Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Dạ
Nguyệt Sắc ngồi bên cạnh gian phòng Nguyệt Vô Thương, uống trà, ăn điểm tâm,
nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh cách vách, cười vô cùng sung sướng. . . . . .

Chỉ
nghe cách vách truyền đến thanh âm thẹn thùng của cô nương kia: "Công tử,
người nhẹ một chút nha, để ta tới hầu hạ công tử nha!”

"A.
. . . . ." Ly trà của Dạ Nguyệt Sắc run lên, không nghĩ tới dáng vẻ lả
lướt của Nguyệt Nguyệt kia lại có thể dữ dội như vậy, sau đó liền không có
tiếng vang, Dạ Nguyệt Sắc nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ dã dần tối sầm,
ngáp một cái, nàng muốn ở lại chờ trời sáng xem vẻ mặt như ăn phải gián của
Nguyệt Vô Thương khi thấy mình cùng một nữ nhân vô cùng xấu xí trải qua đêm
xuân.

Dạ
Nguyệt Sắc có chút buồn ngủ nằm sải tay trên giường ngủ say sưa!

Dạ
Nguyệt Sắc không biết là, tướng phủ lúc này có thể xem là đã lật ngược hết cả
lên, gần như tất cả mọi người đều xuất động tìm Dạ Nguyệt Sắc suốt đêm không về
ngủ khắp nơi!

"Tìm
nhanh lên, dù lật ngược cả kinh thành này cũng phải đem tiểu thư tìm về cho
ta!" Dạ Thiên mặt khẩn trương dọa người hướng về phía cửa, đây chính là
đứa con duy nhất của ông đó!

"Lão
gia, ông đừng vội mà, hôm nay Sắc Sắc không phải đi gặp công tử Vương Thượng
thư sao? Chúng ta đến phủ Vương gia tìm đi!" Tứ nương tỉnh táo nói.

"Nếu
không tìm được Sắc Sắc, ta nhất định sẽ chém tên tiểu tử họ Vương
kia!"

Tam
nương rút ra thanh kiếm đã cất mấy chục năm, khí thế hung hăng, dáng vẻ nữ kiệt
anh thư, người già nhưng đao không già!

Một

nhóm người binh chia hai lối, Dạ Thiên mang theo cả đám phu nhân đi đến Vương
gia, quản gia mang theo gia đinh đi xaó tung kinh thành lên.

Lúc
này Nguyệt Sắc ngủ cực ngon, liên tiếp nằm mộng đẹp, trong mộng có được vô số
mỹ nam, dưới chân tất cả đều là vàng bạc châu báu!

Bên
trong gian phòng đột nhiên xuất hiện một bóng đen, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nguy hiểm
cười một tiếng, bắt đầu chậm rãi cởi quần áo. . . . . .

Trời
sáng rõ một chút, Dạ Nguyệt Sắc ôm lấy ôm gối to ấm áp ở bên cạnh, đầu khẽ cọ
cọ, lại chảy nước miếng, tiếp tục ngủ say sưa.

Lúc
này cửa đột nhiên bị đá tung ra, bên ngoài truyền đến thanh âm kinh hoảng của
mụ tú bà: "Tướng gia, ta thật sự không hề lừa Dạ Đại Tiểu Thư đến đây!
Không tin ngài cứ lục soát, bên trong chỉ có cô nương mang theo tình nhân tới
tìm nơi ngủ trọ, tuyệt đối không phải là Dạ tiểu thư!"

Động
tĩnh lớn như thế trong nháy mắt đánh thức những người đến Ỷ Thúy các tầm
hoa vấn liễu, ngoài cửa nhanh chóng tụ tập một đoàn người xem náo nhiệt!

"Tránh
ra!" Dạ Thiên vung tay lên, vội vàng chạy vào nhìn nhìn thử,
đến khi thấy cảnh tượng trên giường thì Dạ Thiên nhất thời bối rối.

Lúc
này trên giường, nam nhân từ từ mở mắt, mặt mũi bình tĩnh liếc mắt nhìn người
đứng ở trước giường, tách Dạ Nguyệt Sắc quấn như bạch tuộc nằm ở trên người của
hắn ra, nào biết Dạ Nguyệt Sắc thấy mỹ nam đang ôm muốn rời khỏi, Dạ Nguyệt Sắc
không đồng ý , kêu một tiếng: "Mỹ nhân đừng đi!"

Tất
cả chuyện trước mắt như thế không thể nói là dụ dỗ được rồi! Dạ Thiên chỉ tiếc
rèn sắt không thành thép nhìn nữ nhi nhà mình, nhìn lại Nguyệt Vô Thương mặt
bình tĩnh thong dong, này, này, sao lại trêu chọc tới hắn rồi, vậy phải làm sao
đây?


Khóe
miệng Nguyệt Vô Thương cong cong, nhìn nữ nhân vẫn như cũ bắt lấy hắn
không buông, cười đến yêu nghiệt vạn phần, đây phải chăng nên gọi là gieo gió
gặt bão ! Hắn ngược lại muốn nhìn thử nữ nhân này sẽ chút ứng phó như thế nào!
Ngón tay khẽ cù nhẹ bên hông Dạ Nguyệt Sắc một chút, Dạ Nguyệt Sắc nhất thời
buông hắn ra ngồi dậy.

Mơ mơ
màng màng nhìn một vòng, nhìn thấy sắc mặt tối sầm của cha nàng, cảm thấy kì lạ
lên tiếng: "Cha, sao cha ở phòng con!"

"Sắc
Sắc, mau cùng cha về nhà!" Dạ Thiên nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc nói:
"Cha tất nhiên sẽ lấy lại công đạo cho con!"

Mặt
Dạ Nguyệt Sắc ngơ ngác, đột nhiên mới nhìn đến lúc này trên giường còn có một
người khác, hét to một tiếng: "Sao ngươi ở chỗ này!"

"Không
phải là nàng dẫn ta tới sao?" Nguyệt Vô Thương cười đến mặt vô hại, bộ
dáng đáng ghét vô cùng!

"Nhưng,
sao ngươi ở phòng ta!" Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cúi đầu nhìn qua nhìn y
phục của mình, cũng may, may quá. . . . . .

"Hôm
qua ta hôn mê, tỉnh lại chính là chỗ này!" Nguyệt Vô Thương mặt vô tội
nhìn Dạ Nguyệt Sắc, "Nàng đã dẫn ta đến trên giường của nàng!"

Dạ
Thiên không nghe nổi nữa, vươn tay nắm lây Dạ Nguyệt Sắc, "Sắc Sắc, cùng
cha về nhà!" Một tay kéo Dạ Nguyệt Sắc xuống giường, "Vương gia, hạ
quan lát nữa nhất định sẽ tới cửa viếng thăm!"

Dạ
Nguyệt Sắc thấy sắc mặt của cha mình không đúng, ý thức được tính chất nghiêm

trọng của chuyện này, ngoan ngoãn theo đám di nương bảo vệ về nhà.

Vương
Duẫn đi theo Dạ Thiên tìm cả đêm, nhìn Nguyệt Vô Thương trên giường, nhìn lại
Dạ Nguyệt Sắc xiêm áo không ngay ngắn, vẻ mặt cô đơn.

"Ai
nha, cha, cha đừng tức giận nha, chuyện không phải như cha nghĩ đâu á!" Dạ
Nguyệt Sắc vừa đi vừa hét lên. . . . . .

Vương
Duẫn nhìn vẻ mặt lười biếng của Nguyệt Vô Thương ngồi ở trên giường,
"Vương gia, chuẩn bị lúc nào thì mang sính lễ tới?"

Một
câu nói không đầu không đuôi, hỏi làm cho Nguyệt Vô Thương trong nháy mắt có
chút kinh ngạc, yêu nghiệt vuốt vuốt tóc: "Ai nói ta muốn mang sính
lễ tới!"

"Các
người đã như vậy rồi, ngươi, ngươi. . . . . ." Vương Duẫn mặt tức giận
nhìn Nguyệt Vô Thương, ai có thể vô sỉ như vậy, cũng ăn sạch sành sanh, lại
không có ý định đặt sính lễ cưới nàng.

"Chúng
ta ra sao?" Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, cười đến không có chút
hảo ý nào.

"Chính
là, chính là, chính là như thế này. . . . . ." Vương Duẫn kìm nén mặt đỏ
rần, rốt cuộc cũng thốt ra được mấy chữ. Nguyệt Vô Thương cười đến sung sướng,
hắn khổ sở thật buồn cười hèn chi Dạ Nguyệt Sắc thích trêu chọc hắn.

"Ngươi
rốt cuộc có đến Tướng phủ hay không?" Vương Duẫn nhìn nụ cười trên mặt của
Nguyệt Vô Thương, rốt cuộc trở lại vấn đề chính.

"Đương
nhiên là. . . . . ." Nguyệt Vô Thương nhếch môi, nụ cười trong mắt sâu
hơn, ngay sau đó phun ra hai chữ, "Không đi!"

"Ngươi,
dám làm không dám chịu, đâu phải là hành vi của Đại Trượng Phu!" Vương
Duẫn mặt đầy tức giận nhìn Nguyệt Vô Thương.

"Ta
làm cái gì?" Nguyệt Vô Thương mặt vô tội.


"Ngươi,
ngươi, ngươi. . . . . . Ngươi không muốn đi thì ta đi!" Vương Duẫn chỉ vào
Nguyệt Vô Thương lắp bắp ngươi nửa ngày, cuối cùng"Hừ" một tiếng,
quay đi!

Nguyệt
Vô Thương nhìn Vương Duẫn rời đi, ánh mắt có chút nguy hiểm, chuyện của hắn sao
đến lượt tên này quản chứ! Hai mắt hoa đào của Nguyệt Vô Thương nhíu lại, nhìn
túi tiền thật to, khóe môi với đường cong duyên dáng hơi nhếch lên!

Vương
Duẫn chạy thẳng về hướng Tướng phủ, hắn muốn đến gặp mặt nàng một chút, bị
người làm chuyện như vậy, khẳng định rất khổ sở! Chẳng qua là muốn nhìn thấy
cũng không phải dễ dàng gì!

"Cho
ta vào đi, ta muốn gặp Dạ tiểu thư!" Vương Duẫn hướng về phía cửa gia đinh
giữ cửa nói.

"Lão
gia nói rồi, không cho phép bất luận kẻ nào gặp mặt tiểu thư, cũng không cho
phép tiểu thư gặp bất luận kẻ nào, công tử hãy đi đi!" Gia đinh kia mặt
không chút thay đổi nói.

"Cho
ta vào đi, ta chỉ nói một câu thôi, nói xong câu đó ta sẽ ra ngoài liền!"
Vương Duẫn gấp gáp xông vào bên trong, nào ngờ gia đinh kia ngăn lại, thế
nào cũng không vào được.

Vương
Duẫn vừa giùng giằng, vừa nhìn vào trong hét thật to: "Dạ tiểu thư, nếu
như nàng đồng ý, ta sẽ cưới nàng!"

Lời
này bị Dạ Thiên mới vừa từ bên trong ra ngoài nghe được, "Trước cửa Tướng
phủ ta, há lại cho phép càn rỡ như thế!"

"Tướng
gia, ta là thật lòng thích Dạ tiểu thư, ta nguyện ý cưới nàng!" Vương Duẫn
thấy Dạ Thiên ra ngoài, vội vàng tỏ rõ lập trường của mình!

Dạ
Thiên híp ánh mắt hồ ly quan sát Vương Duẫn một cái, diện mạo không tệ, gia thế
cũng vượt qua kiểm tra, việc Sắc Sắc náo loạn hôm nay, sợ rằng không ai dám tới
cửa xin cưới, nếu như Cẩm Nguyệt Vương gia không đồng ý. . . . . . Dạ Thiên híp
mắt suy nghĩ rồi nói: "Người đâu, mau mời Vương công tử tới thư phòng của
ta, chờ ta trở lại tiếp kiến sau!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận