Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Áo
cưới đỏ thẫm, dùng kim tuyến thêu Phượng Hoàng trông rất sống động, tựa hồ muốn
vỗ cánh mà bay cao, Dạ Nguyệt Sắc nhìn mình trong gương, mây giấu trong tay áo
như tung bay, nước chảy mây
trôi. Dung nhan hơi xoa nhiều phấn, so với trước đây thanh khiết mỹ lệ càng
xinh đẹp hơn, sóng nước mênh mông nơi đôi mắt nhìn mẫu thân phía sau cửa, Nhị
Nương cầm lược, nhẹ nhàng chải từng sợi tóc của Dạ Nguyệt Sắc.

Trong
miệng thì thầm: "Một chải chải đến cuối, hai chải đầu bạc, ba chải con
cháu đầy nhà. . . . . ."

Tuy
là không khí vui mừng vạn phần, nhưng đứng ở cách đó không xa, Dạ Thiên cũng đã
hồng vành mắt, lần này không thể so với lần trước, cứ như vậy một bảo bối nhất
định thuận lợi vui vẻ gả đi. Chẳng qua là, viên minh châu gìn giữ đã nhiều năm,
cuối cùng muốn giao lại trong tay một người khác, mẫu thân nàng ở trên trời
nhất định cũng an tâm.

Đoàn
người trong vui mừng cũng là có chút thương cảm, dù sao nhiều năm như vậy các
nàng coi nàng như con gái của mình mà thương yêu. Chải hết đầu, đoàn người liền
đi ra ngoài. Mùa đông trời sáng tương đối trễ, nhưng mà thời điểm cũng không
còn sớm, chỉ đợi trời sáng lên, giờ lành vừa đến.

Dạ
Nguyệt Sắc ngồi ở trước gương, từ hôm nay phải thức dậy sớm, vào giờ phút này
nàng còn mệt mỏi, đang chuẩn bị gục xuống bàn ngủ bù, nào ngờ bên ngoài đột
nhiên tiếng đàn vang lên róc rách, giống như mưa bụi Giang Nam che phủ, dịu
dàng triền miên.

Bàn
đá xanh, ô bằng giấy dầu, mưa bụi lất phất lưu lại mùa xuân, Đạp Toa Hành(đạp
cỏ đi), Phượng Tiêu ngâm, Giang thượng du, tương tư phú, phú
tương tư, mối tình thắm thiết sâu bao nhiêu.

So
với trước kia tương tư đơn thuần, lúc này tiếng đàn lại thêm ba phần, hai phần
tương tư, một phần thê lương.

Tiếng
đàn quanh quẩn không tan, nàng biết đang ở cách đó không xa. Dạ Nguyệt
Sắc bối rối lập tức tiêu
tán không thấy, từ cái băng ngồi đứng lên, đẩy cửa hướng ra màn đêm hơi lạnh
nhìn lại, chẳng qua là tiếng đàn mặc dù ở đó nhưng không thấy bóng dáng người
đâu.

Dạ
Nguyệt Sắc nhìn phương hướng nơi tiếng đàn truyền tới, không xác định kêu một
tiếng: "A Tuyết. . . . . ."

Thanh
âm không lớn, nhưng là đủ khiến người khảy đàn nghe, tiếng đàn khẽ run, bất quá
là trong thời gian chốc lát liền khôi phục như trước, một khúc đàn lưu loát
không ngừng quanh quẩn ở bên tai Dạ Nguyệt Sắc. Mặc dù kỹ thuật đàn của nàng
không lưu loát, sẽ gảy được một hoặc hai bài như vậy, một bài là《 Phượng Cầu Hoàng 》, một bài chính là hôm nay đang tấu《 Tương tư phú》.

Nàng
nhớ thời điểm lần đầu đàn ra khúc này, mặc dù bên trong có triền miên tương
tư, nhưng không có sầu bi. Hôm nay ý tương tư quá sâu, thê lương khổ sở cũng
nhiều chứ không ít.

Dạ
Nguyệt Sắc thấy kêu một tiếng không người nào đáp lại, lần nữa hô: "A
Tuyết, có phải huynh hay không?" Dạ Nguyệt Sắc quay một vòng ở trong bóng
đêm mờ mịt tìm kiếm, chẳng qua là tiếng đàn lượn lờ, thân ảnh màu xanh nhạt của
người nào đó tìm khắp nơi cũng không thấy.

"A
Tuyết, a Tuyết. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc hướng về phía bóng đêm mông lung
mà hô tên của người kia, nàng biết hôm đó đi cùng Nguyệt Nguyệt, hắn cũng nhất
định là lo lắng. Trong lòng có chút áy náy, một tiếng lại một tiếng hô tên một
người đang giấu mình trong bóng đêm, "A Tuyết, a Tuyết. . . . . ."

Gặp
nhau sao như không gặp, đa tình sao hình như không có tình?

Đáp
lại nàng cuối cùng chẳng qua là đoạn tương tư phú như xa như gần, như có như
không. Chẳng qua là nụ cười luôn là mang theo ôn nhuận , một thân màu xanh nhạt
của người nào đó cũng là không chịu ra ngoài gặp nhau, tiếng đàn triền miên bi
thương dịu dàng, đem suy nghĩ của Dạ Nguyệt Sắc cũng có chút ít rối
loạn.

Một
chữ tình, vốn là không muốn đả thương người, những cũng lại đả thương người.

Dạ
Nguyệt Sắc đứng ở trong viện, những thứ kia nàng không muốn nghĩ đến, cố ý sao
lãng suy nghĩ lại tràn đầy trong lòng, hắn sẽ cười ôn nhu đối với ngươi, lúc
ngươi nói"Chúng ta đi có được hay không" liền liều mạng mà nói
"được", hôm nay lại không nguyện ý ra gặp nàng.

Tiếng
đàn chậm rãi, không chậm không nhanh, giống như người vậy, làm cho người ta
không có cảm giác mặt trời chói chang quấy rầy, chỉ có gió xuân khiến người vui
vẻ.


Tiếng
đàn vang lên cả đêm, đến tảng sáng mới dần dần biến mất, mà Dạ Nguyệt Sắc đứng
trong sân cả đêm. Giọt sương dính ở lông mi thật dài, sau đó ngưng tụ ở chung
một chỗ, cuối cùng bất lực nhỏ xuống trên mặt đất vỡ tan.

Vậy
mà cùng lúc đó, bóng trắng ẩn sau nhánh cây ở trong viện, cũng cùng với nàng,
chờ đợi cả đêm.

Đôi
mắt Nguyệt Vô Thương lúc này đã không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, bình tĩnh
nhìn đứng bóng người ở trong viện, trong mắt hoa đào yên lặng, đôi môi mềm mại
giờ phút này vung thành một đường vòng cung cứng ngắc, chẳng biết tại sao, tim
có một tia khe nứt đau nhức.

Người
trong viện di chuyển, Nguyệt Vô Thương tầm mắt đi theo sự di chuyển của người
nọ.

Chỉ
thấy Dạ Nguyệt Sắc phất nhẹ qua sương sớm trên người, nghe tiếng đàn dần dần
nhạt đi, a Tuyết đang từ giã nàng sao? Như vậy nàng liền tại ban đêm thê lương
lạnh lẽo này, cùng với đàn của hắn, thật tốt để từ biệt. Chỉ trông mong từ nay
hắn có thể thật tốt, bất kể ở nơi nào cũng mạnh khỏe, như vậy nàng mới có thể
yên long.

Dạ
Nguyệt Sắc đột nhiên cười một tiếng, hướng trong phòng đi tới, ngồi ở trước
gương, giống như chưa hề đi ra ngoài, giống như tiếng đàn dài như mộng như ảo
kia cuối cùng chẳng qua chỉ là một giấc mộng Nam Kha.

Trong
viện nhánh cây run lên, bóng người màu trắng biến mất không thấy gì nữa, giọt
sương trên nhánh cây run run rẩy
rẩy rơi xuống, rơi đầy đất.

Sắc
trời dần dần sáng trưng, kinh thành bị đè nén đã lâu bắt đầu sôi động lên, thảm
đỏ thẫm từ Cẩm Nguyệt Vương phủ vẫn dẫn tới Tướng phủ, thảm đỏ phủ đầy hoa đào
không thuộc về mùa đông này.

Gió
nổi lên, cuồn cuộn nổi lên vô số cánh hoa đào, bay múa đầy trời.

Diễn
tấu sáo và trống, tiếng chiêng vang động trời cao, tiếng pháo, cùng với tiếng
chúc mừng của mọi người bên đường, liên tiếp.

Cửa
Tướng phủ, Dạ Nguyệt Sắc mặc áo cưới đỏ thẫm, đỉnh đầu phủ khăn voan cùng màu
với phượng hoàng cùng bay, tay được phụ thân nàng nắm, tay Dạ Thiên lúc này
kích động đều nhẹ nhàng run rẩy. Ở dưới khăn voan Dạ Nguyệt Sắc chỉ khẽ cười.

Tướng
phủ, pháo vang không ngừng, tiếng nổ phát ra xông thẳng lên trời, hé ra giấy
lụa màu đỏ ở cửa Tướng phủ xếp đầy đất thật dầy. Pháo một tốp lại một tốp vang
lên, giờ lành tựa như có lẽ đã đến, nhưng mà tân lang hôm nay lại không hề xuất
hiện, Dạ Thiên hơi nhíu nhíu mày, ánh mắt quét về phía quản gia bên cạnh.

Quản
gia ra hiệu một gia đinh đến Vương Phủ xem thử, cao giọng tiếp tục hô:
"Đốt pháo. . . . . ."

Nhưng
pháo đốt không ngừng, cho dù là Tướng phủ gả con gái, náo nhiệt xa hoa một chút
cũng dễ hiểu, chẳng qua là tân lang chậm chạp chưa tới, khiến mọi người không
khỏi bắt đầu hồ nghi trong lòng.

Dạ
Nguyệt Sắc tựa hồ cũng cảm thấy lúc này không khí rất quái dị, nghe người khác
nhỏ giọng nói thầm: "Chẳng lẽ là Cẩm Nguyệt vương gia, đột nhiên muốn
thoái hôn?"

Dạ
Nguyệt Sắc đầu mang khăn voan đưa ra cái nhìn xem thường, tài sản bản thân cũng
giao trong tay nàng rồi, nàng mới không lo hắn thoái hôn.

Chẳng
qua là Nguyệt Vô Thương lúc này vẫn chưa đến, hỉ nương ở một bên vắt hết óc vừa
nói lời vui mừng, pháo nổ tiếng lễ nhạc không ngừng, vốn là thanh âm cực kỳ náo
nhiệt vui mừng, lúc này nghe tới đều có một phần miễn cưỡng lúng túng.

Dạ
Thiên càng thêm giận đến râu mép vễnh lên, chẳng lẽ Nguyệt Vô Thương muốn ra
oai phủ đầu Sắc Sắc nhà ông hay sao? Hừ, tức quá, con gái ông không lấy chồng
cũng được.

Chung
quanh người đến xem hôn lễ long trọng, trong lòng hồ nghi, nhiều người có không
ít người, bên dưới bắt đầu hét lên: "Chẳng lẽ là lần trước kiệu
hoa bị đổi, thật ra thì Cẩm Nguyệt vương gia bản thân không muốn lấy Dạ tiểu
thư?" Ngại vì Dạ tướng gia lạm dụng quyền lực, bất đắc dĩ mới đáp ứng tái
giá một lần?

Nghe
thanh âm phía dưới truyền ra, Dạ Nguyệt Sắc trong lòng kích động, cầm khăn voan
vén lên trên đầu, có chút khí thế hướng phía
trước ném đi, chẳng qua là khăn voan đỏ cuối cùng không có rơi trên mặt đất.


Một
bàn tay thon dài trắng nõn đem khăn voan đỏ cầm lại, đôi mắt Dạ Nguyệt Sắc có
chút tức giận bừng bừng quét về phía người nọ, chỉ thấy Nguyệt Vô Thương một
thân lễ phục, cười ôn nhu nhìn nàng. Không có đội ngũ rước dâu, không có kiệu
hoa, không có tùy tùng, cũng chỉ có một mình hắn như vậy.

Bất
quá, những thứ này Dạ Nguyệt Sắc đều không để ý, dù sao đều là tiền của nàng,
tự nhiên tiết kiệm được tương đối khá.

Hỉ
Nương (bà mối) của
Tướng phủ nhìn tân lang như thế
mà tới, đây là lần đầu, tiếp theo phải nói như thế nào? Dạ Thiên càng thêm bất
mãn nhìn Nguyệt Vô Thương, hắn chính là như vậy tới cưới nữ nhi bảo bối của ông
hay sao?

Còn
không đợi hỉ nương nói chuyện, Dạ Thiên nổi giận, Nguyệt Vô Thương chậm rãi đi
tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu nói: "Sắc Sắc, hôm nay cũng không thể
hối hận. . . . . ." Thế nào cũng không thể hối hận! Nguyệt Vô Thương đem
khăn voan cầm trong tay lần nữa trùm lên trên đầu Dạ Nguyệt Sắc .

Dạ
Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm lại, một giây kế tiếp, rơi
vào giữa cái ôm ấm áp của một người. Hắn cứ như vậy, ôm nàng, bước lên, trên
đường phủ kín cánh hoa đào, thông đến con đường hạnh phúc sau cùng.

Hôn
lễ có chút lỗi thời, dọc theo đường đi chỉ có hắn và nàng, còn dư lại chẳng qua
là hoa đào bay múa đầy trời, hoa đào làm chứng, Thanh Phong (gió
mát) làm mối.

Hôn
lễ của bọn họ, nhiều người hơn nữa cũng là làm đẹp, chỉ có nàng cùng hắn là
được.

Mặc
dù không có kiệu cưới, không có đội ngũ rước dâu, nhưng mà ở tại thế giới nam
tôn nữ ti, một người đàn ông nguyện ý ôm một nữ nhân, hoa đào đầy trời làm
đẹp, cũng đã rất nổi bật, là quang cảnh có một không hai.

"Nguyệt
Nguyệt, ta rất thích. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc ở trong lòng Nguyệt Vô
Thương nói. So với rước dâu nhàm chán phải duy trì ngồi ở trong kiệu hoa
còn thú vị hơn rất nhiều. Nàng rất thích, Dạ Nguyệt Sắc hướng tới trong lòng
Nguyệt Vô Thương nhích lại gần, lần đầu tiên nghe tiếng tim đập rối loạn của
người nào đó, ở dưới lớp khăn voan, trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc.

"Sắc
Sắc, từ hôm nay nàng không có cơ hội hối hận. . . . . ." Nguyệt Vô Thương
nhẹ nhàng nói, tựa hồ đang nói với người trong ngực, cũng tựa hồ đang nói với
bản thân. Thanh âm nhẹ nhàng bị tiếng hoan hô bên đường, tiếng pháo che dấu,
cho tới khi Dạ Nguyệt Sắc không nghe thấy.

Dạ
Nguyệt Sắc ở trong lòng Nguyệt Vô Thương co lại, nhỏ giọng hỏi: "Nguyệt
Nguyệt, chàng mới vừa nói cái gì?

Nguyệt
Vô Thương ôm nàng không nhanh không chậm đi ở trên cánh hoa đào, cánh hoa bị
bước chân đạp bay trên không trung mất
trật tự, vậy mà trong mắt Nguyệt Vô Thương lúc này lại trầm tĩnh , chỗ sâu
trong đôi mắt đen, mây đen cuồn cuộn rất có khuynh hướng điên cuồng thoát ra,
cuối cùng tất cả đều trở về với bình tĩnh. Khóe miệng người nọ nhếch lên, lúc
này đã khôi phục thái độ bình thường trước kia, ôn nhu nói: "không có gì.
. . . . . Nàng thích là tốt rồi!"

Nguyệt
Vô Thương đem Dạ Nguyệt Sắc ở trong ngực ôm càng chặt hơn, vững bước hướng tới
Vương Phủ. Gò má Dạ Nguyệt Sắc dính vào trên ngực Nguyệt Vô Thương, nghe tiếng
thình thịch nổi lên mạnh mẽ, nổi lên mãnh liệt như vậy, tựa hồ đem trái tim của
nàng cũng hòa nhịp cộng hưởng, một tiếng rồi lại một tiếng, hai loại bất đồng
nhảy lên cuối cùng dung hợp hài hòa cùng một chỗ, càng thêm có lực

Tập
tục đón bình minh tiễn hoàng hôn, Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc đi một vòng
kinh thành, từng bước đi vững chắc, cho đến lúc hoàng hôn. Cuối cùng đã tới
Vương Phủ, mọi người trong vương phủ đứng ở cửa, nhìn Nguyệt Vô Thương cứ như
vậy đem tân Vương phi ôm trở về, mặc dù cảm thấy không hợp lí, thế nhưng chuyện
người cao hứng, làm gì có chỗ cho bọn hắn xen vào.

Mãi
cho đến đại sảnh đường, Nguyệt Vô Thương đem Dạ Nguyệt Sắc ở trong ngực để
xuống, rút cuộc quản gia bên cạnh đưa tới dây đồng tâm kết, mỗi người cầm một
đầu.

Nguyệt
Vô Thương chỉ là nhàn nhạt mà nhìn lướt qua Thái hậu chẳng biết tới lúc nào,
còn có nam tử trung niên trang phục dị tộc đến xem lễ trong đám người. Muốn
quản gia ra hiệu bắt đầu hôn lễ.


Tiếng
lễ nhạc vang lên, phía ngoài tiếng pháo không ngừng, người chủ hôn bắt đầu làm
chủ hôn.

Lạy
hết Thiên Địa, chính là lạy cha mẹ, về lý mà nói Thái hậu nuôi dưỡng Nguyệt
Vô Thương thành người, lạy cha mẹ nên lạy bà cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng khi
người chủ hôn đọc đến: "Nhị Bái Cao Đường", không khí trong sân đột
nhiên trở nên tĩnh lặng như tờ.

Bên
cạnh Nguyệt Vô Thương không có động tĩnh, Dạ Nguyệt Sắc tự nhiên chỉ có thể làm
theo, nhưng mà trên sảnh đường hai đạo tầm mắt cực kỳ mãnh liệt, đồng dạng lạnh
lẽo, đồng dạng sắc bén, khiến người chủ hôn điều khiển chương trình nơm nớp lo
sợ nà đổi thành : "Nhị bái Thái hậu!"

Hai
người cuối cùng khom lưng thi lễ một cái, cho đến khi bái phu thê, Dạ Nguyệt
Sắc được người dắt đưa vào động phòng. Lòng bàn tay ấm áp có lực, rất có an
toàn cảm giác, Dạ Nguyệt Sắc chậm rãi cười cười, cùng hắn sóng vai đi về hướng
tân phòng, chẳng qua là tâm nhảy thình thịch, có chút khẩn trương.

Dạ
Nguyệt Sắc có chút nhàm chán ngồi ở trên giường, ở trong viện đứng một ngày,
lúc này có chút mệt mõi không chịu nổi, nằm ở đầu giường ngủ thiếp đi.

Bóng
đêm dần tối, buổi tối đầu mùa đông ở kinh thành cũng là gió lạnh thấu xương,
mặc dù trong phòng để không ít chậu than. Nhưng mà Dạ Nguyệt Sắc vẫn bị đau đớn
nơi bụng từng trận đứt quãng truyền tới làm tỉnh, cau mày, mở ra ánh mắt buồn
ngủ nhập nhèm, một tay vén lên khăn voan phủ lên trên đầu, một tay ôm bụng, từ
từ đứng lên.

Trong
phòng cũng không có những người khác,
bởi vì tân phòng ở lầu các nhiều khúc trong hành lang dài, người bình thường
không vào được, giống nhau người bình thường cũng không được ra.

Cửa
phòng đột nhiên bị đẩy ra, một làn hương thơm hoa đào đẹp và yên tĩnh xen lẫn
mùi rượu bay vào chóp mũi Dạ Nguyệt Sắc, mơ mơ màng màng ngước đôi mắt lên,
nhìn Nguyệt Vô Thương một thân đỏ thẫm lúc này đã đóng cửa lại, hướng về phía
nàng đi tới.

Quanh
thân đỏ thẫm khiến da hắn được xưng trắng lại càng thêm trắng, một đôi mắt đầy
tình tứ như sông Giang Nam đem
Dạ Nguyệt Sắc bao vây trong đó, Dạ Nguyệt Sắc cứ chìm trong siuy nghĩ như vậy,
cho đến khi rơi vào chiếc ôm ấm áp có hương hoa đào xen lẫn mùi rượu.

Cứ ôm
như vậy một lúc lâu, không thấy Nguyệt Vô Thương nói chuyện, Dạ Nguyệt Sắc cau
mày nhẹ giọng kêu: "Nguyệt Nguyệt. . . . . ." Mặc dù nàng đã kết hôn,
nhưng ôm như vậy cũng không phải là chuyện hay a.

Nguyệt
Vô Thương đem Dạ Nguyệt Sắc đẩy ra chút ít, một đôi mắt hoa đào mê tình, nhìn
cặp mắt Dạ Nguyệt Sắc, tựa hồ muốn xuyên thấu qua đôi mắt của nàng nhìn ở bên
trong lòng của nàng.

Hôm
nay nàng là thê tử của hắn, bất kể quá trình như thế nào, nhưng là vào giờ phút
này nàng rốt cuộc khiến cho hắn , chẳng qua là. . . . . . Nguyệt Vô
Thương con ngươi dần dần u ám,
cứ như vậy nhìn Dạ Nguyệt Sắc, cũng không nói chuyện.

Như
vậy không khí có chút trầm mặc, khiến Dạ Nguyệt Sắc luôn luôn nói nhiều bị
Nguyệt Vô Thương nhìn mãi có chút không quen, chỉ cảm thấy Nguyệt Vô Thương hôm
nay thật kỳ quái, yếu
ớt mở miệng: "Nguyệt.
. . . . ."

Vậy
mà chữ Nguyệt còn
lại chưa nói ra miệng, đôi môi đỏ mọng liền bị người chiếm lấy, vội vàng hôn
giống như cuồng phong bạo vũ xâm nhập, không có gián đoạn đánh úp về phía Dạ
Nguyệt Sắc, ùn ùn kéo đến khiến trong đầu Dạ Nguyệt Sắc một điểm trấn tĩnh duy
nhất cũng biến mất rất nhanh. Đôi tay bất lực nắm vạt áo bên hông Nguyệt Vô
Thương, ngước đầu thừa nhận hắn hôn

Hôn
từ đôi môi, gương mặt, vành tai đi thẳng tới cổ. Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy
Nguyệt Vô Thương lúc này cùng bình thường khác nhau rất lớn, hôn thật dồn dập,
rất khẩn cấp, khiến cho nàng không hề có lực chống đỡ.

Hai
cánh tay Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc nhấc lên, sau đó kéo cái mông của
nàng, làm cho nàng vừa vặn có thể cao ngang cùng hắn. Đột nhiên chỉ cảm thấy
thân thể chợt nhẹ, cả người lơ lửng, theo bản năng đem đôi tay quấn lên cổ của
Nguyệt Vô Thương, từ từ mở hai mắt ra, hai mắt nhìn vào đôi mắt màu đen của
Nguyệt Vô Thương, nhẹ nhàng hỏi: "Nguyệt Nguyệt, chàng làm sao vậy?"

Dạ
Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy hắn nâng tay của nàng, từ từ chuyển động vuốt ve, nhiệt
độ nơi lòng bàn tay, nóng rực tựa hồ xuyên thấu qua y phục thật dầy, cũng đem
nàng cả người thiêu đốt nóng lên.

Nguyệt
Vô Thương đem mặt tiến tới bên tai Dạ Nguyệt Sắc, đôi môi mềm mại ngậm lấy vành
tai trắng muốt, thanh âm mờ ám khàn khàn, mang theo một tia dụ dỗ, một tia đầu
độc, nhẹ nhàng ở vang lên bên tai Dạ Nguyệt Sắc :
"Nương tử, gọi phu quân”

Động
tác trên tay không có bởi vì nói chuyện mà dừng lại, Dạ Nguyệt Sắc mềm nhũn rơi
vào trong ngực Nguyệt Vô Thương, một đôi mắt long lanh ánh nước càng phát mê
ly, khí lực quanh thân cũng hoàn toàn bị rút đi, đầu óc càng thêm không có năng
lực suy tư.

Nguyệt
Vô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc không nói lời nào, trên tay khẽ thêm lực đạo, một
tiếng nỉ non du dương, hô hấp nóng bỏng của người nọ phun vào ở bên trong lỗ

tai, khiến cả người Dạ Nguyệt Sắc run lên, tuy rằng người nọ nói như vậy mà lời
nói vẫn vang lên bên tai, rất mê hoặc, rất mê người: "Nương tử, gọi phu quân.
. . . . ."

Phu
quân? ! Mặc dù họ đã thành thân cũng có vợ chồng chi thực, chỉ bất quá đột
nhiên muốn thay đổi cách gọi, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy rất không quen, một
ánh mắt tội nghiệp nhìn Nguyệt Vô Thương, cắn cắn môi dưới, nàng biết mỗi khi nàng
lộ ra vẻ mặt như thế, hắn cũng sẽ thỏa hiệp. Dạ Nguyệt Sắc thừa nhận, ở mức độ
nào đó mà nói, đây là cũng bởi vì hắn cưng chìu nàng như thế, cho nên nàng mới
có thể không kiêng sợ đối với hắn lộ ra vẻ mặt như vậy.

Thay
vào đó chính là vẻ mặt lần đầu tiên mất đi hiệu lực, tay Nguyệt Vô Thương dần
dần dịch vào bên trong, giống nói như một ca khúc kích thích thần kinh yếu ớt
mà nhạy cảm của nàng, nhẹ áp sát, mân mê trìu mến vuốt ve đầy dụ dỗ, cho đến
khi Dạ Nguyệt Sắc hóa thành một vũng nước, thanh âm ôn nhu có thể tràn ra nước
vẫn như cũ kiên trì không ngừng vang lên: "Nương tử, gọi phu quân. . . . .
."

Dạ
Nguyệt Sắc cắn cắn môi dưới, nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu, tội nghiệp nhìn
Nguyệt Vô Thương, hắn lại khi dễ nàng! Vậy mà ngón tay hắn kích thích, khiến
cho nàng cả người tê dại, ngứa ngáy cực kỳ khó chịu, vậy mà nam nhân đáng chết
này, từng lời từng lời đối với nàng dụ dỗ nói: "Nương tử, gọi phu quân. .
. . . ."

Nam
nhân đáng chết, không thể đùa một chút sao!

Dạ
Nguyệt Sắc đôi tay vừa dùng lực, đem gương mặt tuấn tú của Nguyệt Vô Thương kéo
đến trước mắt, đôi môi hung hăng đụng vào, cắn đôi môi mềm mại kia
giống như bôi vào thạch hoa quả,
câu dẫn người, nàng cũng sẽ làm! Mặc dù hôm đó chỉ lật vài tờ Xuân Cung Đồ,
nhưng dường như cũng học không ít.

Học
người nọ giống như một loại lông vũ mân mê, đôi tay nhỏ mềm yếu không xương, đi
tới trước ngực Nguyệt Vô Thương, nắm được vị trí nhô ra kia, hung hăng nhéo một
cái, người nào đó ứng phó không kịp, kêu đau một tiếng tràn ra nơi cổ họng.

Kết
quả là, Dạ Nguyệt Sắc trả thù ở trên người Nguyệt Vô Thương, nhưng lại đốt thêm
ngọn lửa một đám lại một đám. Nhìn đôi mắt Nguyệt Vô Thương càng ngày càng mờ,
Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy đột nhiên có chút hối hận, yếu ớt nói: "Nguyệt
Nguyệt, ta đùa thôi. . . . . ."

Đáp
lại nàng chính là một tiếng "rầm", quanh thân áo cưới màu đỏ tươi
trong nháy mắt bị phá vỡ thành mảnh vụn, kể cả trên người Nguyệt Vô Thương cũng
vậy, mảnh vụn màu đỏ rơi xuống đầy đất, chặn lại tầm nhìn cuả Dạ Nguyệt Sắc
nhìn Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc chỉ biết là ánh mắt của Nguyệt Vô Thương
rất nóng, rất mãnh liệt.

Một
giây tiếp theo, cả người bị căng cứng, hắn cùng với nàng dung hợp lại với nhau.

Thiếp
tự vô lực, mặc cho Lang quân rong ruỗi.

Dạ
Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy giống như đang phiêu diêu trên thuyền nhỏ xốc xếch, lại
thật giống như ở trên xe ngựa lắc lư chạy vội vàng. Người nọ một tiếng lại một
tiếng uy hiếp quyến rũ thì thầm nói: "Nương tử, gọi phu quân. . . . .
."

Hành
hạ ngọt ngào, biến đổi đa dạng, Dạ Nguyệt Sắc trong hỗn loạn giống như chỉ cảm
thấy những cảnh tượng như vậy quen thuộc, không phải là cảnh tượng trong Xuân
Cung Đồ nàng đè ở dưới cái gối sao? Thì ra là bị hắn thuận tiện đem đi, trong
lòng Dạ Nguyệt Sắc xúc động phẫn nộ, chuẩn bị hỏi một chút, thế nhưng nói không
ra một lời.

Sau
đó tất cả suy nghĩ lại bị gió lốc xông tới mặt che dấu, chỉ có thể vô lực thừa
nhận lắc lư càng ngày càng gấp rút, cả người co rúc thành bộ dáng con tôm nhỏ
giắt trên người của Nguyệt Vô Thương, âm thanh khàn khàn: "Nguyệt Nguyệt,
đừng. . . . . ."

"Được,
kêu ta là phu quân, gọi ta phu quân. . . . . ." Đáp lại hắn chính là hô
hấp không ổn định.

"Phu,
phu quân, đừng. . . . . . Dừng lại. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc đỏ mặt giống
như tôm bóc vỏ nấu chín không nhịn được gió lốc quá kịch liệt, rốt cuộc thì
thỏa hiệp.

Đừng
dừng lại? ! Đôi mắt Nguyệt Vô Thương thêm mờ ám, thanh âm mị hoặc vang lên bên
tai Dạ Nguyệt Sắc : "Như nàng mong
muốn!"

Đêm
qua đột nhiên mưa to gió lớn, thuyền chỉ có thể trở về muộn.

Buổi
trưa ngày thứ hai qua đi, Dạ Nguyệt Sắc miễn cưỡng mở ra hai mắt, chuyện thứ
nhất chính là bắt được tay của người nào đó không an phận, cả người vô lực,
quanh thân chua xót đau đớn, vẫn như cũ hổn hển tức giận mắng to: " Ngươi,
tên lường gạt!

"Ta
lừa nàng khi nào. . . . . ." Nguyệt Vô Thương tinh thần hăng hái, tiếp tục
hoạt động trên da thịt như hoa như ngọc.

Dạ
Nguyệt Sắc Sắc mặt càng đỏ, nàng cho là hôm qua chỉ cần gọi hắn"Phu
quân" sẽ sống yên ổn, nào ngờ không có chấm dứt! Nguyệt Vô Thương nhìn
kiều thê thẹn thùng, lơ đễnh đưa tay đi xuống tìm tòi, sau đó vươn tay ra vừa
nhìn, tà mị cười một tiếng, vậy mà trong phút chốc sắc mặt liền thay đổi. . . .
. .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận