Vương Gia Tướng Quân Hôm Nay Lại Đuổi Đến Rồi

Đợi ca buổi cũng không thấy bóng dáng của Tiêu Khuynh Bảo đâu, Tiêu Cầm vì thế cũng thấp thỏm không yên, nhìn đám hộ vệ đứng đấy, thoạt nhìn biết là không nhờ cậy được gì hắn liền dứt khoát rời đi, rồi từ một góc khuất ở viện vụt lên trên mái, thân ảnh hắn từ từ tiếp cận phía mái của đại sảnh, vì là kiến trúc của quốc gia này đa phần là lợp từng miếng ngói nên hắn cũng rất dễ dàng gỡ được 1 tấm vừa đủ có thể thấy được sự việc sảy ra trong sảnh

Chỉ thấy phía bên dưới hắn là một Tiêu Khuynh Bảo đang bất tỉnh, vây xung quanh là một đám người trang phục loè loẹt, bên cạnh còn có tỳ nữ tên ‘’ Kiều’’ mà trước y có từng nói cho hắn

Một tay nàng ta nhấc y lên mà nhẹ như bông, định đưa y rời đi, lại bỗng dưng như phát giác ra hắn nên cố ý nán lại, phóng một tầm mắt sắc lẹm lên phía Tiêu Cầm, miệng rất nhanh đã ra lệnh cho đám người phía tước lao lên

Đám người ca múa phút trước con một thân trang phục loè loẹt bây giờ sớm đã cởi bỏ để lộ ra một thân hắc y, lập tức nhận được lệnh của nàng ta nhanh chóng phá ngói lao lên nhằm bắt lấy Tiêu Cầm

Hắn nhìn trang phục này còn có biểu tượng quen mắt khắc trên đao của đám người, chỉ cười lạnh một tiếng rồi lên tiếng

‘’ Thì ra là đám tay chân của Trữ Vương ‘’

Trong số đám ngươi đó có kẻ lại lên tiếng, giọng điệu còn như châm biếm Tiêu Cầm hắn

‘’ Được người nhớ đến quả là vinh hạnh ‘’


Đoạn hắn rút đao miệng còn nói thêm

‘’ Triệu tướng quân lâu ngày không gặp, bọn ta còn tưởng ngươi bị đánh cho hỏng đầu rồi chứ ‘’

Tiêu Cầm lúc này rơi vào âm trầm lập tức động đao trước, một dao vung đến khiến cho hắc y nọ phản ứng không kịp cứ thế mà lăn ra, hắn vì thất thố nên cũng gầm lên ra lệnh

‘’ Còn không mau xông lên!’’

Sau đó đám người lập tức xông đến, một người đấu với vô số, nhưng hắn vẫn chính là hắn, võ công thâm sâu hơn dám người đó vài bậc, một khắc liền có thể mang cục diện thâu tóm, trực tiếp đánh đám người quay đến mòng mòng, đám người rất nhanh đã bị hạ

Tiêu Cầm nhìn một tên vẫn còn ý thức đang định tìm cách trốn đi, hắn chỉ đơn giản ném cho một ánh nhìn rồi cũng không nương tay, một kiếm găm xuống bàn tay của đối phương

Máu cũng vì thế mà bắn ra, xộc thẳng lên não hắc y kia một nỗi đau thấu da thịt, nhìn chiếc đao sáng bóng lấm tấm ám máu sát rạt còn đang phản chiếu khuôn mặt méo mó vì cơn đau của mình

Hắc y nọ mới khẩn thiết xin tha

‘’ Xin tha mạng! tha mạng!’’

Tiêu Cầm chỉ nhíu mày ánh mắt sắc lạnh kèm theo nộ khí nhìn hắn

‘‘Nói, các ngươi muốn đem vương gia đi đâu?’’

Hắc y nọ hẵng còn lưỡng lự, nhưng xét thấy tính mạng cũng khó bảo toàn rất nhanh đã trả lời y

‘’ Đ…đến Trữ phủ…’’


Hắn nhận được câu trả lời liền lập tức một đao rút lên nhưng lại một lần nữa dứt khoát mà vung xuống, mang cái đầu của kẻ nọ đứt đến lăn lóc, rồi thân ảnh ấy rất nhanh đã vụt đi



Sau khi bóng dáng Tiêu Cầm đi khuất lại có một nam nhân xuất hiện cùng với một đám người, hắn nhìn một đám thi thể trước mắt rồi cũng chỉ biết thở dài ra lệnh cho đám thuộc hạ dọn dẹp, tiện tay cầm lên một thanh đao của đám hắc y

‘’ Lần này lại là Trữ vương à?’’

Nam nhân nọ còn đang lẩm bẩm trong miệng thoắt cái đám thuộc hạ cũng đã thu dọn xong, một tên trong số đó lập tức hướng nam nhân đó lên tiếng

‘’ Ôn Các huynh, đám người của Trữ Vương có phải lộng hành đến ngạo mạn rồi? cư nhiên ban ngày ban mặt dám ra tay tuỳ tiện như vậy?’’

Nam nhân Ôn Các kia cũng chỉ cười lạnh một tiếng, tay cũng không tự chủ được siết chặt lấy thanh đao trong tay

‘’ Cứ mặc chúng ngạo mạn, dù sao ngày vui của bọn chúng cũng không còn nhiều nữa ‘’

Đúng lúc này phía bên dưới vọng lên tiếng người


‘’ Các người là ai? sao xuất hiện ở đây?’’

Xuất hiện trong tầm mắt của Ôn Các là một nam nhân khôi ngô, dáng đứng sừng sững, trang phục dễ dàng đoán ra là một hộ vệ nhưng lại vô cũng khí chất vậy mà còn phóng tầm mắt lên nhìn hắn, bị nhìn chằm chằm khiến hắn cũng bất giác hoảng loạn, sau vì lùi lại mấy cái mà nghe đối phương hô lên

‘’ Người đâu! có thích khách! ‘’

Thế là cái vị Ôn Các này liền nhanh chóng ra lệnh cho đám thuộc hạ mau chóng rút lui, chỉ để lại hộ vệ họ Hý kia thoáng chốc vụt lên mái nhà nhưng không tài nào bắt kịp

Ánh mắt giao động, trong lòng có đôi chút bất an, biết chủ nhân hắn có lẽ đã sảy ra chuyện, Hý Cương rất nhanh xông thẳng về phía đại sảnh, một cước bật tung cánh cửa, chỉ thấy khung cảnh bên trong đến là hỗn loạn,nhưng tuyệt nhiên không hề thấy bóng dáng của y

Đúng như dự đoán, Vương gia… mất tích rồi!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận