Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái


Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki Beta ♥ Nhã Vy
“Nàng nói nàng có cách mời Cẩu Kỷ xuống núi sao?!” Phượng Lâm Sách nghe vậy thì lập tức cao giọng, nhìn chằm chằm vào Trác Diệp.
“Đúng vậy.” Trác Diệp gật đầu rất chân thành nhẹ nhàng.
“Cách gì?” Mắt Phượng Lâm Sách sáng lên, hỏi ngay lập tức.
“Mang ta đi được chứ? Chờ ta nhìn thấy ông ta rồi, ngài tự nhiên sẽ biết!” Trác Diệp cũng không trả lời ngay vấn đề của Phượng Lâm Sách mà chỉ mong ngóng nhìn hắn.
Cũng không phải là Trác Diệp muốn thừa nước đục thả câu mà là trong cách nàng dùng có cần thứ đồ mà có giải thích với hắn thì cũng rất dài dòng!
Phượng Lâm Sách nhếch môi mỏng, nhìn đôi mắt tha thiết của Trác Diệp, trầm mặc một lúc lâu rồi gật đầu nói: “Được!’
Hắn tin tưởng Trác Diệp sẽ không lấy tính mạng Lâm Ca ra để đùa giỡn, mặc kệ trong lòng nàng có chủ ý gì, có thêm hy vọng luôn luôn tốt, hơn nữa, từ khi quen biết nữ tử này đến nay, nàng thực sự mang đến cho hắn không ít mới lạ và kinh hỉ, có lẽ nàng thật sự có cách có thể khiến cho lão quái kia xuống núi không chừng….
Trác Diệp thấy Phượng Lâm Sách đồng ý mang mình đi cùng thì lập tức nở nụ cười tươi rạng rỡ…
Phượng Lâm Sách vốn là muốn cưỡi ngựa đi, nhưng bây giờ có dẫn theo người sẽ không cưỡi ngựa được nữa nên liền phân phó thay ngựa bằng xe.
Tùng Mặc đánh xe, mặt khác còn dẫn theo hai thị vệ, lần này không phải hai thị vệ thường xuyên đi theo Trác Diệp là Trịnh thị huynh đệ mà là hai người đã từng theo bọn họ trên đường từ Phong thành về kinh đô, đi theo bọn họ hẳn là hai trong bốn thị vệ lần trước, một người tên Trương Dân, một tên Lưu Tỉnh. Từ khi đến kinh thành đến nay, hôm nay là lần đầu tiên Trác Diệp nhìn thấy bọn họ, có lẽ, hai người đó không phải là thị vệ bình thường….
Lên xe ngựa, Trác Diệp hơi do dự nhưng vẫn nói: “Có thể… tới gặp Lâm Ca trước không? Hôm qua ta đã nói sẽ đi thăm huynh ấy!”
Phượng Lâm Sách không có biểu lộ gì mà chỉ nhìn thoáng qua Trác Diệp, sau đó hắn vén rèm xe, phân phó Tùng Mặc: “Tới Cẩn Vương Phủ đã.”
Tùng Mặc đáp lời rồi đổi hướng xe chạy tới Cẩn Vương phủ.
Cẩn Vương phủ, trong phòng ngủ Phượng Lâm Ca.
“Tam ca, Diệp, khục…. Khục khục….. Sao sớm vậy mà hai người đã tới đây rồi?” Sắc mặt Phượng Lâm Ca trắng bệch, suy yếu nằm ở trên giường, nhìn trên mặt Phượng Lâm Sách tiều tụy với đôi mắt sưng đỏ của Trác Diệp mà trong lòng kinh ngạc cùng với không đành lòng.
“Qua thăm đệ một chút, sau đó chúng ta sẽ tới núi Mạc Thương.” Phượng Lâm Sách đứng ở bên giường Phượng Lâm Ca, giọng nói vô cùng bình tĩnh.
“Ai… Sao mọi người cứ phải bôn ba khổ sở…” Phượng Lâm Ca thở dài, bỗng nhiên hắn tựa như phản ứng kịp, lại ngạc nhiên nói: “Diệp Nhi cũng muốn đi?”
Phượng Lâm Sách nghe được Phượng Lâm Ca thay đổi xưng hô với Trác Diệp thì bờ môi bắt đầu mím lại theo thói quen …
Trác Diệp gật đầu, sau đó chạy vội tới bên đầu giường Phượng Lâm Ca, kéo tay hắn, nhìn vào ánh mắt của hắn, hỏi: “Lâm Ca, huynh tin ta không?”
Phượng Lâm Ca sửng sốt một chút, sau đó lại mỉm cười trả lời: “Đương nhiên là tin chứ.”
“Vậy thì đồng ý với ta, trước khi ta quay trở về phải an tâm dưỡng bệnh, không cho phép nghĩ ngợi lung tung! Không cho phép buông tay! Ta nhất định sẽ mang thần y về đây! Nhất định.”
Phượng Lâm Ca nhìn cặp mắt đen của Trác Diệp, cảm nhận được nàng vô cùng cứng cỏi! Hắn không tự giác bị chấp nhất của nàng lây nhiễm, phảng phất như thực sự thấy được một tia hy vọng như ánh rạng đông…
“Được…” Sau một lúc lâu, Phượng Lâm Ca nhẹ giọng đáp.
Trác Diệp nghe vậy thì nhe răng cười nói với Phượng Lâm Ca: “Một tháng sau hẳn là đầu năm mới rồi, chờ chúng ta trở về, chúng ta sẽ làm một lễ mừng năm mới thật vui vẻ náo nhiệt.”
“Ừ, được.” Phượng Lâm Ca gật đầu đáp lời, dung nhan anh tuấn nhìn Trác Diệp, ánh mắt dịu dàng như nước…
“Vậy…Chúng ta đi nha…” Trác Diệp nói xong thì đứng dậy.
“Chờ chúng ta!” Phượng Lâm Sách nghiêm túc nhìn Phượng Lâm Ca, sau đó đi theo Trác Diệp ra ngoài.
Phượng Lâm Ca nhìn bóng lưng hai người, vẻ mặt vừa mừng vừa buồn, đau xót vô cùng.
Xe ngựa đã ra khỏi thành, Phượng Lâm Sách và Trác Diệp ngồi im trong xe, không có lời nào nói với nhau, không khí hình như có chút áp lực…
Sau hồi lâu, Trác Diệp xốc rèm xe cửa sổ, quan sát bên ngoài xe, đã sáng rồi! Từ sau khi xuyên không, bù lại tri thức trong khoảng thời không, Trác Diệp hiểu rõ khoảng cách giữa núi Mạc Thương và kinh thành không hề gần chút nào, cũng không biết có tới được hay không, và… Ai… Nếu nàng biết cưỡi ngữa thì đã có thể đi nhanh hơn một chút…
Bây giờ nàng vô cùng hoài niệm xã hội hiện đại với các loại phương tiện công nghệ cao như máy bay, xe lửa…
“Bao lâu nữa thì chúng ta mới có thể tới được núi Mạc Thương?” Trác Diệp rút cục cũng không nhịn được nữa, đành mở miệng hỏi Phượng Lâm Sách, ít nhất cũng phải để nàng chắc chắn được chứ.
“Đi nhanh một chút thì có thể chỉ mất 24 ngày là về tới nơi.” Phượng Lâm Sách đáp.
Thời gian không tính là dư dả, nhưng cũng có thể tới kịp… Trác Diệp âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Phượng Lâm Sách nhìn thoáng qua Trác Diệp, nghiêng người lấy một túi điểm tâm từ một cái ô trên vách xe, sau đó mở ra rồi tự lấy một miếng, sau đó lại đưa cho Trác Diệp, nói: “Ăn chút đi, đoạn đường chúng ta đi này có thể sẽ rất ít đỗ xe lại.” Buổi sáng đi quá gấp, hắn biết nàng tất nhiên cũng chưa ăn điểm tâm, hơn nữa cũng không có tâm tình ăn. Nhưng hắn không hy vọng rằng còn chưa trở về mà nàng đã bệnh trên đường trước rồi…
Trác Diệp gật đầu, cầm lấy một miếng điểm tâm bắt đầu ăn, nàng vốn cũng không phải thích bắt bẻ lựa chọn, hơn nữa bây giờ thời gian cấp bách cũng càng không cho nàng lựa chọn. Nàng cũng biết chuyện ăn cơm là đạo lý kiên cường, thứ này vẫn phải ăn.
Hai người giữ yên lặng trong chốc lát, sau đó Trác Diệp bỗng nhiên mở miệng nói: “Tùng Mặc bọn họ không có cái gì để ăn sao?”
Phượng Lâm Sách nghe vậy thì hơi sửng sốt một chút, sau đó cất giọng thanh lãnh nói: “Yên tâm, bên người bọn họ có mang lương khô.”
“À…” Trác Diệp gật đầu, nhét nốt miếng điểm tâm còn lại vào miệng rồi nhai nuốt hết, sau đó lại đưa tay ra vuốt cổ. Lại nói, nàng sợ nghẹn mà lại quên mang bình nước giữ nhiệt mất rồi.
Một bàn tay thon dài rắn chắc đưa tới trước mặt nàng, trong tay cầm một túi nước…
“Cảm ơn.” Trác Diệp sửng sốt một chút, sau đó nhận lấy, chân mày hơi cau lại nhìn túi nước kia…
Uống? Nàng ưa sạch sẽ, thể loại uống nước hôn gián tiếp thế này hình như…
Không uống? Nhưng nàng thật sự muốn uống lắm….
“Ngại nước miếng của ta?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trác Diệp đang giãy dụa do dự, Phượng Lâm Sách nhíu mày, lành lạnh nói.
Lời này của hắn sao mà không được tự nhiên vậy! Lại khiến nàng nhớ tới lần hắn cưỡng hôn nàng hôm đó…
Khuôn mặt nhỏ của Trác Diệp đỏ lên trợn mắt với Phượng Lâm Sách, sau đó mở túi nước ra, tu ừng ực một mạch
Giải khát đã…
Trác Diệp dùng mu bàn tay lau miệng, ấn nút lọ, sau đó ném trả lại cho Phượng Lâm Sách.
Phượng Lâm Sách nhìn thoáng qua túi nước, lại nhìn thoáng qua Trác Diệp, sau đó ưu nhã mở nắp lọ, cũng uống một mạch…
Trác Diệp nhìn Phượng Lâm Sách giơ lên, yết hầu trên cổ nhấp nhô lúc lên lúc xuống, khóe miệng nàng co lại…
Cảm xúc Tối hôm qua quá mức phập phồng, tâm tình quá mức bi thương, lại không ngừng suy nghĩ cách mời thần y khiến cho nàng một đêm không ngủ, hôm nay xe ngựa lại khẽ đung đưa, dần dần khiến Trác Diệp sắp không chịu được, mí mắt trên dưới đánh nhau, một lát sau thì dựa vào vách xe ngủ thiếp đi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui