"Nguyệt
Sắc!" Phong Hồi Tuyết ôn nhu kêu lên, trong thanh âm ôn nhuận đang ẩn chứa
một tia mừng rỡ, làm cho người biếng nhác từ trong xe ngựa xuống, nụ cười nhất
thời có chút cứng ngắc
"Sắc
Sắc, sao trễ như thế mới về vậy!" Khuôn mặt Dạ Thiên nghiêm túc hỏi:
"Sao con lại làm phiền Vương gia đưa con về thế?"
"Sắc
Sắc ngủ say quá, Bổn vương không đành lòng đánh thức, đợi nàng rời giường thì
sắc trời đã tối, Bổn vương không thể làm gì khác hơn là đưa nàng trở về !"
Nguyệt Vô Thương không thèm để ý, thanh âm khàn khàn nói, mặt thản nhiên,
không thể không biết lúc này những câu nói của hắn đã làm cho người ta mơ màng
đến mức nào.
Trong
nháy mắt Phong Hồi Tuyết khôi phục thong dong mới vừa rồi, ôn nhuận như
ngọc cười nói: "Đa tạ vương gia đưa Nguyệt Sắc trở lại, nếu Nguyệt
Sắc an toàn về đến nhà, nói vậy Vương gia cũng là người rất bận rộn, không
tiễn!"
Nụ
cười nơi khóe miệng Nguyệt Vô thương càng đậm, hắn ta lấy lập trường gì mà nói
những lời này với mình, miễn cưỡng đến gần Dạ Nguyệt Sắc, ở bên cạnh nàng thì
thầm , thanh âm sâu kín, "Sắc Sắc, người ta cũng chưa ăn cơm. . . . .
."
Dạ
Nguyệt Sắc đang chuẩn bị nói, chưa ăn cơm thì về nhà ăn đi! Liền thấy ánh mắt
Nguyệt Vô Thương bắn tới.
Một
vạn lượng!
Đồng
ý!
Sau
khi hai người thỏa thuận xong, Dạ Nguyệt Sắc đi tới bên cạnh Dạ Thiên, kéo tay
áo Dạ Thiên, lắc lắc, chớp chớp mắt, "Phụ thân, người ta thật đói a!"
"Vậy
mau đi vào ăn cơm!" Dạ Thiên vội vàng phân phó quản gia mang thức ăn lên,
"Hiền chất, nếu Sắc Sắc đã trở lại. . . . . ."
"Phụ
thân, Vương gia đưa người ta trở lại, cũng không kịp ăn cơm. . . . . ." Dạ
Nguyệt Sắc tiếp tục lắc tay áo Dạ Thiên , kéo dài thanh âm,
"Phụ thân. . . . . ."
"Đã
như vậy, vì để cảm tạ, Vương gia hãy ủy khuất ăn buổi cơm đạm bạc ở nhà vi thần
vậy! Vương gia mời!" Dạ Thiên hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói, sau đó
gọi Phong Hồi Tuyết, "Hiền chất, đợi Sắc Sắc đã lâu, bụng cũng đã rất đói
rồi, đúng không!"
"Không
sao đâu ạ!" Phong Hồi Tuyết cười nhẹ hồi đáp, nhìn Dạ Nguyệt Sắc, rồi nhìn
lại Nguyệt Vô Thương một chút, biểu hiện trên mặt không đổi cùng mọi người cùng
nhau vào phòng ăn.
Món
ăn đã dâng đủ, mọi người ngồi vào bàn, đại nương, Nhị nương, tam nương, tứ
nương của Dạ Nguyệt Sắc không có một người nào vắng mặt, tầm mắt của mọi người
nhìn Dạ Nguyệt Sắc một chút, tiếp theo lại nhìn Nguyệt Vô Thương cùng Phong Hồi
Tuyết khẽ lưỡng lự. Mỗi người đều có sở trường riêng, khó có thể lựa chọn! Ngay
sau đó không hẹn mà cùng lắc lắc đầu, ai, khó chọn thật!
Mặt
Dạ Nguyệt Sắc kỳ quái nhìn bốn vị mẫu thân, so sánh lại Nguyệt Vô Thương cùng
Phong Hồi Tuyết đều là người trong cuộc, lại có vẻ bình tĩnh thong dong, một
người là quân tử dịu dàng hào hoa phong nhã, một biếng nhác mị hoặc xinh đẹp
tựa thiên tiên, khí chất hai người hoàn toàn bất đồng, chỗ tương đồng duy
nhất, chính là trên mặt cùng mang một chút ý cười.
Dạ
Thiên ngượng ngùng nói: "Nếu món ăn đã đem đủ rồi, vậy thì ăn cơm
thôi!"
Dạ
Nguyệt Sắc cầm chiếc đũa lên, xới cơm trong chén, mắt đảo một vòng, không biết
đang có tính toán gì.
"Nguyệt
Sắc, đừng chỉ cố ăn cơm, ăn nhiều món ăn đi!" Bên phải Phong Hồi Tuyết ôn
nhu gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong chén Dạ Nguyệt Sắc .
Bên
trái phượng mâu hẹp dài của Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua Dạ
Nguyệt Sắc, sóng mắt lưu chuyển, Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương một chút,
cười đến có chút giảo hoạt.
Mười
vạn lượng?
Nguyệt
Vô Thương gật đầu một cái, Dạ Nguyệt Sắc vui sướng đem món ăn mà Phong Hồi
Tuyết gắp cho nàng, bỏ vào trong chén Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Vô Thương ẩn đầy
tình ý nhìn Dạ Nguyệt Sắc.
Người
ngoài xem ra, hai người này đang liếc mắt đưa tình, nụ cười trên mặt Phong Hồi
Tuyết không thay đổi, cúi đầu ưu nhã ăn cơm, nhưng đã không gắp thêm thức ăn
cho Dạ Nguyệt Sắc nữa.
Khóe
miệng Nguyệt Vô Thương khẽ cong cong đắc ý, tâm tình rất tốt , động tác ưu
nhã ăn cơm từng miếng từng miếng thanh nhã.
Không
khí trong nháy mắt có chút xấu hổ, bốn vị mẫu thân nhìn Nguyệt Vô Thương một
chút, nhìn Dạ Nguyệt Sắc một chút, rồi lại nhìn Phong Hồi Tuyết một chút đến
quên ăn cơm, Dạ Thiên ho khan một cái, mọi người liền cầm chiếc đũa, bưng chén,
ánh mắt thỉnh thoảng cứ lưu chuyển ở giữa ba người.
Xem
xét lại Dạ Nguyệt Sắc, như đưa đám, tại sao Nguyệt Nguyệt không tiếp tục đưa
mắt liếc mình nhỉ, cơ hội hiếm có này, lúc này chính là lúc nông nô như nàng
bừng bừng trỗi dậy để kiếm tiền mà. Chuyển mắt sang nhìn Nguyệt Vô Thương, ánh
mắt có chút khẩn cấp, ánh mắt sáng quắc kia, giống như đang nói"Mau để cho
ta gắp thức ăn a!"
Nguyệt
Vô Thương mỉm cười ngẩng đầu lên, biếng nhác cười một tiếng, hướng về phía Dạ
Nguyệt Sắc nói: "Sắc Sắc, không ăn cơm nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ nhìn ta là
có thể no bụng?"
Tầm
mắt của mọi người nâng lên lần nữa, tập thể nhìn lướt qua Nguyệt Vô Thương, sau
đó rơi vào trên mặt Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc ngượng ngùng cười nói:
"Ặc, ăn cơm, ăn cơm!"
Chợt
uống một hớp canh, đột nhiên bị sặc, "Khụ khụ. . . . . ." Hai bên đồng thời đưa ra một cánh tay, trắng nõn giống nhau, vỗ lên lưng Dạ
Nguyệt Sắc.
Dạ
Nguyệt Sắc đột nhiên ý thức được tình huống tựa hồ có một chút quỷ dị, chậm rãi
thở, sau đó tiếp tục ăn cơm, hai cánh tay cùng nhau thu hồi.
"Cẩn
thận một chút!"
"Cẩn
thận một chút!"
Lời
giống vậy, thanh âm một nhẹ nhàng khoan khoái nghe cảm động, một biếng nhác mê
người. Dạ Nguyệt Sắc nhất thời lúng túng, hai người trong cuộc tiếp tục mỉm
cười không biến sắc, tiếp tục ăn cơm.
Dạ
Nguyệt Sắc nhất thời giống như tước sáp, cử động giữa hai người này, mặc dù
không có đại động can qua, tại sao nàng lại ngửi thấy mùi thuốc súng?
"Ta
ăn no rồi!" Dạ Nguyệt Sắc nâng lên khuôn mặt tươi cười rực rỡ, buông chén
đũa xuống! Cười nói: "Các người cứ từ từ ăn, ta đi trước!"
Nói
xong sốt ruột khó nén, từ trên ghế đứng lên, giống như chạy trốn, chạy thật xa
khỏi phòng ăn. Vừa đi vừa nói, hai người kỳ quái.
Dạ
Nguyệt Sắc vừa đi, bàn cơm này bỗng nhiên trở nên thoải mái hơn nhiều, mặt bốn
vị mẫu thân thất vọng, Sắc Sắc quá không có tiền đồ rồi, tại sao có thể lâm
trận bỏ chạy chứ! Cùng nhau lắc đầu một cái, thở dài"Ai" !
Bữa
tiệc cuối cùng cũng ăn xong, bóng đêm đã tối, Dạ Thiên đem hai người đưa đến
cửa, hồ ly cười nói: "Sắc trời không còn sớm, hạ quan sẽ không tiễn
Vương gia rồi !" Hướng về phía Nguyệt Vô Thương khẽ thi lễ. Nguyệt Vô
Thương chỉ cười nhạt gật đầu một cái, liếc mắt nhìn Phong Hồi Tuyết cười, chậm
rãi đi về hướng xe ngựa, vừa lên xe ngựa, hơi nhíu mày một cái, ngay sau đó
cười một tiếng, tâm tình rất tốt trở về Vương Phủ
"Hiền
chất a! Về sau thường tới chỗ ta nhé!" Dạ Thiên ôn hòa cười nói, Phong Hồi
Tuyết này biết gốc biết rễ, cùng Nguyệt Vô Thương bất luận là ở phương diện nào
đều là lực lượng ngang nhau, thật là hai người con rể khó chọn lựa mà.
"Sau
này Hồi Tuyết sẽ quấy rầy Dạ bá bá rồi !" Phong Hồi Tuyết ôn nhuận cười
cười, cáo biệt Dạ Thiên, xoay người sang chỗ khác, nụ cười trên mặt chợt biến
mất, mày kiếm khẽ cau, ngay sau đó cũng cười một tiếng, bước đi.
Dạ
Thiên mặt vui sướng vào phủ, phân phó quản gia giúp Dạ Nguyệt Sắc chuẩn bị bữa
ăn khuya, mang theo bữa ăn khuya đi về hướng phòng của Dạ Nguyệt Sắc.
"Sắc
Sắc!" Dạ Thiên vừa vào cửa liền thấy Dạ Nguyệt Sắc vô lực gục xuống bàn,
mặt lo lắng chạy vội qua, hỏi: "Sắc Sắc, sao vậy?"
"Chưa
ăn no!" Dạ Nguyệt Sắc yếu ớt mà nói một câu, đầu gục xuống , hữu khí vô
lực nói.
"Biết
mà! Cha mang thức ăn đến cho con đây rồi !" Dạ Thiên cưng chiều sờ
sờ đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, giọng nói đầy vẻ thương yêu.
"Có
cha thật tốt qúa!" Dạ Nguyệt Sắc nói một câu, vui sướng ăn. Cơm no, liền
mệt nhọc, Dạ Thiên đi về nghỉ ngơi , Dạ Nguyệt Sắc rửa mặt xong, miễn cưỡng nằm
ở trên giường, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Nửa
đêm canh ba, gian phòng nhiều hơn một người, nhàn nhã tự nhiên giống như
ở trong nhà mình, cởi quần áo, lên giường ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc, nụ cười trong
đêm tối, ôn nhu lại bắt mắt như vậy.