Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Dạ
Nguyệt Sắc nhìn nụ cười vừa quỷ dị lại vừa đắc ý của Tần Khuynh, ngay sau đó
phản ứng kịp. Trong lòng thầm mắng, con Hồ Ly Tinh thối đáng chết này! Hai quả
đấm nắm thật chặt, thật muốn cho một mồi lửa đốt sạch Thiên Hương lâu!

Nguyệt
Lưu Ảnh mắt thấy toàn bộ quá trình, giận dữ nhìn Tần Khuynh đi vào Thiên Hương
lâu, cầm quyền, tuy rất phẫn hận nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy không còn
nặng nề như vậy.

Dạ
Nguyệt Sắc nhìn bóng lưng Tần Khuynh đi vào, lôi vạt áo của mình hận không
nhào tới xé mặt của hồ ly tinh kia. Tình cảnh này nhìn ở trong mắt Nguyệt Lưu
Ảnh càng là một phen cảnh tượng khác, khuôn mặt người nọ tức giận, hết sức
khống chế bộ dạng của mình, khiến Nguyệt Lưu Ảnh hẳn là có chút đau lòng! Cây
cân trong lòng thần không biết quỷ không hay nghiêng về hướng Dạ Nguyệt
Sắc, lệch rối tinh rối mù.

Vậy
mà trong lòng lại có vui sướng, hôm qua thẹn như vậy nhìn nàng cùng hoàng thúc
song song rời đi, hôm nay xảy ra chuyện như thế, có tính là tự gây nghiệt không
thể sống hay không!

Nguyệt
Lưu Ảnh đi tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, liền nghe được người nào đó hết sức
không có hình tượng rống to một tiếng, tay mắt lanh lẹ bắt được Dạ Nguyệt Sắc
vừa mới nhảy ra một bước, cau mày cả giận nói: “Nàng đi vào làm gì? Nơi đó là
nơi một cô gái có thể đi được sao!”

Dạ
Nguyệt Sắc nhìn lại Nguyệt Lưu Ảnh bắt được cánh tay của nàng, ai nói nàng muốn
đi vào, chẳng qua cũng không mắc mớ gì tới hắn. Lại suy nghĩ một chút nguyên
nhân Nguyệt Lưu Ảnh xuất hiện tại nơi này, trên mặt xuất hiện một nụ cười khinh
thường, nhàn nhạt nhìn Nguyệt Lưu Ảnh nói: “Hồ ly không rời nhân yêu, quả nhiên
là một đôi!”

Trên
mặt tuấn dật của Nguyệt Lưu Ảnh đen ngòm một mảnh, tất cả đều là tức giận, giờ
phút này nàng đem Tần Khuynh cùng hắn đặt chung một chỗ, khiến cho cảm giác
trong lòng hắn hết sức khó chịu, tăng thêm lực đạo giữ trên cánh tay Dạ Nguyệt
Sắc, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: “Hoàng thúc cũng là
lạc đường biết quay lại!”

Dạ
Nguyệt Sắc kéo cánh tay của mình, Nguyệt Lưu Ảnh cầm được ngay, trong lòng tức
giận vạn phần, nàng trở tay nắm được vết thương trên cánh tay Nguyệt Lưu Ảnh
còn chưa lành, nặng nề bấm mấy cái cho hả giận, trong miệng nói: “Chuyện của ta
có liên quan gì tới ngươi?”

“A!”
Nguyệt Lưu Ảnh kêu đau một tiếng, mày kiếm nhíu chặt, nữ nhân này! Ngay sau đó
có chút khuynh hướng chịu ngược cười cười, chẳng qua hắn phát hiện
nàng là loại miệng cọp gan thỏ, bộ dáng bên ngoài mạnh bên trong yếu đáng
yêu nhất!

“Cười
cái gì cười! Bệnh thần kinh!” Dạ Nguyệt Sắc dùng sức bấm xuống, thấy nụ cười
trên mặt Nguyệt Lưu Ảnh dần co quắp, nàng kéo tay của mình lại, “Buông ra!”

“Không
buông!” Nguyệt Lưu Ảnh nắm thật chặt cánh tay Dạ Nguyệt Sắc, hắn cảm nhận được
thịt non trên cánh tay giống như sắp bị nữ nhân này lôi xuống, cả gương
mặt tuấn tú có chút vặn vẹo, trong miệng vẫn như cũ hô không thả.


“Ngươi
bệnh thần kinh phải không?” Dạ Nguyệt Sắc vội vã rút tay mình, ở cửa Thiên
Hương Lâu hai người cứ như vậy nắm kéo.

Người
vây xem cũng tự nhiên càng ngày càng nhiều, Dạ Nguyệt Sắc thấy những người bên
cạnh bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ, giận đến một cước hung hăng dẫm lên chân của
Nguyệt Lưu Ảnh, nghe được Nguyệt Lưu Ảnh kêu đau nhưng vẫn như cũ không hề
tính muốn buông ra. Dạ Nguyệt Sắc chỉ có cảm giác mình trong cơn giận dữ, nhân
yêu cùng Hồ Ly Tinh quả nhiên chính là trời sinh một đôi, một dạng chán ghét
như vậy.

Nàng
lại hung hăng một cước dẫm lên cái chân còn lại của Nguyệt Lưu Ảnh, Nguyệt Lưu
Ảnh không muốn đánh nữ nhân này ở trên đường cái như thế, không để ý lại trúng
chiêu, ngay cả Dạ Nguyệt Sắc dùng sức dẫm thật mạnh cũng cảm thấy lòng bàn chân
tê dại, có thể thấy được Nguyệt Lưu Ảnh đau đến mức nào, sau khi phát ra một
tiếng kêu thảm thiết cả người trực tiếp khom người xuống.

Dạ
Nguyệt Sắc thấy hắn vẫn không buông tay như cũ, đột nhiên một chút đồng tình
mới bốc lên lập tức tan thành mây khói, đầu gối hướng lên trên húc một cái,
ngay giữa bụng Nguyệt Lưu Ảnh, một loạt động tác xảy ra quá đột ngột, bắt được
tay Dạ Nguyệt Sắc Nguyệt Lưu Ảnh căn bản không rảnh phản ứng, chỉ có thể
bị động kêu thảm thiết.

“Ngươi
rốt cuộc không buông tay đúng không?” Dạ Nguyệt Sắc mặt cười nhìn Nguyệt
Lưu Ảnh, người nọ một tay cầm tay của nàng, một tay ôm bụng, sau đó có chút
chật vật ngẩng đầu lên, tuấn nhan vặn vẹo, bộ mặt vẻ thống khổ,
giọng nói vẫn kiên quyết như cũ:

“Không
buông!” Giống như chỉ cần vừa buông tay, người trước mặt sẽ giống như hôm qua,
ngã vào trong lòng một người khác, mà cảm giác ngực mình trống rỗng, làm
cho hắn cảm thấy khủng hoảng.


“Tốt
lắm” Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Lưu Ảnh trước mắt, hắn thế nào vô sỉ như vậy! Đã
như vậy, thì thù mới hận cũ đều tính tốt rồi !”

Vẻ
mặt nàng không chút do dự nào đá thêm một cái trong bụng Nguyệt Lưu Ảnh,
Nguyệt Lưu Ảnh ngước khuôn mặt vặn vẹo co giật, dường như còn có một tia
cười: “Chính là không buông!”

“Đánh
như thế cũng không buông tay?” Dạ Nguyệt Sắc cười hỏi Nguyệt Lưu Ảnh, trên tay
một chút cũng không nhàn rỗi. Trong mắt mỉm cười, nhưng giọng nói lạnh lùng
hướng về phía Nguyệt Lưu Ảnh nói: “Trước kia là ngươi muốn phân biệt rõ
ràng vạch rõ giới hạn với ta, hôm nay ngược lại tốt lắm, tự mình đảo ngược
quấn quít chặt lấy ta, chẳng lẽ là hối hận. . .

“Ta
chính là hối hận!” Nguyệt Lưu Ảnh không nghĩ đến mình sẽ bật thốt lên lời như
vậy, không để ý tới đau đớn trên người, cũng không để ý phản ứng Dạ Nguyệt Sắc,
cau mày sững sờ tại chỗ!

Dạ
Nguyệt Sắc nhân cơ hội rút tay về, cười nói: “Hối hận cũng vô ích! Trên
đời không có thuốc hối hận, coi như ngươi chết, cũng vô dụng. . . . . .” Bởi vì

Dạ Nguyệt Sắc thích hắn trước kia đã không còn ở đây.

Nguyệt
Lưu Ảnh ngước mắt, chỉ thấy cái tay kia đã rút ra khỏi lòng bàn tay của
mình, chỉ còn lại ống tay áo, mang theo lạnh lẽo từ lòng bàn tay dần dần mất.
Cùng với một nụ cười lạnh như băng của Dạ Nguyệt Sắc, chỉ cảm thấy lạnh vào tới
trong tim.


Thái hậu có chỉ! Thái hậu có chỉ!”

Trong
đám người đột nhiên xuất hiện một trận xao động, một nhóm lớn thị vệ trong cung
chia làm hai nhóm chạy ở trước mặt mở đường, sau đó một thái giám cỡi ngựa tay
nâng một quyển minh hoàng thánh chỉ, vừa hô lớn nói: ” Thái hậu có chỉ!
Thái hậu có chỉ! Ban hôn Vân Quốc cữu chi nữ (nữ nhi) Vân
Thanh Nghê cùng Cẩm Nguyệt vương gia Nguyệt Vô Thương! Ban hôn Vân Quốc cữu chi
nữ Vân Thanh nghê cùng Cẩm Nguyệt vương gia Nguyệt Vô Thương! Năm ngày sau
thành hôn!”


Thái hậu có chỉ! Thái hậu có chỉ. . . . . .”

Tiếng
la thái giám kia càng lúc càng xa, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy câu nói kia
không ngừng trở lại trong đầu “Ban hôn Vân Quốc cữu chi nữ Vân Thanh Nghê cùng
Cẩm Nguyệt vương gia Nguyệt Vô Thương! Ban hôn Vân Quốc cữu chi nữ Vân Thanh
Nghê cùng Cẩm Nguyệt vương gia Nguyệt Vô Thương! Ban hôn Vân Quốc cữu chi nữ
Vân Thanh Nghê cùng Cẩm Nguyệt vương gia Nguyệt Vô Thương. . . . . .”

Như
ma âm thật lâu không thể tiêu tán, giống như tiếng sấm rền đụng chạm màng nhĩ,
thật đau!

Dạ
Nguyệt Sắc nhìn người phía trước mặt đi lại, không biết lúc này tâm tình như
thế nào, nhưng lại đột nhiên quỷ dị cười một tiếng, cất bước đi về phía trước.

Nguyệt
Lưu Ảnh lấy lại tinh thần thấy Dạ Nguyệt Sắc chạy đi, vội vàng theo ở phía sau.
Hắn chỉ biết hôm qua hủy bỏ yến chọn phi, không nghĩ tới hoàng tổ mẫu lại
chỉ hôn Thanh Nghê cho hoàng thúc!

Dạ
Nguyệt Sắc một đường bất tri bất giác thế nhưng đi tới Tô Mạc Già, nhìn Đông Ly
đứng ở cửa, đột nhiên dừng bước lại, chậm rãi hướng Tô Mạc Già đi tới.

“Xin
lỗi Dạ tiểu thư, ngài không thể đi vào!” Nam Uyên đứng chặn ở trước mặt của Dạ
Nguyệt Sắc, đồng thời lên tiếng ngăn cản Dạ Nguyệt Sắc.

Dạ
Nguyệt Sắc nhìn lên Nam Uyên trước mặt, mỗi lần đều không cho nàng đi vào!
Trong lòng không khỏi sinh ra chút tức giận.

Sau
đó Nguyệt Lưu Ảnh cùng tới nhíu nhíu mày. Đi lên phía trước, cau mày nhìn Nam
Uyên nói: “Nàng cùng Bản hoàng tử cùng đi vào!”


Nói
xong đưa tay kéo tay Dạ Nguyệt Sắc, nhưng không nghĩ bị Dạ Nguyệt Sắc gạt ra,
giọng nói lành lạnh nói: “Ai muốn cùng ngươi đi vào!”

Nguyệt
Lưu Ảnh nhìn tay mình vươn ra, giận từ trong bức đến trước mặt Dạ Nguyệt Sắc cả
giận nói: “Hoàng thúc hôm nay sẽ phải cưới Thanh Nghê rồi, ngươi cho rằng ngươi
còn có cơ hội sao?”

“Vậy
thì như thế nào?” Dạ Nguyệt Sắc có chút buồn cười nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, cho
dù Nguyệt Vô Thương cưới người khác, cũng không cần hắn nhắc nhở.

Nguyệt
Lưu Ảnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc lúc này cười một cách bình tĩnh, trong lúc nhất thời
cũng không biết nói sao, vậy thì như thế nào? Một câu nói đã hỏi tới trong lòng
hắn, có thể thế nào đây?

Nhưng
nhìn thần sắc Dạ Nguyệt Sắc bình tĩnh như thế, Nguyệt Lưu Ảnh chỉ cảm thấy giận
dữ, còn có không cam lòng, vì vậy lời kia liền không qua đại não bật thốt
lên: “Bất kể ta có buông hay không buông tay, dù sao ý chỉ của Thái hậu, hoàng
thúc cũng sẽ cưới Vân Thanh Nghê!”

Nhìn
trên mặt Dạ Nguyệt Sắc khẽ biến, Nguyệt Lưu Ảnh chỉ cảm thấy trong lòng trong
nháy mắt khoái ý, nhưng sau đó lại cảm thấy không thoải mái mà chính hắn
không rõ. Mày nhíu lại càng chặt.

“Nam
Uyên, ngươi nói Nguyệt Nguyệt có thể cưới Thanh Nghê hay không?” Dạ Nguyệt Sắc
không để ý đến Nguyệt Lưu Ảnh, nhìn Nam Uyên trước mặt hỏi.

Nàng
sẽ không tin tưởng lời nói con xú hồ ly tinh kia, tin lời nói nhảm Nguyệt
Nguyệt ở Thiên Hương Lâu , nhưng hôm nay Thái hậu tứ hôn Nguyệt Nguyệt lại
không thấy bóng dáng, hắn chẳng lẽ không nên cho nàng một câu giải thích sao?

Trên
mặt thanh tú Nam Uyên xuất hiện một tia không đành lòng, ngay sau đó nhỏ giọng
nói:


Nam Uyên không biết!”

Nàng
nói qua, nếu hắn cưới người khác, nàng liền gả người khác! Thế nhưng lúc này
hắn không ra giải thích được vậy thì bày tỏ là chấp nhận.

Như
vậy. . . . . .

Dạ
Nguyệt Sắc nhìn Nam Uyên cười đến rực rỡ. Giống như gió xuân, trong nháy mắt
cười đến có phần Xuân Hoa lãng mạn, hơn nữa nụ cười kia là đối với Nguyệt Lưu
Ảnh. Nguyệt Lưu Ảnh có chút thụ sủng nhược kinh nhìn Dạ Nguyệt Sắc, ánh mắt
không thể tin, không ngờ, nàng cười với hắn, chẳng lẽ là do thương tâm quá độ?

Vậy
mà Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên quay mặt sang phía Nam Uyên nói: “Nếu Nguyệt Nguyệt
muốn lấy vợ, nếu không thì Song hỉ lâm môn. . . . . .”

Nam
Uyên hơi cau mày, tựa hồ còn chưa hiểu được theo lời Dạ Nguyệt Sắc thì Song Hỉ
Lâm Môn là thế nào.

Vậy
mà Dạ Nguyệt Sắc quay đầu nhìn dáng vẻ Nguyệt Lưu Ảnh một mặt vui sướng lại một
mặt lo lắng rối rắm, đi từ từ đến trước mặt Nguyệt Lưu Ảnh, nụ cười ấm áp vui
vẻ, hỏi:

“Ngươi
thật sự hối hận?”


Như
thế khiến trên mặt Nguyệt Lưu Ảnh vừa một trận kinh ngạc, có chút
không tin nhìn Dạ Nguyệt Sắc.

Dạ
Nguyệt Sắc ngược lại không gấp, giống như căn bản chưa từng có xảy ra qua, Thái
hậu tứ hôn, Nguyệt Vô Thương không thấy, ánh mắt u oán, giọng nói sâu kín hướng
về phía Nguyệt Lưu Ảnh nói đến: “Ta muốn nói, ngươi vừa nói ngươi hối hận, là
thật hay giả?”

Nguyệt
Lưu Ảnh đột nhiên ý thức được nàng nói là vừa ở Thiên Hương Lâu hắn nói
hối hận, đó là một câu nói từ trong đáy lòng vô ý thức ra ngoài. Nàng nói thế ý
muốn như thế nào? Nguyệt Lưu Ảnh cau mày hết sức không hiểu nhìn Dạ Nguyệt Sắc.

“Nếu
như ngươi hối hận. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc nhíu mày nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, khúc
khích cười nói: “Như vậy ba ngày sau, trên cổng thành kinh thành, lớn tiếng kêu
ba tiếng ‘Trước kia là do mắt ta bị mù, làm thương tổn Dạ Nguyệt Sắc, hôm nay
ta hối hận ’!”

Nguyệt
Lưu Ảnh đột nhiên chau mày, sắc mặt cực kỳ không tốt nhìn Dạ Nguyệt Sắc, để cho
hắn chạy đến trên cổng thành ở kinh thành, hô to hắn mắt bị mù làm thương tổn
nàng nên hôm nay hối hận? Tuyệt đối không có khả năng! Nữ nhân này hôm nay
chính là hếch mũi lên mặt, đắc ý quên hình! Nguyệt Lưu Ảnh cho tới nay sống an
nhàn sung sướng, thân là hoàng tộc lòng tự ái cũng tuyệt đối không thể nào để
cho hắn để xuống tư thái còn giống như một nữ nhân nhận sai lầm. Coi như, hắn
thích nàng. . . . . .

Dạ
Nguyệt Sắc không để ý sắc mặt Nguyệt Lưu Ảnh, vẫn cười như cũ, thanh âm mềm
nhũn, ngọt ngào, ” nếu như ngươi làm theo, vậy bản tiểu thư sẽ tha thứ cho
ngươi!” Đôi mắt lưu chuyển linh động, khéo cười tươi đẹp làm sao, mắt xinh sáng
ngời, khiến cho Nguyệt Lưu Ảnh một trận hoảng hốt.

Chỉ
nghe Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục nói: “Đêm đó ngươi hỏi ta , vì sao không muốn gả
cho ngươi. Đây coi là nguyên nhân rất quan trọng. Nếu như ngươi làm được, như
vậy từ thành lâu đến tướng phủ, trên đường trải cánh hoa đào, tự mình tới cửa
cầu hôn bản tiểu thư, ta liền gả cho ngươi có được hay không?”

Ta
liền gả cho ngươi có được hay không? Cỡ nào hấp dẫn, khiến Nguyệt Lưu Ảnh trong
nháy mắt có chút xao động! Thần sắc có chút hoảng hốt, vậy mà đột nhiên cả
kinh, nắm chặt quả đấm. Từ đêm đó hắn đã hiểu rõ, người yếu chỉ có thể bị tước
đoạt tất cả, cường giả mới có thể đạt được ước muốn.

Dạ
Nguyệt Sắc cũng không để ý phản ứng Nguyệt Lưu Ảnh, xoay người hướng về phía
Nam Uyên ý vị sâu xa cười cười, sau đó đi về Tướng phủ.

Xoay
người một nháy mắt kia, nụ cười trên mặt biến mất, cau đôi mi thanh tú, ngay
sau đó nụ cười lần nữa hiện lên trên mặt. Đâu để ý sắc mặt của mọi người sau
lưng cao thấp không đều.

Nguyệt
Lưu Ảnh mâu thuẫn, đây là một cơ hội, có lẽ bỏ lỡ liền bỏ lỡ. Chẳng
qua tại sao nữ nhân này điều kiện luôn xảo trá tai quái như vậy! Lúc
này lấy đâu ra hoa đào? ! Hơn nữa hắn đường đường Nguyệt quốc Tứ
hoàng tử, sao có thể làm cái chuyện ảnh hưởng đến thể diện hoàng gia.

Nam
Uyên nhìn bóng lưng Dạ Nguyệt Sắc rời đi, lắc đầu một cái, chủ nhân hắn rốt
cuộc thích dạng quái thai gì vậy? ! Rõ ràng trên mặt lo lắng tìm chủ nhân
hắn khắp nơi, nhưng làm sao lại có thể bình tĩnh yêu cầu Tứ hoàng tử cầu hôn
nàng như thế.

Nữ
nhân a, quả nhiên là trở mặt còn nhanh hơn lật sách! Không hiểu, không hiểu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận