Trong mật thất.
- Vậy ý muội là Mộ lão tướng Mộ Hành Nguyên cũng tham gia vào cuộc soái vị của Tư Mã Yêu? - Nam Cung Vân sau khi nghe Mộ Phi Quân nói qua liền tóm lại vấn đề chính.
- Không sai. - Nàng trả lời chắc như đinh đóng cột.
- Hắn không phải là cha muội sao? Sao muội lại phản bội hắn. - Tần Diễn hỏi.
- Ông ta không đủ tư cách.
- Sao? - Tần Diễn nghi ngờ.
- Lúc trước ta còn là một phế nhân ông ta không đếm xỉa đến ta. Bây giờ ta trở về, không còn là phế nhân ông ta lại tìm cách gả ta cho các thế lực. Ông ta xứng làm cha sao? - Không hỏi thì thôi mà khi chạm vào, Mộ Phi Quân liền xả ra luôn mọi tội lỗi của Mộ Hành Nguyên.
- Phải. Nếu là ta thì ta cũng không chấp nhận người cha này. - Phong Ngạn vânc luôn trầm mặc giờ cũng không khỏi lên tiếng.
- Chuyện này bọn ta đối phó lâu vậy mà cũng không tra ra. Mà muội tùy tiện một cái liền tra ra rồi. - Nam Cung Vân không khỏi xuýt xoa.
- Đúng là chúng ta nên cẩn thận hơn. - Diệp Hiểu nói.
- Bọn ta sẽ suy nghĩ đối sách. Bây giờ đã gần sáng rồi. Mọi người cũng mau về phủ. Nhớ phải cẩn thận đấy. - Nam Cung Vân xem xét canh giờ vội lên tiếng.
Mà mọi người đang định đứng dậy đi về thì Nam Cung Liệt bỗng dừng bước chân mà mọi người thấy vậy cũng trở về vị trí của mình.
- Hoàng thượng.
- Còn chuyện gì sao? - Nam Cung Vân hỏi.
- Đợi chuyện này kết thúc thần đệ muốn xin hoàng thượng tứ hôn.
- Ai mà có thể lọt vào mắt Duệ vương vậy? - Tuy là câu hỏi của Nam Cung Vân nhưng đồng thời lại là toàn bộ ý nghĩ của mọi người ở đây. Mà Mộ Phi Quân cũng quên béng luôn vụ tìm người. Thấy tất cả đều đổ dồn ánh mắt vài mình, Nam Cung Liệt có chút chần chờ nhưng vẫn nói.
- Thực ra nàng ấy thích chơi trốn tìm với đệ nên không có ở đây. Chỉ là sớm muộn đệ cũng sẽ lấy nàng vào cửa. - Hắn vừa nói vừa lấy ra bức tranh trong tay áo.
Chỉ là Nam Cung Liệt hắn vừa giương bức tranh lên thì toàn bộ mọi người đều hóa đá tại chỗ. Riêng Mộ Phi Quân đang uống trà thì không khách khí phun toàn bộ vào bức tranh. Gì chứ, hắn lại đưa bức tranh vẽ cảnh "Quaan Nhi" cũng chính là nàng ở trên miệng vực hôm đấy, còn nói cái gì mà chơi trốn tìm, nàng chơi trò con nít này với hắn hồi nào. Nhưng bản năng trong ngành sát thủ cho nàng biết phải bình tĩnh, đối phó với tình trạng hiện tại cho ổn trước rồi tìm hắn tính sổ sau.
- Haha... Lỡ miệng thôi... Haha... Duệ vương... ngài đừng tính toán... haha... - Mộ Phi Quân thấy tình thế không ổn liền cười làm lành rồi đưa tay lên lau miệng. Trong lúc vô ý đã để lộ ra vết sẹo cánh tay trái mà kịp thời Nam Cung Liệt lại nhìn thấy.
- Đệ đừng để ý. Nếu ta đang uống trà chắc chắn ta cũng... - Nam Cung Vân tiến lên giải vây giúp Mộ Phi Quân. Chỉ là lời chưa nói hết lập tức bị ánh mắt của Nam Cung Liệt chặn họng, thật quá lạnh đi. Tiểu muội à... muội tự cầu an đi. Sư huynh cũng không giúp được muội a...
Liếc mắt lạnh nhìn Nam Cung Vân khiến hắn ngậm miệng rồi lập tức quay ra nhìn bằng ánh mắt hết sức thâm trầm khiến Mộ Phi Quân chảy mồ hôi hột. Dù sao cũng là sư huynh, nếu đánh đương nhiên không lại thế cho nên chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Bỗng dưng hắn quấn lại bức tranh rồi quay ra Nam Cung Vân.
- Nhớ phải tứ hôn. - Nói xong cũng không thèm để lại tia mắt nào lập tức quay bỏ đi.
**********
Huyền Vũ quận phủ, hộ vệ canh phòng sâm nghiêm. Ngoài ra trong bóng tối, Mộ Ohi Quân còn an bài vô số sát thủ bậc nhất trong tổ chức. Đêm hôm sau khi Mộ Phi Quân đột nhập hoàng cung, một thân ảnh lén lút lúc ẩn lúc hiện, thuận lợi tránh đi hộ vệ, che mắt toàn bộ đám sát thủ phi thân đến Đào Hoa viện. Hắn mặc trường bào đen thêu kỳ lân bằng chỉ ánh kim. Không hiểu hắn tự kiêu hay quá tin tưởng cào bản thân mà hắn, không ai khác chính là Nam Cung Liệt mặc luôn bộ trường bào bình thường hay mặc đột nhập Huyền Vũ quận phủ. Đứng ở sân viện, hắn hơi do dự rồi dứt khoát đi nhẹ vào căn phòng gần cây đào nhất.
Căn phòng đã tắt đèn, bên trong cũng không có bất kỳ động tĩnh nào. Nam Cung Liệt nhẹ nhàng đẩy cánh cửa làm bằng gỗ lê thượng hạng trực tiếp đi vào bằng cửa chính. Căn phòng tuy tối nhưng đối với người tập võ lại không ra cái vấn đề gì. Hơn nữa ánh trăng hôm nay lúc ẩn lúc hiện, rất thuận lợi đối với Nam Cung Liệt.
Nhẹ chân tiến gần đến giường, hắn trực tiếp điểm huyệt nhủ của nàng rồi đứng nhìn dung nhan khuynh quốc khuynh thành đang say ngủ. Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng mịn cho đến đôi môi anh đào đỏ mọng, hàng mi dài cong vút cùng căpb mày liễu. Cả đóa huyết liên đỏ rực giữa trán. Toàn bộ cái đẹp của nàng được tôn lên dù không sử dụng son phấn. Hắn hướng phía tay trái của nàng cầm đến nhưng rồi lại do dự có nên lật lên lớp áo. Hắn không muốn hy vọng nhiều mà khi biết sẽ ngã từ đài cao xuống. Tuy vậy nhưng hắn vẫn muốn biết sự thật cho nên đã nhẹ nhàng kéo tay áo của nàng lên. Vết sẹo sâu hơi lồi dài thẳng tắp khiến đôi mâu phượng hiện lên tia vui mừng không chút che dấu rồi khẽ ngồi xuống cạnh nàng. Tuy vết sẹo không kinh khủng như mười một năm trước nhưng độ dài của nó vẫn như vậy, vị trí cũng vẫn như vậy chỉ có chút mờ đi chứng tỏ có dùng dược để khôi phục.
- Ta tìm được nàng rồi, ta sẽ không lại để nàng đi nữa. - Nam Cung Liệt khẽ đặt lại tay củ nàng vào chăn rồi lấy tay vén đi sợi tóc rơi trên mặt nàng khẽ nói. Hắn đã nghi ngờ từ lúc gặp nàng trên miệng vực rồi về đến kinh thành thì Huyền Vũ quận chúa lại xuất môn lâu ngày. Quân Nhi... Mộ Phi Quân... đáng lẽ hắn nên phát hiện sớm mới phải.
Đến lúc Nam Cung Liệt muốn đứng lên trở về lại không ngờ do cử động của bản thân lại khiến áo bên vai trái của nàng bị lệch đi. Hắn quay lại muốn kéo lại áo che đi bả vai cho nàng thì lại không cẩn thận để ngón tay tiếp xúc với vai của nàng. Đôi mâu phượng đang vui vẻ bỗng trở nên thâm trầm. Hắn di ngón trỏ theo lưng của nàng đi xuống. Di tay một đoạn dài xuống gần giữa lưng của nàng, ánh mắt hắn hiện lên tia tàn nhẫn rồi lập tức thay thế bằng tia đau lòng.
- Quân Nhi, nàng rồi cũng sẽ là người của ta đúng không. - Hắn nói như nghi vấn cũng là khẳng định.
Nam Cung Liệt nói xong liền dựng người Mộ Phi Quân lên, tay khẽ đưa ra cởi dây cố định áo rồi càng tiến sâu vào trong giường để bản thân đối diện với lưng nàng. Nam Cung Liệt điều chỉnh hai tay của nàng rồi dễ dàng cởi ra lớp áo. Tấm lưng Mộ Phi Quân liền hiện ra trước mắt hắn. Tấm lưng trắng nõn như trứng gà mới bóc nhưng lại có một thứ phá tan sự mỹ miều của nó. Trên tấm lưng trắng ngần là vết sẹo do kiếm gây nên. Vết sẹo dài từ bả vai trái kéo cho đến eo bên phải. Tuy cũng đã sử dụng dược để làm mờ, vết sẹo cũng không quá sâu nhưng có lẽ do lâu ngày sau khi vết sẹo hình thành mới dụng dược nên hiệu quả không quá lớn. Nam Cung Liệt lấy ngón tay khẽ miết theo vết sẹo kéo dài đồng thời đôi đồng tử trở nên thâm trầm đáng sợ, tàn nhẫn mà khát máu.
Nam Cung Liệt mặc lại áo cho nàng rồi đặt nàng nằm xuống, cẩn thận đắp lại chăn cho nàng. Lưu luyến ngồi cạnh nàng một lúc, thẳng đến khi giờ thượng triều sắp đến hắn mới dứt khoát đứng dậy rời đi.