Dạ
Nguyệt Sắc lén lén lút lút từ cửa sau ra ngoài, trộm bộ quần áo của cha lúc còn
trẻ mặc vào, bắt Đỗ Quyên giúp nàng búi tóc theo kiểu của nam nhân, cầm lấy
chiếc quạt của cha, nghênh ngang đi dạo phố
Nguyệt
quốc giàu có và đông đúc, dân cư lạc nghiệp, Dạ Nguyệt Sắc không khỏi cảm thán,
dân Nguyệt quốc yêu thích hòa bình, dân cư vô cùng phồn vinh!
Bước
chân của Dạ Nguyệt Sắc dừng trước một tửu lâu gọi là Tô Mạc phủ, nhìn tên không
tệ, cả tòa tửu lâu đứng chơi với trên mặt nước hồ xanh biếc một cách kì bí,
nhìn vô cùng phong nhã, liền dạo bước đi vào, nào biết vừa đi đến cửa, đã bị
thiếu niên tướng mạo thanh tú giữ cửa ngăn lại: “Vị công tử này, thật xin lỗi,
chỗ của chúng tôi chỉ dành cho người quen mà thôi!”
“Nếu
nói trước lạ sau quen, đợi bản Công Tử đến đây thêm vài lần nữa dĩ nhiên sẽ
thành người quen?” Dạ Nguyệt Sắc lơ đễnh nói, nơi này ngay cả giữ cửa
cũng ngon miệng như thế, bên trong nhất định có rất nhiều mỹ nam, Dạ Nguyệt Sắc
hưng phấn nghĩ, nhất định phải vào xem một chút.
“Không
được công tử, người xa lạ khi đến Tô Mạc phủ nhất định phải có người dẫn kiến
mới được!” Thiếu niên kia không kiêu ngạo không siểm nịnh tiếp tục ngăn cản Dạ
Nguyệt Sắc đi vào.
Đúng
lúc ấy thì, một chiếc xe ngựa dừng lại trước mặt của Tô Mạc phủ, nam tử tướng
mạo tuấn mỹ dẫn đầu đi xuống xe ngựa, ngón tay trắng nõn vén màn xe lên,
một cô nương dáng dấp cũng hết sức xuất chúng, ưu nhã từ trên xe ngựa đi
xuống, thiếu niên giữ cửa hướng về phía hai người kia cung kính nói: “Tứ
hoàng tử, Tần cô nương, chủ nhân đã chuẩn bị Thu Phong trai cho Tứ hoàng tử làm
buổi tiễn biệt!”
“Ừ!”
Người nào đó tiếc chữ như vàng ừmột
tiếng bày tỏ đã biết, dẫn mỹ nhân vào Tô Mạc phủ. Dạ Nguyệt Sắc uất ức, tại sao
tên Lessbian vẫn còn ở nơi này, hắn không phải là phải đi sao? Mẹ nó, thật là
oan gia ngõ hẹp mà!
“Tại
sao hắn có thể đi vào, ta thì không thể đi vào?” Dạ Nguyệt Sắc nổi giận, nhân
yêu cùng Hồ Ly Tinh cũng bước vào đó, Dạ Nguyệt Sắc nàng lại không vào được,
Thiên Lý ở đâu vậy?
“Tứ
hoàng tử cùng Tần cô nương là khách quen của Tô Mạc phủ !” Thiếu niên ngụ
ý không cần nói cũng biết, cũng không có ý định tiếp tục cùng Dạ Nguyệt Sắc dây
dưa.
“Ngươi
biết cha ta là ai chăng. . . . . .”
Nào
có thể đoán được Dạ Nguyệt Sắc còn chưa nói hết, liền bị người ngắt lời,
“Chỉ cần không ai dẫn kiến, cho dù là hoàng thượng cũng không được!”
“Ngươi,
ngươi, ngươi. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc giận đến nói không ra lời.
Bỗng
dưng một thanh âm dễ nghe mềm mại đến tận xương vang lên: “Đông Ly. . . .
. .”
“Chủ
nhân!” Thiếu niên được gọi là Đông Ly nhất thời mặt đầy cung kính hướng
về phía người nói chuyện thi lễ một cái.
“Gia
nhân đã đắc tội, cô nương hãy theo ta vào có được không?” Thanh âm như một dòng
suối xanh mát của mùa xuân, thấm đẫm vào thịt da của Dạ Nguyệt Sắc, nhất thời
cảm thấy xương cốt tê dại, tựa như gió nhẹ ngày xuân, Dạ Nguyệt Sắc nhất thời
cảm thấy say. . . . . . Cho tới khi người ta gọi nàng là cô nương, Nguyệt Sắc
cũng không kịp phản ứng.
“Được,
được. . . . . .” Nguyệt Sắc liên tiếp nói mấy chữ được, mặt mất hồn nhìn chằm
chằm gương mặt tuyệt mỹ, hai mắt hoa đào đầy tình tứ, đặc biệt là một điểm son
giữa trán đỏ chói càng thêm đoạt hồn người.
Sau
khi theo mỹ nam bước vào trong, Dạ Nguyệt Sắc không khỏi hỏi: “Công tử là chủ
nhân của tửu lâu này à?” Thật là thật lợi hại, hoàng đế Lão Tử cũng có
thể không nể mặt . . . . . .
“Là
nơi tụ tập của những khách văn nhân nhàm chán ấy mà, học đòi văn vẻ mà thôi!”
Mỹ nam đúng là mỹ nam mà, Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy ngay cả khiêm tốn cũng mỹ lệ
đến không thể diễn tả bằng lời.
“Công
tử năm nay đang tuổi thanh xuân có thể lập gia đình rồi, xin hỏi đã có người
trong lòng hay chưa ?” Dạ Nguyệt Sắc mặt đầy vẻ nhiều chuyện, hóng hớt.
Mỹ
nam đột nhiên dừng lại, xoay người lại, Dạ Nguyệt Sắc không kịp dừng lại, đụng
vào trong ngực mỹ nam, nhất thời cảm thấy bốn phía đang phun ra những bong bóng
màu hồng.
Đôi
mắt như hoa đào nhìn Nguyệt Dạ sắc, cười có chút chế nhạo. Thấy thế, Dạ Nguyệt
Sắc tự nhận da mặt mình dày như bức tường thành cũng đỏ ửng lên, xấu hổ cúi
đầu, “Ta chỉ là tùy tiện hỏi một chút!”
“Hoàng
thúc lúc nào thì có thú vui này nhỉ ! Mẫu hậu còn hỏi ta rằng hoàng thúc có vừa
lòng tiểu thư nhà nào hay không, thì ra là như vậy. . . . . .”
Một
tiếng chế nhạo hết sức không hòa hài cắt đứt ý tưởng muốn ở lại một thời
gian trong ngực mỹ nam của Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc bất đắc dĩ rời
ngực ai kia, nhìn về phía người khởi xướng, “Lại là tên nhân yêu đáng chết!”
Nhân
yêu? ! Đây đã là lần thứ hai Nguyệt Lưu Ảnh bị người ta gọi như vậy rồi.
Gương mặt tuấn tú của Nguyệt Lưu Ảnh tối sầm, bộ dáng cắn răng nghiến lợi tựa
hồ muốn đem Dạ Nguyệt Sắc cắn nát.
“Thưởng
thức của Vương thúc từ lúc nào thì trở nên thấp như vậy!” Nguyệt Lưu Ảnh
phẫn hận nhìn người đang núp ở trong ngực của Nguyệt Vô Thương! Nếu như không
phải nể mặt nàng là người Nguyệt Vô Thương mang tới, hắn nhất định phanh thây
nàng!
” Khí
độ của Ảnh khi nào thì trở nên nhỏ nhen như thế!” Nguyệt Vô Thương cười
nhạt chế nhạo nói, “Được rồi, người đã đến đông đủ chưa? Hôm nay là tiễn biệt
ngươi, vui vẻ lên một chút!”
Không
đề cập tới thì còn may, Nguyệt Lưu Ảnh mặt bi phẫn nhìn Nguyệt Vô Thương,
nếu không phải là lão hồ ly Dạ tướng gia kia, sao đến phần hắn phải đi trị thủy
chứ, chuyện nhỏ như thế này cần gì đường đường Tứ hoàng tử như hắn phải tự mình
đi.
Nguyệt
Vô Thương mang theo Dạ Nguyệt Sắc bước vào nhã gian gọi là Thu Phong trai.
Vừa
vào Thu Phong trai Dạ Nguyệt Sắc đã cảm thấy không tệ, quả nhiên mỹ nam nhiều
hơn! Tầm mắt của nàng quét qua trên người nhiều mỹ nam, rơi xuống trên mặt Tần
Khuynh, bộ dáng đáng yêu điềm đạm kia, cũng biết giả bộ đáng thương, thu được
đồng tình, khó trách ban đầu Dạ Nguyệt Sắc lại gọi nàng ta là Hồ Ly Tinh!
Dạ
Nguyệt Sắc chu mỏ, có chủng loại nữ nhân này ở đây sát phong cảnh, quả thật
không thú vị!
Khi
Nguyệt Vô Thương tiến vào một nháy mắt kia, ánh mắt Tần Khuynh đều dừng ở trên
người hắn, không hề rời đi, tràn ngập thâm tình lại không biểu hiện quá mức rõ
ràng sự vui mừng trong mắt, trong mắt Dạ Nguyệt Sắc lóe lên một tia hứng thú tệ
hại, nữ nhân này quả thật không tầm thường, đứng núi này trông núi nọ!
“Nguyệt
Nguyệt. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc kéo dài thanh âm, thâm tình khẩn thiết
gọi Nguyệt Vô Thương một tiếng, “Người ta nhìn ngươi đến mức mắt muốn rớt ra
rồi kìa! Ngươi nói nàng có phải là thích ngươi không?”
Tần
Khuynh hoảng sợ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Nguyệt Lưu Ảnh, ủy khuất
kêu một tiếng: “Ảnh!”
“Hoàng
thúc, quản người mà thúc mang đến cho chặt!” Nguyệt Lưu Ảnh giận dữ nói, nhanh
chóng đi tới bên người Tần Khuynh, ôn nhu hỏi: “Khuynh nhi!”
“Nhân
yêu xứng với Hồ Ly Tinh, thật đúng là tuyệt phối!” Dạ Nguyệt Sắc chu mỏ nhỏ
giọng nói, hai mắt hoa đào của Nguyệt Vô Thương tràn đầy nụ cười mang ý
vị sâu xa.
“Đúng
rồi, A Ảnh này, chuyện ngày hôm qua ở Hoa Đào Tự, nghe nói hôm nay truyền ra,
câu nói của ngươi ‘ Dù tất cả cô nương của Nguyệt quốc đều chết sạch, ta
cũng sẽ không cưới nữ nhân xấu như ngươi’ nói thật thoải mái, hôm nay mọi người
cả kinh thành đều đồn đại thanh danh của Đại Tiểu Thư của Tướng gia phủ là cô
nương xấu nhất thiên hạ, đoán chừng đời này Dạ Nguyệt Sắc cũng không ai
thèm lấy rồi !” Trong gian phòng trang nhã ngồi cạnh cửa sổ là một nam tử dáng
dấp rất tuấn mỹ cao hứng nói, biểu tình vui vẻ kia quả thật giống như đã
trả thù được kẻ thù giết cha.
Nghe
nói như thế biểu tình của Nguyệt Lưu Ảnh hơi dễ nhìn một chút, Tần Khuynh thậm
chí hơi cong khóe miệng lên.
Ánh
mắt Nguyệt Vô Thương có ẩn ý nhìn Dạ Nguyệt Sắc, lệ châu sa màu đỏ giữa
trán sáng rực rỡ, Tần Khuynh nhìn thấy lòng cũng rung động không thôi.
Dạ
Nguyệt Sắc vừa nghe thấy nổi cơn phẫn hận rồi, một đám tiểu nhân nói xấu
người sau lưng, xem lão nương thu thập các ngươi thế nào!