Vương Gia! Vương Phi Có Hỉ!!!

Mọi người quay đầu, thì ra là Lão ôm tiểu muội muội đi đến, quần áo đen phất phơ, uy phong vô cùng.

“Hừ…” Lão Ba thấy người đến là Lão liền trưng ra khuôn mặt không mấy hòa nhã.

Bốn thiếu niên chứng kiến ngày hôm đó hắn bắt Vương Phi và Minh Trúc đi cũng lạnh lùng nhìn hắn.

Lão có chút xấu hổ, không nghĩ đến trên địa bàn của mình mà không ai xem hắn là chủ nhân hết.

“Cha.” Trong đám người chỉ có Lục Địch U là không có vẻ khó chịu với Lão mà thôi a.

“Băng tiền bối.” Huyễn Phong cũng gật đầu chào hỏi với Lão.

“Ha ha…” Lão gãi gãi đầu, xấu hổ cười. “Chắt nữ cùng con rể  đang tìm chư vị.”

“Chúng ta quay lại thôi.” Lão Ba nói, dẫn đầu đám người đi về chỗ ban nãy.


“Đi thôi.” Những người khác cũng cất bước.

Trong phòng trúc, lụa trắng nhẹ nhàng đùa nghịch trong gió, trên bình phong vẽ một rừng trúc xanh biếc, tao nhã xinh đẹp.

Băng Tuyết Nhi và Hiên Viên Lãnh nắm tay nhau, ngồi hai bên bàn, gió hôn lên sợi tóc hai người, tóc đen quấn quít.

“Nhi NHi.”

Lão Ba cùng đám người Ảnh đi đến, trong nháy mắt phòng trúc tao nhã bỗng trở nên chật chội.

“Cha, thúc thúc.” cô cười yếu ớt, mời bọn họ ngồi xuống. sinh con rồi, tính tình nàng thay đổi không ít, cũng cười nhiều hơn.

“Tuyết Nhi, nếu con không có việc gì thì sao không quay về? Sao lại bảo chúng ta đến đây?”


Lão ba xem xét căn phòng, mặc dù không hoa lệ nhưng thập phần thanh nhã, là một nơi tốt.

Những người khác cũng nhìn nàng.

Lão vừa ôm tiểu muội muội bước vào, nghe Lão Ba nói vậy liền giận dỗi. Hừ, vất vả lắm mới rủ được con bé đến đây, làm sao lại để bọn họ cuỗm đi mất được.

“Cái gì?” Lão Ba lạnh lùng trừng mắt Lão, đều là do lão đầu này hại bọ họ lo lắng không thôi, hắn còn chưa tính sổ xong. “Nhi Nhi là con gái ta, đứa bé cũng là cháu ngoại ta.”

“Ớ…”

Lão nhìn Lão Ba, ông ta nói cũng đúng nha. Tuyết Nhi là con gái ông ta, trong  nàng cũng là cháu ngoại ông ta. Vậy chắt tôn của mình thì sao? Thật là đau đầu mà.

“băng huynh, Lục huynh, hai người đừng tranh cãi nữa, mau nghe thử Tuyết Nhi muốn nói gì thôi.”

Lão Ba đứng dậy, lên tiếng khuyên giải. Tuy rằng hắn cũng không thích Lão nữa, nhưng dù sao Nhi Nhi cũng đã nhận ông ta làm Thúc thúc, cũng không phải là người dưng nữa.

“Đúng vậy, Băng thúc thúc, cha, mọi người cùng nhau ngồi đi.” Lục Địch U cũng cười nói.

lão Ba và lão đang hung hăng trừng mắt nhau cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận