Kết
quả sau khi say rượu chính là, đầu đau muốn nứt ra.. Dạ Nguyệt Sắc tỉnh
lại chính là buổi trưa ngày thứ hai , vuốt vuốt đầu có chút đau, mơ mơ
màng màng nhìn một chút bốn phía, hét lên: "Đỗ Quyên. . . . . ."
Đỗ
Quyên ứng tiếng bước vào, đem canh giải rượu đã sớm chuẩn bị xong đưa cho Dạ
Nguyệt Sắc, sau đó dùng một loại ánh mắt tinh tinh nhìn Dạ Nguyệt Sắc, Dạ
Nguyệt Sắc đem chén không đưa cho Đỗ Quyên, bị loại ánh mắt thăm dò của nàng ấy
có chút kì lạ.
"Nhìn
cái gì vậy, hiện tại mới phát hiện tiểu thư nhà em là mỹ nữ sao!" Dạ
Nguyệt Sắc đá lông nheo, miễn cưỡng bắt đầu rời giường.
Đỗ
Quyên méo miệng thu hồi lại ánh mắt thăm dò, tiểu thư nhà nàng dáng dấp
rất đẹp, nhưng phải tài hoa lại không có tài hoa, muốn hiền tuệ lại không hề
hiền tuệ, cho nên Đỗ Quyên uất ức, tại sao quen biết với tiểu thư đều là tuấn
mỹ nam tử chứ.
À
quên mất, Vương công tử đưa thiệp mời tới. Đỗ Quyên đem thiệp mời đưa cho Dạ
Nguyệt Sắc, vừa nói: "Tiểu thư, Vương công tử của Vương Thượng thư phủ đưa
tới."
Dạ
Nguyệt Sắc nhận lấy mở ra, ba ngày sau dã ngoại ở Hương Sơn? Vậy cũng được
không tệ, mắt Dạ Nguyệt Sắc khẽ di chuyển, dù sao cũng rất nhàm chán, nhưng chỉ
có hắn và nàng? Có thể rất kỳ quái hay không?
Dạ
Nguyệt Sắc đem thiệp mời để lên bàn, tìm Nguyệt Nguyệt? Hình ảnh say rượu hôm
qua dần dần nổi lên, nàng không nhớ rõ nguyên nhân là cái gì, nhưng nàng giống
như là cường hôn người ta, trên mặt Dạ Nguyệt Sắc lại thoáng qua một tia đỏ ửng
thẹn thùng.
"Tiểu
thư, người không thoải mái sao, lại đỏ mặt?" Đỗ Quyên mặt ngây thơ đưa tay
đi sờ cái trán của Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc có chút thẹn thùng đẩy tay Đỗ
Quyên ra.
"Đỗ
Quyên, em đi tìm Phong công tử, nói với hắn ba ngày sau đi dã ngoại ở Hương
Sơn!" Dạ Nguyệt Sắc ngoài mạnh bên trong yếu nói với Đỗ Quyên, che giấu vẻ
không được tự nhiên của mình.
Đỗ
Quyên lơ đễnh nhìn tiểu thư nhà mình một chút, rất vui vẻ chạy đi tìm
Phong Hồi Tuyết, Phong công tử sáng nay dời đến tướng phủ ở, về sau là có thể
ngày ngày gặp được rồi.
. . .
. . .
Lúc
Dạ Nguyệt Sắc cùng Phong Hồi Tuyết đến Hương Sơn, Vương Duẫn đã đem tất cả lều
trại cũng đã xây dựng thỏa đáng, thậm chí ngay cả dụng cụ thiêu nướng đều có,
Dạ Nguyệt Sắc nhất thời vui vẻ.
"Duẫn
Chi, bản tiểu thư đến rồi!"
"Duẫn
Chi, chúng ta đã đến!"
Dạ
Nguyệt Sắc hướng về phía người người cùng lên tiếng đồng thời với nàng, chỉ
thấy người nọ cũng nhìn về hướng nàng. Đó không phải là Hồ Ly Tinh cùng tên
nhân yêu đó sao! Dạ Nguyệt Sắc chu mỏ, thật là cừu nhân không thể buông tha a!
Bên
kia Tần Khuynh khẽ nhíu nhíu mày, đối với Dạ Nguyệt Sắc ở chỗ này bày tỏ rất
không khoái trá. Nguyệt Lưu Ảnh cau mày, nói đồng ý đến dã ngoại ở Hương Sơn
này, vốn là chuẩn bị tới nơi thanh tĩnh này, loại bỏ suy nghĩ khó chịu trong
lòng trong, hảo hảo cùng Khuynh nhi chung đụng, dĩ nhiên là sẽ không nghĩ đến
những thứ rắc rối kia nữa, nhưng nào có thể đoán được Dạ Nguyệt Sắc cũng ở đây.
Vương
Duẫn nhìn Phong Hồi Tuyết bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc, vốn là muốn cùng Dạ tiểu thư
một chỗ , nhưng lại cảm thấy không ổn mới đưa A Ảnh cùng Tần cô nương gọi tới,
như vậy có đôi có cặp hơn tốt!
"Ngược
lại thêm nhiều người thêm náo nhiệt mà!" Khi năm người ngươi nhìn ta, ta
nhìn ngươi, một thanh âm biếng nhác vang lên, giọng nói không chút để ý rất
nhanh làm cho người ta liên tưởng đến một thân biếng nhác, khí chất yêu nghiệt
tà mị nào đó.
Dạ
Nguyệt Sắc vừa nghe đến thanh âm này, phản xạ có điều kiện vội trốn ra
phía sau lưng của Phong Hồi Tuyết, loại hành động bịt tay trộm chuông này
rơi vào trong mắt người nào đó, khóe miệng nâng lên một đường cong tà ác. Rất
tốt!
Tần
Khuynh nhìn Nguyệt Vô Thương, trong mắt trừ mê luyến của quá khứ, còn lộ ra ánh
sáng mịt mờ, một loại tình thế bắt buộc quyết tâm.
Ánh
mắt mọi người không đồng nhất, Phong Hồi Tuyết hướng về phía Nguyệt Vô
Thương khẽ cười nhẹ, coi như là chào hỏi, Nguyệt Lưu Ảnh tâm bất cam tình bất
nguyện kêu một tiếng hoàng thúc.
Ánh
mắt của Nguyệt Vô Thương quét một vòng những người ở chỗ này, trực tiếp bỏ qua
Dạ Nguyệt Sắc, hướng về phía Phong Hồi Tuyết cười cười. Dạ Nguyệt Sắc lúc ánh
mắt của Nguyệt Vô Thương quét tới, né tránh ra phía sau lưng của Phong Hồi
Tuyết lần nữa, vậy mà phát hiện người nọ căn bản nhìn cũng chưa từng nhìn nàng
một cái, nhất thời kích động, cảm giác nàng không có tồn tại như vậy?
"Lúc
này trời sắc còn sớm, Duẫn Chi đã chuẩn bị cần câu, mọi người trước tiên có thể
đi câu cá, lúc tối có thể nướng được rồi!" Vương Duẫn nhìn không khí lúc
này có mấy phần kỳ quái, mở miệng nói.
Tần
Khuynh cùng Nguyệt Lưu Ảnh đương nhiên cùng đi, Vương Duẫn mặt chờ mong nhìn Dạ
Nguyệt Sắc, ôn nhu nói: "Dạ tiểu thư, có muốn cùng Duẫn Chi đi câu cá hay
không?"
Dạ
Nguyệt Sắc len lén liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, phát hiện trên mặt người
kia vẫn nở nụ cười hoà thuận vui vẻ, đường cong tà khí nơi khóe miệng ,
đang bình tĩnh nhìn nàng, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cảm thấy cả người rét
run, nhìn Vương Duẫn, ngượng ngùng cười nói: "Ta không thích câu cá!"
"Vậy
chúng ta đi ra ngoài ngắm phong cảnh?" Vương Duẫn trong nháy mắt có chút
thất vọng, trong nháy mắt lại hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc mặt như ánh nắng mặt
trời rực rỡ nói.
Dạ
Nguyệt Sắc mắt trợn trắng, xem phong cảnh gì chứ! Ngượng ngùng nói với Vương
Duẫn: "Duẫn Chi, ta thích ăn cá, nhưng mà ta lại không thích câu cá.
. . . . ." Dạ Nguyệt Sắc mặt mong đợi nhìn Vương Duẫn, nghe hiểu được
chưa, ngươi mau đi câu cá đi!
"Tốt
lắm! Ta đi câu!" Vương Duẫn mặt cao hứng nhìn Dạ Nguyệt Sắc, sau đó thấy
người sau gật đầu một cái, hưng phấn đi câu cá.
Dạ
Nguyệt Sắc ngượng ngùng từ phía sau lưng của Phong Hồi Tuyết đi ra, nhìn
về phía Nguyệt Vô Thương nói: "Nguyệt Nguyệt ~ thật khéo a, ngươi cũng ở
nơi đây. . . . . ."
"Khéo
sao?" Nguyệt Vô Thương cong cong khóe môi, nhưng hắn là nhằm về phía nàng
.
"Ha
ha. . . . . . Các ngươi cứ tự nhiên nhé, ta đi ngắm phong cảnh!" Dạ Nguyệt
Sắc thấy ánh mắt tự tiếu phi tiếu như có như không của Nguyệt Vô Thương rơi
xuống trên người của nàng, đột nhiên lần nữa liên tưởng đến chuyện cường hôn
hắn hôm đó,một nụ hôn mười triệu lượng bạc a, trốn là chắc ăn nhất!
Nói
xong chạy nhanh như chớp, chỉ sợ Nguyệt Vô Thương sẽ gọi nàng dừng lại.
Lưu
lại hai ánh mắt sắc bén, Nguyệt Vô Thương cong cong khóe môi, "Phong công
tử cũng tự nhiên, Bổn vương cũng đi ngắm phong cảnh!"
"Vương
gia mời!" Phong Hồi Tuyết đáp lại bằng nụ cười ôn nhuận, vẻ mặt lạnh nhạt
tự nhiên.
Hai
người gật đầu lẫn nhau một cái, đồng thời xoay người đưa lưng về phía đối
phương, vẻ mặt lập tức thay đổi, một người ánh mắt tối sầm lại, một người trong
mắt mỉm cười, lưng quay về phía hồ.
Dạ
Nguyệt Sắc thấy đi xa, vỗ vỗ ngực, thở hổn hển hai cái, tự lẩm bẩm: "May
mà chạy trốn mau!"
"Nhìn
thấy ta liền chạy, chẳng lẽ dáng dấp người ta thật không vừa mắt như vậy?"
Thanh âm sâu kín từ phía sau lưng truyền đến, Dạ Nguyệt Sắc sợ hết hồn, kêu khẽ
một tiếng, đột nhiên xoay người lại.
Đập
vào mắt chính là khuôn mặt yêu nghiệt phóng đại của Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt
Sắc nhìn thật kỹ, thậm chí ngay cả một lỗ chân lông, một chút tỳ vết nào cũng
không có.
"Thì
ra là trong mắt của Sắc Sắc, dáng dấp người ta lại không vừa mắt Sắc Sắc như
thế!" Thanh âm u oán của Nguyệt Vô Thương vang lên, đem Dạ Nguyệt Sắc thu
suy nghĩ lại , nhìn người nào đó xinh đẹp đến mức hết thuốc chữa, đang ai oán
giống như oán phụ bị chồng ruồng bỏ.
"Không
có không có! Nguyệt Nguyệt rất đẹp!" Dạ Nguyệt Sắc vội vàng phủ nhận, vừa
nói vừa khoát tay.
Nguyệt
Vô Thương trong mắt nụ cười lóe lóe, tiếp theo sâu kín hỏi: "Đó là ta xinh
đẹp, hay là mỹ nhân ca ca xinh đẹp hơn?"
Mặt
Dạ Nguyệt Sắc khổ sở, cái này mỗi người mỗi vẻ, nhưng nhìn đến mặt người trước
mắt, tia đạm trong mắt ảm, trong mắt vẻ giảo hoạt thoáng hiện, nhất thời
chân chó nói: "Nguyệt Nguyệt xinh đẹp nhất!"
Nụ
cười nơi khóe miệng Nguyệt Vô Thương nở rộ, đem đôi môi hoa đào mềm mại, khẽ
đặt một nụ hôn nhẹ nhàng bên khóe miệng Dạ Nguyệt Sắc , ngay sau đó rời
đi, hài lòng nhìn người đã ngây ngô chết sững, nói một tiếng: "Vậy sau này
không cho phép gọi hắn là mỹ nhân ca ca nữa!"