Vương Gia Tướng Quân Hôm Nay Lại Đuổi Đến Rồi

" Lộc cộc, lộc cộc"

là tiếng bánh xe ngựa va đập vào mặt đường đầy sỏi đá, chúng dần lăn tròn rồi lặng lẽ rời khỏi kinh thành, chiếc xe ngựa này khá lớn, bề ngoài được chạm khắc những loại hoạ tiết tinh xảo bắt mắt, ngay cả đến loại gỗ cũng chính là loại tốt, nhưng cũng không đến nỗi quá phô trương, dù vậy thì cũng chắc chắn một điều là tiện nghi bên trong và ngoài là không thể bàn cái

" không! chính là rất đáng để bàn cãi!"

người vừa thốt lên câu nói này chính là Khuynh Bảo, một bên không nhịn được bịt miệng nhanh chóng rướn người ra ngoài cửa sổ mà không ngừng hít lấy không khí

vẻ mặt y thập phần đau khổ, phải nói y kiếp trước dù cho đã từng phải chen lấn trên tàu điện ngầm, xảy ra vô số thị phi ở đó cũng không thể ngờ có ngày sẽ phải trải nghiệm thứ còn đáng sợ hơn cả việc chen chúc! chính là phải ngồi trên chiếc xe ngựa vừa xóc vừa khó ngồi này

tuy y trước đó cũng thử ngồi một lần rồi, nhưng không tài nào có thể thích nghi với nó được mà! lại quay người nhìn nam nhân bên cạnh, tay ôm bảo kiếm mắt nhắm nghiền lại... để dưỡng thần? y mới khó hiểu hỏi

" Tiêu Cầm, ngươi không cảm thấy mệt sao?"

hắn chỉ đơn giản mở mắt một cái rồi lại lập tức nhắm lại

" ta ổn "

Khuynh Bảo chỉ hận đã nắm được cơ hội nói tiếp


" có phải đang nghĩ sao ta lại đột ngột kéo ngươi cùng trở về không?"

Tiêu Cầm lần này không có phản ứng gì, chỉ đơn giản là mở miệng đáp lại

" ta không nên thắc mắc chuyện chuyện của chủ nhân mình "

Thấy bản thân bị tên đó làm cho cứng họng, y chỉ đành bĩu môi ngồi lại một chỗ, miệng lẩm bẩm

" cái vị này, muốn nói chuyện chút mà sao khó khăn như vậy chứ?" bất chợt y nhìn qua bên ghế đối diện, trong lòng đầy thắc mắc

Sao hắn lại không ngồi đối diện với mình nhỉ, chẳng phải bình thường hắn đều cố hết sức né xa mình sao, rồi cái miệng nhỏ không quản được mà nói toẹt ra

" ít nhất sau vụ bị dẫm đạp kia mình cũng đã cấm rồi mà.."

Tiêu Cầm bên cạnh sao mà không nghe ra y đang nói gì, cũng hiểu rốt cuộc tại sao y lại nói như thế, nhanh chóng lên tiếng

" Vì như thế thì hai kẻ đang nấp dưới ghế sẽ không thể thở được"

y ngơ luôn, nhìn hắn, trong lòng có rất nhiều xúc cảm khó nói

"đại ca à? nếu có người trốn dưới đó chẳng phải huynh sẽ phải nói với ta sao? đằng này ngươi cứ mặc kệ như thế? ngươi muốn ta tèo lắm chắc? rốt cuộc huynh nghĩ thứ gì trong đầu vậy?"

chẳng chờ y lên tiếng hỏi thì hắn đã nhanh chóng nói tiếp

" ta đã kiểm tra xung quanh đây, không thấy có người có hành vi bất thường, nhất định không có thích khách, còn có hai người đang trốn trong kia sớm ta đã biết "

"cái gì nữa thế? Huynh kiểm tra bằng các nào? Trong khi vẫn luôn ngồi đây? Còn nữa sớm biết thì không nên sớm nói cho ta sao?" Xét thấy bản thân chẳng thể nói nhiều như thế, Khuynh Bảo chỉ nuốt ực một cái, cẩn trọng mà nhìn hắn

" vậy bây giờ.."

hắn dường như không nghe y nói thêm trực tiếp đi đến một tay nâng tấm gỗ bên trên ghế lên, y bị hành động của hắn làm cho giật mình

" đại ca! Huynh làm vậy là phá hoại của công! Phá hoại tiền tài của ta a!" Y chỉ hận không thể nói ra mấy lời trong lòng


phần ghế bị hắn gỡ ra để lộ một không gian bên dưới, có thể nói nó là một nơi chứa đồ hay người đều rất lý tưởng, chỗ trống ấy không mấy sâu, nhưng cũng không ai có thể nghĩ tới được phía bên dưới đây lại có thể là nơi cho người ta ẩn nấp

Quan trọng nhất là bên trong chứa hai đứa nhỏ, một nhóc đoán chừng 5-6 tuổi, một nhóc thi khoảng chừng 2-3 tuổi, đáng để tâm là chúng rất gầy gò, chân tay lem luốc, còn quần áo rách rưới nhìn qua còn thấy phía dưới chằng chịt là những vết thương do roi ra, hay Những vật khác làm ra in hằn, vết mới vết cũ chồng chéo lên nhau, đỏ ửng rướm má.u, đứa lớn thấy mình bị phát hiện, hai tay ôm chặt lấy muội muội, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn hai người

Khuynh Bảo nhìn một cảnh này giây trước còn bàng hoàng, giây sau lòng có chút thương xót, hai cục nhỏ nhỏ này lại là thứ gì nữa? một tên Tiêu Cầm y đã đủ đau đầu rồi, bây giờ lại còn bỗng dưng xuất hiện hai nhóc con này? đã vậy trông còn thảm hơn lúc trước nhặt được hắn nữa.

Thấy y có vẻ đã mủi lòng, Tiêu Cầm cũng không dừng lại hành động của mình trực tiếp lại gần đứa lớn, mặc cho nó đã cố nép mình lại, hai tay luôn ghi nhớ ôm chặt muội muội vào trong lòng, thế nhưng không gian nhỏ bé phía dưới chiếc ghế thì nép được bao nhiêu? với cả sức của hắn quá lớn một đứa trẻ như nó thì có thể làm được gì?

Lập tức đứa nhỏ ấy bị cưỡng ép xách lên, không gian trong xe ngựa tuy có chút thoải mái hơn loại xe ngựa bình dân nhưng cũng chẳng dễ gì mà đứng thẳng, tướng khom người của Tiêu Cầm còn thêm ánh mắt sắc lẹm của hắn doạ cho tiểu hài nữ phía dưới cứ thế được đà, khóc ré lên nhanh chóng đứng dậy mà ôm lấy đôi chân của anh trai nó đang lơ lửng, miệng thì bặp bẹ

" Ca... ca! bắt nạt! ca ca! xấu!"

đứa nhỏ cứ thế ngon lành mà khóc, doạ Khuynh Bảo nãy giờ đứng đờ ra cũng phải phản ứng lại

đầu bỗng dưng như rơi vào khoảng không

"đờ phắc? "y rốt cuộc là rơi vào cái tình huống gì?

phu xe nghe thấy tiếng trẻ con thì cũng thắc mắc tính quay người lại hỏi chuyện thì bỗng dưng xe ngựa chao đảo một cái, khiến hắn cũng phải khổ sở lắm không rơi xuống đất

nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ trong xe hắn mới vội kéo cương ngựa cho chúng dừng lại nhanh chóng chạy qua hướng cửa mở ra

" khách quan! Hai người không sao chứ?"


hắn hốt hoảng chạy đến hỏi thăm lại không ngờ trước mắt là cái tình cảnh rất khó lý giải

trước mặt hắn là hai nam nhân vừa bị vụ va chạm mới nãy làm cho va đập, ngã xuống sàn

nhưng, ngã thì thôi đi, còn ngã đè lên nhau, thấy một cảnh trước mắt đủ ngại ngùng hắn cũng chỉ vội đỏ mặt đóng cửa lại không quên giải thích cú va chạm vừa nãy

" làm phiền khách quan rồi! mới nãy xe vấp phải đá mũi nhọn nên mới khiến xe ngựa chao đảo, trượt một cái, bây giờ đã có thể đi tiếp rồi"

rồi hắn cũng nhanh chóng quay trở lại đầu xe miệng còn không ngừng lẩm bẩm

" quái lạ, mới nãy còn nghe thấy tiếng trẻ con cơ mà?"

tay còn nhanh chóng vung roi quật vào hông ngựa khiến chúng hí lên một cái rồi nhanh chóng chạy tiếp

" chắc là nghe nhầm thôi "





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận