cửa ra mà tìm y

Hắn lại càng không ngờ y bên ngoài sớm vứt thứ gọi là liêm sỉ ngồi chồm hỗm được một cục từ lâu rồi, y dựa cửa đúng lúc bị hắn kéo ra, mất đà thế là lăn một vòng vào trong, đầu óc choáng váng y cũng chưa vội đứng dậy, chỉ lặng lẽ ngồi đấy khẽ đỡ đầu than lên mấy tiếng, Tiêu cầm thấy một cảnh như vậy cũng chỉ kịp phản ứng đến gần y vươn tay muốn đỡ y dậy, trên miệng tự nhiên mà treo một câu hỏi han

'' chủ nhân người không sao chứ?''

'' ta không sao, chẳng qua cố ý lên đây để đưa ngươi toa thuốc '' y cũng thuận tay mà đưa lên biểu ý hắn nhận lấy, song không chờ hắn đáp lời y nhanh chóng nói tiếp

'' phải rồi, thân thể của ngươi không còn đáng ngại vậy thì chiều nay theo ta đến đây chút''

Chờ được cái gật đầu của hắn Khuynh Bảo cũng tức tốc đi ra, chỉ sợ bản thân còn ở đây thì sớm bị mấy câu cụt lủn của hắn chọc cho phát điên

Chiều rất nhanh đã đến Khuynh Bảo Cùng Tiêu Cầm, một chủ một tớ rời khỏi nhà trọ hướng một cửa tiệm mà đi tới, tiêu cầm bước theo sau y vào cửa tiệm một mặt có chút kinh ngạc, y đưa hắn vào tiệm bán gươm sao?


chủ tiệm thấy có khách thì nhanh chóng chạy ra tiếp đón

'' aida quả là khách quý, không biết hai vị công tử xem trúng món đồ nào của tiệm chúng tôi rồi?''

nhìn thấy một mặt của y đăm chiêu, Tiêu Cầm hắn cũng không biểu hiện gì, lặng lẽ đứng đấy

kí ức đánh mất của Tiêu Cầm cứ thế bỗng dưng xuất hiện như muốn cuốn hắn vào một chiều không gian khác, xung quanh hắn dần xuất hiện một luồng sáng đưa hắn trực tiếp đi vào trong tâm trí, bối cảnh xuất hiện dường như là một chiến trường tàn khốc ở đó có một đám người toàn thân khoác lên mình bộ thiết giáp đã sớm sờn cũ do lâu ngày bị vùi dập trên chiến trường tàn khốc, trên lưng ẩn hiện tấm áo choàng màu ngả nâu, có in biểu tượng của một con thần quy*( rùa thần) đội quân cũng không ít, bọn họ một mặt hùng dũng oai vệ lại cúi đầu trước hắn

Khiến hắn chưa hết bất ngờ còn có trong đám người đó xuất hiện một kẻ râu ria, dáng vẻ uy nghiêm đứng phía bên dưới ngước lên nhìn hắn ở bục cao trông tên đó là người cao lớn, trên mặt có một chiếc sẹo sâu dài, cảm tưởng như nó có thể trở nặng bất cứ lúc nào

"hắn nói cái gì? "

Tiêu Cầm không tài nào nghe rõ, chỉ biết tên đó trao cho hắn một thanh đao, được đúc rèn tinh xảo, phía trên vỏ kiếm in dấu một con thần quy bằng vàng sáng rực, còn có bên cạnh nó khắc thêm một chữ Triệu, thoạt nhìn có thể thấy chính là bảo vật của một thế gia lẫy lừng

trong trí nhớ của hắn, hắn đã vuốt ve nó rất lâu, cảm xúc lúc ấy dâng lên một nỗi niềm khó nói, còn cùng đám người phía bên dưới hô vang ca cả một vùng trời, có điều hắn cũng không nghe rõ bọn họ hô là cái gì.

________________

'' Tiêu cầm! Tiêu cầm! ngươi có nghe ta nói gì không?'' khuynh bảo một tay huơ huơ trước tầm mắt của hắn vừa gọi lớn, hắn vô thức hồi thần nhìn y mà đáp

'' chủ nhân có chuyện gì sao?''

khuynh bảo có chút quan ngại nhìn hắn


'' ta nói ngươi có phải vẫn còn mệt không?''

hắn có ngừng một chút rồi cũng lên tiếng

'' thần không sao''

khuynh bảo một mặt bất lực nhìn hắn

'' thôi được rồi, có cái nào vừa mắt ngươi không, không thì tuỳ tiện chọn một cái cũng được'' nói đoạn y cũng thở ra bất đắc dĩ

'' đằng nào hộ vệ cũng cần có một thanh đao phòng thân chứ nhỉ ''

hắn có chút ngạc nhiên, thì ra là đến mua cho hắn, bản thân hắn trước đó còn mải lạc vào kí ức mơ hồ bấy giờ mới để mắt đến những thứ xung quanh, đúng là cửa hàng này chứa rất nhiều đồ tốt, nhưng vô số đồ cũng chẳng có thứ hắn cần

thấy một mặt không hài lòng của Tiêu Cầm tên chủ tiệm sốt sắng lên tiếng

'' khách quan trên lầu còn có mấy thứ đồ tốt hơn''


Tiêu Khuynh Bảo cũng cảm thấy hắn cũng không hứng thú lắm nhưng cũng chỉ đành theo ý của chủ tiệm, nhanh chóng lên phía trên, bên trên này nhìn thoáng qua cũng thấy có chút chói mắt, Khuynh Bảo một mặt cũng không nhịn được trong lòng thầm cảm thán

"mấy thứ đồ tốt này, thật sự có nhiều tiền thì ta cũng muốn mang về hết!"

liếc nhìn qua Tiêu Cầm phía sau, y lại có chút đau đầu, cái vị này đừng bảo là không thích cái nào nữa nhé?

Bỗng trong tầm mắt của y thu về được biểu cảm kinh ngạc của hắn, đôi đồng tử hắn dãn ra trông thấy, mày sắc nhíu lại, đánh theo tầm mắt của Tiêu Cầm, y trước tiên đã thấy thứ đồ tốt mà hắn nhìn trúng rồi.

'' chả trách''





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận