Trong Dạ Tửu Lâu, Mộ Phi Quân lười biếng nằm trên nhuyễn tháp của tầng ba cũng chính là cấm địa.
- Tiểu thư... Người định về Mộ tướng phủ thật sao?
- Phải về chứ... Ta phải cho những người đó biết Mộ Phi Quân bây giờ không còn là Mộ Phi Quân nhu nhược yếu đuối ngày xưa nữa. - Nàng gằn nhẹ từng chữ. Mộ Phi Quân, nếu ta đã sống nhờ ở cơ thể ngươi thì những kẻ khi xưa hại ngươi, cũng chính là hại ta. Ta sẽ cho những người đó nếm đủ cuộc đời của ngươi khi xưa.
- Vâng.
Rất nhanh chóng, dưới cửa Dạ Tửu Lâu xuất hiện chiếc xe hai ngựa kéo. Bốn góc xe treo bốn chiếc đèn lồng mài đỏ, trên dây treo đèn đính bốn viên hồng ngọc. Cả xe không quá khoa trương nhưng cũng khiến người khác chú ý. Chỉ chưa đầy nửa canh giờ, chiếc xe dừng lại trước cửa Mộ tướng phủ. Dương Lưu Vệ xuống trước.
- Mau vào thông báo ngũ tiểu thư về rồi. - Dương Lưu Vệ nói với hai tiểu xa giữ cửa. Một người liền đi vào thông báo.
Lúc này Mộ Phi Quân mới từ trên xe đi xuống chậm rãi đi về biệt viện khi xưa theo trí nhớ. Tuy không phải trí nhớ bản thân nhưng nàng còn nhớ rõ Mộ Phi Quân từng bị đối xử hành hạ ra sao. Đến hạ nhân cũng không coi nàng vào mắt luôn khi dễ nàng. Chỉ có hai vị ca ca và một vị tỷ tỷ luôn đối tốt với nàng.
Khi nàng đã yên vị trong biệt viện, đại ca là người xông vào đầu tiên sau đó đến tam ca. Tam tỷ của nàng đi lấy chồng nên không có ở nhà. Nếu có chắc chắn tỷ ấy sẽ là người xông vào tiếp theo.
- Ngũ muội... Muội còn sống. Thật tốt quá. - Đại ca nàng cũng là Mộ Kiếm Phàm kích động ôm lấy nàng như có xu hướng nước mắt chảy xuống.
- Ngũ muội... Huynh cứ nghĩ muội thực bỏ bọn ta đi rồi. - Tam ca nàng: Mộ Nhược Khiêm cũng kích động đến khóc.
- Không phải muội vẫn sống đây sao. Còn là sống rất tốt. - Mộ Phi Quân miễn cưỡng trả lời. Dù sao họ cũng là quan tâm thôi mà.
- Phải rồi... Mười một năm qua muội sống thế nào? - Mộ Kiếm Phàm hỏi.
- Thực ra... - Nàng bắt đầu kể lại khoảng thời gian mười một năm sau khi rơi xuống vách đá.
Mà lúc này ở trong Chính Điện Vương Cung của Nam Cung Vân chính là một không khí lạnh đến đáng sợ. Nam Cung Vân ngồi trên ngai vàng mặt hiện rõ lên tia lo lắng. Mà ở phía dưới, ba người đàn ông cũng không khác mấy. Duy chỉ có một người mặt vẫn luôn lạnh như băng ngàn năm làm như hắn không liên quan ở đây.
- Hoàng thượng... - Tần Diễn lo lắng lên tiếng trước.
- Tần Diễn... Ngươi có chắc là sự thật không? - Nam Cung Vân lo lắng còn có nghi hoặc.
- Thần xin cam đoan. Ả thái hậu đó đã liên kết với người của Bỉ Ngạn Vương. Thần cũng đã điều tra ra các phái của Bỉ Ngạn Vương gồm: Tu La Môn, Vô Ngân Sơn Trang, Bảo Đường Sơn Trang, Lệ Quỷ Môn, Vong Mệnh Môn. Ngoài ra còn có một số môn phái và sơn trang nhỏ.
- Hảo đệ đệ, đệ thấy thế nào? - Hoàng đế Nam Cung Vân lên tiếng hỏi con người từ đầu chí cuối vẫn yên lặng lạnh lùng.
- Thần đệ thấy ả thái hậu đó bắt đầu công khai hành động rồi. Trên giang hồ bây giờ có hai phái đấu đá lẫn nhau là Bỉ Ngạn Vương và Hoa Hồ Điệp. Hai môn phái này luôn tranh đấu không ngừng ngang sức ngang tài. Nếu có thể thì chúng ta nên lôi kéo thế lực của Hoa Hồ Điệp. - Hắn chính là Nam Cung Liệt lạnh lùng trả lời.
- Ta cũng nghe nói nhưng Hoa Hồ Điệp này luôn mờ mờ ảo ảo, hành tung ẩn ẩn hiện hiện rất khó nắm bắt. Muốn lôi kéo chỉ sợ khó hơn lên trời. - Người vẫn luôn yên lặng từ đầu đến giờ: Diệp Hiểu có ý muốn phản bác.
- Vậy đệ còn cách nào sao? - Tần Diễn cố ý lên tiếng.
Trầm lặng.
- Ngoài ra sư phụ cũng gửi thư cho ta. Nói chúng ta phải chăm sóc cho tiểu sư muội thật tốt. - Nam Cung Vân chuyển đề tài.
- Chuyện này đệ không tham gia. - Tần Diễn có ý không thích.
- Ai vậy? - Diệp Hiểu hỏi. Đối với vị muội muội này hắn rất tò mò. Lần trước muốn gặp thử nhưng ả yêu hậu đó đột nhiên hành động khiến không ai đi nổi.
- Là Mộ Phi Quân ngũ tiểu thư của Mộ tướng phủ. - Nam Cung Liệt trả lời.
- Khi nào huynh kêu muội ấy vào cung để chúng ta gặp xem tiểu sư muội ra sao. - Diệp Hiểu trêu chọc.
- Nếu ai đó không ngại. - Nam Cung Vân nói rồi đưa mắt nhìn Tần Diễn.
- Sao nhìn ta. Đừng nhìn ta. Ta không biết gì hết. - Tần Diễn nói rồi đi ra khỏi Chính Điện. Bỏ lại phía sau Nam Cung Vân cười không ngừng.