Vương Gia Và Vương Phi

Sáng hôm sau.
Đợi đến khi Nam Cung Liệt dậy đã là gần giờ Ngọ. Nhìn tia nắng chiếu xuống giường, người bên cạnh không thấy đâu mà đệm giường cũng đã lạnh ngắt. Xuống giường mặc lại y phục, hắn lập tức chạy xuống lầu túm lấy tiểu nhị.
- Cô nương hôm qua đi cùng ngài sao? Cô nương ấy đi rồi. Đi từ sớm lắm. À... Cô ấy còn trả ngân lượng rồi. Ngài yên tâm.
- Chết tiệt. - Nam Cung Liệt bỏ tiểu nhị ra lập tức phi thân ra chuồng ngựa phi nước đại ra khỏi Thành.
Hắn chưa bao giờ ngủ muộn như thế. Trừ phi... hắn bị nàng hạ dược rồi. Chết tiệt, hắn tự chửi thầm trong lòng. Hắn làm như vậy có phải quá sớm không, nếu nàng thật sự hận hắn thì quả thực hắn có hối hận cả vạn lần cũng không xong.
Tiểu nhị nói nàng đi từ sáng sớm. Bây giờ đã giờ Ngọ vậy là nàng đi được mấy canh giờ rồi. Nếu hắn cứ đi với tốc độ này thì khoảng hơn một ngày nữa sẽ tới được Y huyện. Mong là nàng không bỏ đi.
**********
Cùng lúc đó ở Y huyện, không biết Mộ Phi Quân đi bằng tốc độ gì hiện tại đã ở phủ huyện thái gia Y huyện.

- Tiểu thư... Cuối cùng tỷ cũng đến rồi. Làm muội lo chết mất. - Phiêu Phiêu chạy ra đầu tiên ôm chầm lấy Mộ Phi Quân rối rít nói.
- Được rồi. Đi vào thôi.
Nàng đang muốn tiến vào liền bị một thanh kiếm chắn trước mặt. Mà chủ nhân của thanh kiếm này lại chính là Lý Khanh.
- Lý Khanh, ngươi làm trò gì vậy hả? Mau tránh ra cho tỷ tỷ của ta vào. - Kim Tử Phiêu nhìn Lý Khanh một mực chắn trước mặt Mộ Phi Quân không cho vào, nàng liền tức giận gạt kiếm của hắn ra song đâu lại vào đấy.
- Ngươi muốn gì? - Mộ Phi Quân lạnh lùng lên tiếng. Quả nhiên chủ tớ đều giống nhau, toàn những người khó ưa.
- Vương gia nhà ta đâu? - Lý Khanh cũng tức mình đáp trả không khách khí.
- Vương gia nhà ngươi ta làm sao biết. Hắn có chân muốn đi đâu thì đi, ta làm sao quản.

- Rõ ràng vương gia đi cùng ngươi.
- Ta không biết. - Nàng trả lời gọn lỏn rồi bước một bước sau đó lại rút về. - À, mà vương phủ các ngươi dạy dỗ thị vệ thật nghiêm chỉnh. Nói chuyện với bổn quận chúa mà lại "lễ phép" như vậy. - Nói xong nàng liền cất bước vào bỏ mặc Lý Khanh sớm đã tức đến lật bàn ở cửa.
Kim Tử Phiêu đi vào cũng liền đi theo, trước khi đi Kim Tử Phiêu còn không quên làm mặt quỷ với Lý Khanh.
Trên đường đi, nàng như cảm thấy có gì đó khác thường. Mà với trí thông minh của Kim Tử Phiêu làm sao không phát hiện Mộ Phi Quân có vấn đề chứ.
- Tỷ tỷ... Tỷ xảy ra chuyện gì sao? - Tử Phiêu dè dặt hỏi.
Nghe Tử Phiêu hỏi, Mộ Phi Quân khẽ cứng người lại xong bước đi sau đó lại nhanh hơn. Nàng đi về phía căn phòng nha hoàn đã chỉ cho nàng nhanh chóng vào và cũng nhanh chóng đóng cửa bỏ lại Kim Tử Phiêu lo lắng bất an bên ngoài.
Sau khi về phòng, nàng cảm thấy như trút được gánh nặng, nàng lập tức lột bỏ lớp mặt nạ kiêu cường khi nãy mà thay vào đó, nàng thật sự muốn khóc, nhưng nàng sẽ không khóc. Nàng sau khi xử lý ổn thỏa sẽ lập tức trở về Đại Linh Phái. Nàng chán ghét, chán ghét cung đấu, chán ghét những người mang bộ mặt giả tạo chỉ chờ thời cơ hãm hại người khác. Chỉ như những người trong phái thật thà chất phác thì tốt biết mấy. Chuyến đi lần này của nàng là một sai lầm. Nàng từ dưới đất đứng lên, thay y phục rồi leo lên giường. Nàng muốn giấc ngủ sẽ làm nàng quên hết những gì xảy ra. Hy vong tất xả không phải sự thật, chỉ là mơ thôi. Khi nàng tỉnh dậy, nàng vẫn đang ở trong nhà trọ chứ không phải Y huyện.
**********
Trên đường, Nam Cung Liệt vẫn một người một ngựa phi nước đại. Trời tuy đã bắt đầu tối nhưng hắn vẫn đi. Hắn nghĩ nếu không mau nhỡ đâu hắn lại vuột mất nàng như mười một năm trước? Không! Hắn không cho phép điều đó lặp lại lần nữa. Cơ hội ông trời đã cho hắn đến lần thứ hai, hắn phải nắm bắt. Vó ngựa cuốn bụi tung mù trời, xám trắng một mảng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận