Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Trời
trong nắng ấm, không khí ấm áp, Dạ Nguyệt Sắc ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại,
đứng lên vội vàng bảo Đỗ Quyên giúp nàng rửa mặt mặc quần áo, sau khi
chuẩn bị xong tất cả, liền ngựa không ngừng vó câu chạy ra hướng cửa phủ.

"Ai,
tiểu thư!" Đỗ Quyên đuổi theo ở sau lưng Dạ Nguyệt Sắc, nhắc nhở:
"Tiểu thư, có khách cùng lão gia ở đại sảnh đã đợi ngươi suốt một buổi
sáng rồi !"

Dạ
Nguyệt Sắc dừng bước, quay đầu lại nhì Đỗ Quyên, có người đợi nàng, Dạ Nguyệt
Sắc hồ nghi hỏi: "Là ai thế?"

"Chính
là một vị dáng dấp rất đẹp mắt , mặc y phục màu xanh nhạt đó!" Đỗ Quyên
đầy vẻ say mê nói với Dạ Nguyệt Sắc.

Dạ
Nguyệt Sắc suy tư, liền biết người nọ chính là Phong Hồi Tuyết, thay đổi
hướng chân đi tới đại sảnh.

"Hiền
chất a, Sắc Sắc nhà ta chính là loại không biết lễ tiết , điêu ngoa tùy hứng,
để cho cháu phải đợi cả buổi sáng rồi !" Dạ Thiên vuốt vuốt râu, tuy là
lời trách cứ , nhưng trong lời nói cưng chìu cùng với không đành lòng


chút áy náy nhìn Phong Hồi Tuyết ngồi phía dưới, hài lòng gật đầu một cái, bụng
đầy tính toán bắt đầu nổi lên toan tính, tựa như cha mẹ vợ nhìn con rể, Dạ
Thiên càng nhìn Phong Hồi Tuyết càng thấy được hài lòng.

"Không
sao, Tiểu Nguyệt sắc từ nhỏ đã thích ngủ nướng thế rồi!" Phong Hồi Tuyết
cười cười, giữa lông mày tràn đầy cưng chìu, nhưng mất mát sâu trong mắt lại
không có cách nào giấu được, chỉ mình hắn còn nhớ rõ chuyện trước kia, hôm nay
nàng lại không nhớ rõ hắn.

"Ha

ha!" Dạ Thiên sảng khoái cười nói, sau đó hỏi Phong Hồi Tuyết, "Lão
đầu nhà ngươi hiện nay tốt không?”

"Gia
phụ cùng gia mẫu Vân Du Tứ Hải , Nhị lão đều tốt!" Phong Hồi Tuyết trên
mặt mang ôn nhuận Như Ngọc nụ cười, cung kính đáp trả câu hỏi của Dạ
Thiên , "Làm phiền Dạ bá bá nhớ thương!"

"Vậy
thì cha con thật biết được hưởng thụ a, năm đó từ quan trở về, cùng mẹ con đi
chu du tứ hải!" Dạ Thiên nói, "Không biết hiền chất hôm nay hồi kinh
vì chuyện gì?"

"Hồi
Tuyết hồi kinh muốn đến thăm viếng cái Dạ bá bá, gặp Tiểu Nguyệt Sắc một
chút!" Phong Hồi Tuyết mỉm cười nói.

Dạ
Thiên vừa nghe, mặt mày lập tức hớn hở, năm đó đã cảm thấy tiểu tử này không
tệ, nghĩ rằng đây là một tiểu tế vô cùng tuyệt vời, đáng tiếc cha hắn muốn từ
quan, vì vậy liền không giải quyết được gì. Hôm nay xem ra mị lực của Sắc
Sắc nhà ông quả thực xuất chúng, tiểu tử này, ha ha, đã quyến luyến không
quên !

Mặt
Dạ Thiên cười bỉ ổi, nụ cười như tìm thấy được báu vật nhìn Phong Hồi
Tuyết, Phong Hồi Tuyết chỉ cảm thấy giống như cá nằm trên thớt, nhất thời ho
nhẹ hai tiếng kéo chú ý của Dạ Thiên.

"Hiền
chất đừng nóng vội, ta sẽ cho người đi gọi Sắc Sắc rời giường!" Dạ Thiên
thu hồi nụ cười như tìm thấy được báu vật, hướng về phía Phong Hồi Tuyết nói.

"Mỹ
nhân ca ca tìm ta làm gì!" Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Dạ Nguyệt Sắc mới
vừa bước vào đại sảnh, liền nghe đến lời nói của Dạ Thiên, rất vui vẻ
chạy đến trước mặt Phong Hồi Tuyết, mỹ nam a! Mỹ nam ôn nhu a!

"Tiểu.

. . . . ." Phong Hồi Tuyết dừng một chút, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nở một nụ
cười một điên đảo chúng sinh , "Nguyệt Sắc, chuyện hôm qua, ta chỉ là có
chút lo lắng cho nàng, nên mới ra tay đả thương Cẩm Nguyệt Vương gia, đã dọa
Nguyệt Sắc sợ rồi!"

Mặt
Dạ Thiên nở nụ cười hồ ly nhìn Phong Hồi Tuyết, hắc hắc, dường như có chuyện rất
vui đây!

"Khụ
khụ, Sắc Sắc chiêu đãi Phong hiền chất thật tốt nhé, phụ thân có chuyện phải đi
ra ngoài!" Dạ Thiên hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nháy mắt, làm cho Dạ
Nguyệt Sắc sửng sốt, không giải thích được nhìn cha nàng một cái, phất phất
tay, "Đi đi, đi đi!"

Phong
Hồi Tuyết nhìn về phía cha và con gái, chẳng qua là nở nụ cười ôn hòa không xen
vào.

"Mỹ
nhân ca ca a, hôm qua nhờ có huynh đó!" Dạ Nguyệt Sắc hướng về phía Phong
Hồi Tuyết rực rỡ cười một tiếng, đột nhiên nghĩ đến, đúng rồi nàng còn không
biết Nguyệt Nguyệt tỉnh chưa!

"Mỹ
nhân ca ca, huynh tự nhiên nhé, ta còn có chuyện!" Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên
chạy vọt ra ngoài, vừa chạy vừa nói với Phong Hồi Tuyết.

Núp
trong bóng tối Dạ Thiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng thầm
một câu, không có tiền đồ a, quá không có tiền đồ rồi, lãng phí cơ hội mà ông
chế tạo.

Phong
Hồi Tuyết nhìn bóng lưng Dạ Nguyệt Sắc rời đi, chẳng qua là cười đầy cưng chìu,
thật vẫn giống như trước kia vậy. Nếu nàng nhớ không được, vậy thì hãy làm quen
lần nữa!


. . .
. . .

Dạ
Nguyệt Sắc một đường chạy như điên đến Cẩm Nguyệt Vương phủ, vừa tới cửa, liền
nhìn thấy Tần Khuynh cùng Nguyệt Lưu Ảnh hai người đứng ở cửa Cẩm Nguyệt Vương
phủ, dáng vẻ Nguyệt Lưu Ảnh không kiên nhẫn, mà Tần Khuynh càng thêm ra dáng
điềm đạm đáng yêu, Dạ Nguyệt Sắc chu mỏ, thật là oan gia ngõ hẹp!

"Thật
xin lỗi, Tứ hoàng tử, Vương gia nhà ta nói rồi, thân thể khó chịu, không tiếp
khách!" Thị vệ ngoài cửa Vương Phủ cung kính hướng về phía Nguyệt Lưu Ảnh
nói.

"Bản
hoàng tử không phải là người ngoài, hoàng thúc bị thương, vốn hẳn nên đi thăm
mới phải!" Nguyệt Lưu Ảnh nhíu mày một cái, giọng nói không kiên nhẫn.

Dạ
Nguyệt Sắc hồ nghi, đi từ từ qua, chẳng lẽ Nguyệt Nguyệt vẫn chưa tỉnh? Nghênh
ngang đi về phía cửa, sau đó trắng trợn từ trước mắt Nguyệt Lưu Ảnh cùng Tần
Khuynh đi vào Cẩm Nguyệt Vương phủ. Lúc đi ngang mặt bọn họ, nàng không
thèm đưa mắt liếc nhìn bọn họ chút nào.

Sắc
mặt Nguyệt Lưu Ảnh nhất thời trở nên rất khó coi, tức giận vội vàng hướng về
phía thị vệ canh cửa nói: "Vì sao nàng ta có thể vào, Bản hoàng tử không
thể!"

"Vương
gia nói rồi, Dạ tiểu thư có thể tự do ra vào!" Thị vệ hướng về phía Nguyệt
Lưu Ảnh không kiêu ngạo không tự ti nói.

Nguyệt
Lưu Ảnh vung tay áo, "Hừ" một tiếng, xoay người lại. Dạ Nguyệt Sắc
đáng chết trước kia luôn đi theo phía sau hắn khắp nơi, quấy nhiễu hắn , hôm
nay lại cùng hắn đối nghịch khắp nơi, ngay cả hoàng thúc cũng bị nàng mê hoặc.
Vẻ mặt nàng ta mới vừa rồi, tiểu nhân đắc chí a, thế nhưng dám nghênh
ngang không nhìn hắn.

"Ảnh!"
Tần Khuynh nhu nhược kêu một tiếng Nguyệt Lưu Ảnh, trong mắt theo thói quen
tràn ngập nước mắt điềm đạm đáng yêu , từ hôm qua sau sự kiện kia, nàng liền
phát hiện Nguyệt Lưu Ảnh tựa hồ có chút gì đó không đúng, lúc trước sẽ luôn lấy

nàng làm trung tâm, nhưng hôm nay hắn và nàng ở chung một chỗ lại suy nghĩ mông
lung chỗ nào khác, không biết đang suy nghĩ gì.

Nguyệt
Lưu Ảnh đột nhiên lấy lại tinh thần, có chút áy náy nhìn Tần Khuynh, ôn
nhu hô một tiếng: "Khuynh nhi! Chúng ta ngày mai lại tới thăm hoàng thúc
đi!"

Tần
Khuynh nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu của Nguyệt Lưu Ảnh, yên tâm trong hồ nghi, quay
đầu lại nhìn Cẩm Nguyệt Vương phủ một lần nữa, phẫn hận trong mắt giống như
ngọn lửa bừng cháy xuyên thấu qua đại môn bắn vào bên trong.

Dạ
Nguyệt Sắc rùng mình một cái, hồ nghi quay đầu lại tìm hiểu xem, tiếp theo tại
hành Lang cửu khúc vòng tới vòng lui, rốt cuộc phát hiện lại lạc đường. Lần này
không dám động chạm đến đám hoa hoa cỏ cỏ quý giá kia của Nguyệt Vô Thương nữa,
chỉ có thể như đưa đám di chuyển lung tung ở trong hành Lang. cửu khúc

Tâm
tình lúc này có chút kích động, rốt cuộc dấy lên từng chút từng chút giận dữ,
con Hồ Ly Tinh chết tiệt cùng đồ Lessbian kia, trước kia ở bên người nàng
nghênh ngang vào Tô Mạc Già, hừ, hôm nay chỉ có thể nhìn nàng vào Cẩm Nguyệt
Vương phủ. Nghĩ tới vẻ mặt kinh ngạc ban nãy của Nguyệt Lưu Ảnh, cùng với
vẻ tức tối hẹp hòi của Tần Khuynh, lòng của Dạ Nguyệt Sắc liền vô cùng thoải
mái.

Hôm
nay nàng phát hiện phương pháp tốt nhất để khi dễ nhân yêu cùng Hồ Ly Tinh
chính là không nhìn bọn họ.

Dạ
Nguyệt Sắc kích động vùi đầu chạy loạn, rốt cuộc đụng vào một bức tường.
Dạ Nguyệt Sắc che cái trán ngẩng đầu lên, thần sắc ủy khuất trong
nháy mắt hóa thành mừng rỡ: "Nguyệt Nguyệt, ngươi đã tỉnh!"

Nguyệt
Vô Thương che ngực, ánh mắt tà ác, giọng nói hư nhược nói: "Sắc Sắc nàng
đã đến rồi. . . . . ." Nói xong hai mắt khẽ nhắm, an toàn ngã xuống
trên người của Dạ Nguyệt Sắc.

Giọng
nói ôn nhu, cảm giác yếu ớt bệnh hoạn, cùng với hơi thở phất qua gương
mặt Dạ Nguyệt Sắc, khiến cho trái tim nhỏ cứng đầu cứng cổ của Dạ Nguyệt
Sắc run rẩy. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận